Oakville

Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.
Oakville

Become One in a Big Tale


+65
Jack Law
NeraGaku
Nekomata
G.Hauel
Ventus
Kagerou Days
Serenista Fional
_(:з」∠)_
John
Prino Chan
Mirall Negre
Lone Wanderer
Mordin
Kas Klause
Nonight
Gary Walter
Duex Machina
Asayuki
Shaman
Sunstreaker
Jo'Anna
Promise
Ryuta
Cha bán đậu hủ
miaka1950
Kimney Everdeen
Donquixote Doflamingo
Blanche Nigel
Haiiro Akino
Jäger
ChiChii
Yukirin
Vũ Hàn
phongnamhai
suenagaku
Sireen
thanden2410
Aix Sponsa
Honeypie
Eirene
Priscilla Presley
Alicia Grey
Metamorphosis
Wendigo
Shani Priya
Sayaka
Yosshi
Nguyệt Trì Huân
Rosenrot
Enigma
Tử Dương
Snowflake
Bori Lucifer
Envy
leon_sc_kenedy123
pastry
kayuki
Yamiseniya
Cro-Vie
Eluveitie
Nocturne
Juno
Demi-fiend
Miss September
Admin
69 posters

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Admin
    Admin
    The Gamemaster
    The Gamemaster


    Trolling

    Tổng số bài gửi : 2164
    Join date : 2012-02-02
    Đến từ : Troll Land

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Admin Tue Jun 18, 2013 9:12 pm

    First topic message reminder :

    Chapter 0
    - Escape to Oldeoak -


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Vmh


    Dẫn truyện:
    Quê hương của bạn bị phá hủy bởi Vương quốc Obscurit, buộc bạn phải chạy trốn và chạy tới bến cảng gần đó và cùng với những người dân khác đi tị nạn. Chuyến đi di tản ko tốt đẹp gì và rất khó khăn, nhưng một cuộc sống mới đang chờ bạn ở Oldeoak. Diễn biến chuyến đi của mỗi người mỗi khác nhưng cuối cùng thì bạn cũng đã tới được đích đến mong muốn.


    Yêu cầu:
    - Người chơi hãy ghi lại câu chuyện mở đầu cho OC của mình, gồm:
    • Quá khứ tuổi thơ trước khi quê hương bị xâm lăng (ko bắt buộc phải có).
    • OC của bạn đã trốn thoát như thế nào? (bắt buộc phải có)
    • Hành trình của OC trong lúc lênh đênh trên biển chờ cập bến Oldeoak ra sao? (bắt buộc phải có)


    Lưu ý:
    - Có thể ghi 1 bài hay nhiều bài tùy ý. TUYỆT ĐỐI KO TƯƠNG TÁC TRONG TOPIC NÀY, topic này chỉ lưu mở đầu cho OC của bạn, khi nào đến Oldeoak sẽ bắt đầu tương tác.

    - Nếu có nhiều hơn 2 OC là người thân nhau thì các chủ OC phải bàn với nhau trước và 1 trong các bạn có thể ghi bài đại diện cho tất cả, hoặc tất cả cùng ghi nhưng chia diễn biến câu truyện ra.

    - Trong topic này ko yêu cầu ghi thời gian. Chỉ cần ghi như sau:

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    [copy hình char bạn từ topic Characters Database & Codes]

    [Nội dung bài viết]

    - Bài mẫu.

    - Ghi xong mở đầu này bạn hãy ghi bài bên Chapter I, nên nhớ là phải ghi bài cho Chap 0 rồi mới ghi cho Chap I được nhé. Embarassed
    Metamorphosis
    Metamorphosis
    Squire
    Squire


    Tổng số bài gửi : 289
    Join date : 2012-07-18

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Metamorphosis Wed Jun 26, 2013 11:58 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Roberto Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Gamaliel


    Ngày thứ 7


    Tôi là Gamaliel Allon. Bạn bè hay gọi tôi là Gam.

    Tôi là một linh mục không theo bất kì một mẫu mực nào.

    Từ bé, tôi sống trong nhà thờ dưới sự bảo bọc các cha và sơ. Lớn lên, tôi chọn nối nghiệp họ để có một cuộc sống dễ dàng.

    Tôi không tin vào đức chúa trời. Tôi không tin vào phép màu. Tôi không tin vào bất kì những bài thuyết giảng mỗi sáng chủ nhật nào cho dù chúng do chính tôi nói ra.

    Tôi tin vào con người.

    Hiện tại, tôi tin vào cái con người to lớn đang ngồi trên dãy ghế thứ ba từ trên đếm xuống. Cái con người ngoan đạo đang chắp tay cầu nguyện cho chính mạng sống của mình và cả thành phố Marple.

    Anh ta là Roberto Bow. Một con chiên ngoan đạo và là bạn thời thơ ấu của tôi. Có thể nói, vai trò của chúng tôi vì một sự trớ trêu nào đó của số phận đã khiến chúng đổi chỗ.

    Kẻ thích dùng hành động hơn lời nói lại theo nghiệp tu hành. Kẻ ngoan đạo hiền hòa nay lại cầm kiếm gia nhập quân ngũ.

    - Hôm nay cậu vẫn chưa đi.

    Rob nói khi trông thấy tôi ngồi xuống cạnh anh ta. Tôi gật đầu đáp với câu trả lời thường lệ:

    - Tôi vẫn còn việc để làm.

    - Đi đi.

    Rob nói bằng giọng khẩn khoản. Đến ngày hôm nay anh ta đã có thêm một vết thương quanh trán và nơi đùi. Chỉ vậy thôi cũng đủ đoán tình hình chiến sự không khả quan mấy.

    Tôi im lặng. Được một lúc, tôi lại đứng lên và dợm chân bước khỏi sảnh nhà thờ. Nhưng Rob vội nắm chặt lấy tay tôi ngăn lại, anh ta tiếp tục nói mà không ngẩng đầu lên:

    - Đi đi. Tôi muốn cậu sống.

    Tôi lại im lặng nheo mắt nhìn Rob. Nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay thô ráp trầy trụa của Rob, tôi dùng quyển kinh thánh mà thú thật là tới giờ tôi chỉ xem nó là đồ trang trí gõ nhẹ vào đầu anh bạn thơ ấu.

    Một lần nữa, tôi quay lưng về phía Rob và rời khỏi sảnh nhà thờ im ắng.

    Tôi là Gamaliel Allon.

    Và chính tôi cũng không hiểu tại sao mình còn ở lại đây.
    kayuki
    kayuki
    Knight
    Knight


    HERO

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 890
    Join date : 2012-02-09
    Age : 27
    Đến từ : Thị trấn không người

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by kayuki Thu Jun 27, 2013 1:05 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Gray Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Ja

    3. Cứ tiến về phía trước…

    Hôn mê khoảng hai ngày trời, Gray cũng đã tỉnh lại. Nó nhìn xung quanh và ngỡ ngàng khi phát hiện mình đang ở nhà, ngủ trên chính giường của mình. Căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng như tất cả những gì mà nó chứng kiến chỉ là giật mơ nhưng cái đau nhói truyền từ phía lưng nhắc nhở nó rằng tất cả đều là sự thật.

    Đoàn quân giáp đen Obscurit đã tấn công và càn quét quê hương của nó. Nó hi sinh thân mình để cứu mẹ và Sani… Hai người họ… Có khi nào là họ đã cứu nó? Đầu óc mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài vẫn chưa hoạt động tốt nên nó quyết định bỏ qua việc đó. Lần mò xuống nhà, tay cầm chặt cây đàn violon như một vũ khí, nhác thấy bóng người nó tính đánh trước nói sau

    “Khoan! Bình tĩnh!”

    Giọng nói quen thuộc vang lên, cùng lúc đó cơn nhói ở lưng khiến nó phải buông rơi cây đàn. Đứng nhìn nhau một hồi, cuối cùng nó cũng chỉ biết cười nói

    “Mừng em về nhà” Không hay nước mắt mình đã chảy dài. Khuỵ chân nơi cầu thang, nó ôm mặt lặng lẽ khóc không biết vì vui hay buồn chỉ đơn giản là muốn khóc. Thằng nhóc bình thường rất đáng ghét giờ cũng rất ngoan ngoãn ngồi đó nghe tiếng khóc tỉ tê của chị mình. Sau đó cả hai cũng không đề cập đến vấn đề quân Obscurit hay người thân, lặng lẽ ngồi ăn tô cháo lỏng bỏng nước nhiều vì nó biết trong nhà không còn gạo để ăn rồi.

    “Chị tính sao? Chẳng lẽ cứ vậy mà sống? Ở đây cũng đâu còn ai…”

    “… Cha và Jaren…”

    “Chết rồi…”

    “Mẹ và Sani?”

    “Không biết, lúc trở về nhà thì chỉ thấy chị người làm cùng chị” Hắn lựa chọn việc giấu đi phân nửa sự thật tàn nhẫn này để Gray yên lòng. Dù sao, một mình hắn gánh là đủ rồi. Đền tội cho họ, một mình hắn làm đủ rồi, Gray không cần phải làm thêm gì cả. Nghe câu nói “Hoá ra không còn ai thật” của chị, hắn khẽ thở dài bảo

    “Đi đến Oldeoak đi. Ở đó, chúng ta có cơ hội”

    “Cơ hội…cho cái gì?”

    “Sống… Gray!! Đừng có như vậy! Chị cũng đâu còn là đứa con nít nữa. Suy nghĩ thấu đáo hơn đi!”

    “Không cần đứa như mày dạy khôn! Cha và Jaren chết vì mày đúng không??” Thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Ja’, nó hoàng hồn biết mình đã nói sai bất quá đứa nhỏ đó không phản bác lời nó, chỉ im lặng gục đầu nhìn mặt bàn. Không khí nặng nề quá, để cả khi thế giới này chỉ còn hai chị em, họ cũng không thể hoà hợp được với nhau.

    “Xin lỗi…” Cả hai đồng thời nói. Nhưng Ja’ tiếp lời “Chị phải sống. Nếu không có lý do thì xin hãy sống vì tôi. Cả hai chúng ta… phải sống.” Tối hôm ấy, cả hai lén lút đi về phía tiệm kinh doanh của gia đình. Chui vào căn hầm mà chỉ có họ Mia mới biết ở đó còn trữ một ít của cải phòng lúc nguy cấp cần dùng đến nhưng không ngờ lúc nguy cấp lại là thế này.

    Thành Esterbell, số người sống sót và chạy thoát đếm trên từng đầu ngón tay. Họ sống được phần lớn là do tìm được chỗ trú ẩn hoặc không là nửa sống nửa chết giống Gray và được Ja’ cứu. Ngay trong đêm đó khoảng 10 người sống sót tập trung tại căn hầm nhà Mia, hắn đứng đầu việc vặt ra kế hoạch lánh sang Oldeoak vì ở đây dù có sống cũng sẽ chết đói vì cái ăn đã không còn nữa, quân Obscurit tàn phá không còn gì.

    Tờ mờ sáng hôm ấy, đoàn người theo chị em Mia đi bộ ra bến cảng lớn ở thành – nơi bắt đầu cuộc càng quét của quân xâm lược. Mục tiêu là trốn địch cướp thuyền. Lính gác ở đây đông hơn trong nội thành vì chúng vận chuyển binh lính và hàng hoá nhờ đường thuỷ nơi đây – một trung tập mua bán sầm uất. Nhờ vào tấm bản đồ ngày trước của cha, hắn nhanh chóng tiếp cận được bến cảng sau một ngày trời đi bộ và ẩn núp. Hắn vội vã muốn cướp thuyền rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Vì vậy mặc kệ lời khuyên của Gray, hắn lôi kéo mọi người phục kích quân địch.

    Mở màn là hắn tiên phong dùng kiếm đâm chết một tên lính đang đứng gác một phía bến cảng. Sau đó mọi người ùa ra giết những tên còn lại. Gray mau chóng trèo lên một con thuyền, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đi. Kế hoạch cướp thuyền thành công đấy nhưng cái giá phải trả cho sự nóng vội của hắn chính là bả vai bị kiếm chém một nhát sâu như muốn đứt lìa và mạng sống của một vài người nữa. Khi còn thuyền họ trôi xa dần, đi vội đến mức không kịp nhặt xác những người đồng đội nhìn họ bị cắt làm nhiều khúc, tiếng rên rỉ bị dòng nước nhấn chìm tất cả.

    Hắn giết người. Gián tiếp lẫn trực tiếp. Tay hắn đã nhuộm đầy máu, vết nhơ tội lỗi lại loang ra…

    Băng bó vết thương cho Ja’, nhìn sâu vào đôi mắt như đã đánh mất thứ gì đó, nó biết đó là thứ gì. Cả hai đều đánh mất chúng rồi.

    Con thuyền lênh đênh trên biển, trôi nổi theo dòng nước, tựa như số phận của con người trước vòng xoay định mệnh.

    Con đường nào dành cho họ? Những kẻ đang lầm đường lạc lối…


    End chap 0
    pastry
    pastry
    Squire
    Squire


    trung thu rồi người ạ ~

    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 199
    Join date : 2012-08-25
    Age : 27
    Đến từ : Thị trấn bánh mì \(> w <)/

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by pastry Thu Jun 27, 2013 11:26 pm

    Chap O: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:



    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Sin
    Part 2.

    "Anh Sin, chúng ta đi đâu vậy anh?"

    Sau khi đến vườn nhà mình, Sin phụ giúp Fara hoàn thành công việc phân bón tưới nước cho chúng. Fara nhỏ hơn hắn bốn tuổi, nhưng từ bé đã chín chắn đảm đang và hay làm. Lúc nào cũng thích cằn nhằn và nghiêm trọng hóa vấn đề, thế nên luôn bị Sin và thằng nhóc em chọc phá. Tuy thế, Fara cũng không phải là người không biết đùa, những lúc như vậy cũng hùa theo ông anh với thằng nhỏ em đồng phạm.

    Kể ra thì Fara là một cô gái sâu sắc, cô bé thấp hơn Sin cả cái đầu nhưng nhìn kĩ sẽ thấy lúc nào Sin cũng là người bị nhắc nhở. Từ những việc nhỏ trong nhà cho đến những vấn đề lớn, Sin luôn có Fara kềm cặp để tránh làm sai. Sin không xem đó là phiền, với hắn, Fara là một người rất tuyệt và là bạn tâm giao rất tốt. Mỗi khi Sin không vui, không thể kể cho dì và dượng điều gì thì cô bé luôn là người tâm lý thấu hiểu và lắng nghe Sin.

    Nhân lúc trời đang mát mẻ, thế là sau khi xong việc, Sin kéo Fara đi lên núi chơi.

    "Cứ yên tâm đi theo anh đi, rồi em sẽ thấy." Sin cười hí hửng, dẫn Fara chạy càng nhanh.

    Fara bị kéo theo chẳng biết làm gì ngoại trừ chạy theo. Cái tính ham vui tùy tiện của Sin không phải cô bé chưa biết, nhưng nhiều lúc cũng khiến cô cảm thấy lo lắng thay ông anh mình, cứ ngây thơ như thế....

    "Xem kìa."

    Fara thở từng dốc, nhìn theo hướng Sin chỉ ra xa. Là biển.

    "Oa, tuyệt quá!"

    Fara thốt lên kinh ngạc. Sin bật cười khoái trá. Fara không được lên núi săn bắn, nên chưa từng được thấy phía sau núi Fogedge là mảnh đất nối liền ra biển cả mà mọi người hay nói tới. Đằng xa cũng có thị trấn và con người sinh sống, Sin chỉ vừa phát hiện điểm ngắm cảnh tuyệt vời này mới gần đây. Con đường này hắn đã kiểm tra kĩ, khá an toàn nên sẳn có dịp nên hắn mang theo Fara lên núi ngắm cảnh cho con bé mở rộng tầm mắt.

    "Thích ghê chưa? Thấy anh Sin của em tuyệt không?"

    "Vâng, anh Sin đúng là tuyệt ghê!"

    Fara cười tươi tắn đáp lại, không ngờ gần như thế lại có một cảnh tượng hùng vĩ và đẹp đến thế. Sin thấy em gái cười rất hạnh phúc, hắn cũng rất thỏa mãn. Tìm một điểm bằng phẳng cho cả hai cùng ngồi xuống.

    Fara hơi lo lắng. "Em lẽ ra không được đến đây, sắp tới giờ cơm rồi. Mẹ và cha mà biết thì sẽ không vui đâu anh."

    "Không sao đâu, có gì anh sẽ thay em chịu mắng cho." Sin hứa hẹn chắc nịch. "Sáng nay lại bị dượng quật một cú, cũng chẳng làm sao."

    "Anh chắc mình cứ bị đánh thế hoài không sao đấy chứ?" Fara cười khúc khích nhìn ông anh của mình.

    "Có làm sao chứ."

    Sin nhăn răng khoe thành tích tay chân bị bầm dập đến thành quen. Làm Fara cười đến nghẹn lời chẳng biết khuyên ngăn thế nào.

    Đằng xa là rừng cây xanh tươi tốt trải dài, ra xa một chút là từng đợt khói từ thị trấn cảng biển gần đó, giờ này hẳn mọi người cũng đã về nhà dùng cơm nên mọi hoạt động bị tạm dừng. Có vài người đi lại trông hơi lạ và vài tàu thuyền to lớn cập bến. Không khí phía đó có chút kì lạ, ba ngày trước còn không có gì xảy ra nên làm Sin hơi tò mò. Nhưng hắn cũng không quá để tâm, đó là việc của người ta, không liên quan đến gia đình hắn. Xa hơn nữa là vùng đất của biển cả, biển xanh biếc nhìn từ trên cao với khoảng cách như thế trông như thế giới tận cùng đầy huyền bí. Ánh nắng rơi thành hàng lấp lánh lên bầu trời trong xanh.

    "Anh Sin này, em thấy cha nói cũng đúng đó, anh cứ tùy tiện thờ ơ với nhiều thứ như thế cũng không tốt đâu?" Fara đột ngột lên tiếng.

    "Tại sao chứ?" Sin đã nằm lăn ra, tò mò hỏi lại. Hắn thấy mình thế này rất tốt, chẳng lẽ phải trở nên trách nhiệm và suốt ngày cau có vì cuộc đời sao?

    "Ừm thì....anh không nên chỉ hướng nhìn quá khứ và ôm khư khư hiện tại, anh rồi cũng nên có ai đó để yêu thương và..."

    "Gì thế? Em muốn đuổi anh rồi à?" Sin ngắt lời. Hắn không cần điều đó, anh muốn ở cùng dì dượng, hai đứa em và chờ đợi cha mẹ mình.

    Fara bị hỏi hốt hoảng giải thích. "Khôn...không phải, chỉ là rồi tụi em và cha mẹ em, cảm thấy anh nên tự tin làm điều mình muốn. Anh rất thích đi đó đây, nhưng lại tình nguyện chỉ ở lại vùng đất bé nhỏ này....Mọi người đều cảm thấy tiếc."

    "Sau cùng cũng là đuổi anh đi." Sin xoay lưng về phía Fara, giọng tủi thân làm cô bé vội lên tiếng giải thích tiếp. Fara còn đang xếp lời lẽ để cho Sin hiểu thì hắn đã nhẹ giọng nói. "Anh tự biết bản thân cần gì, em không cần phải nói đâu Fara."

    Hắn quay sang cười cười xoa đầu cô bé, kéo con bé cũng nằm xuống cỏ ngắm trời xanh. Buổi trưa yên ắng, xung quanh là tiếng chim chóc không ngừng kêu lên một cách lạ lùng nhưng lại làm Sin buồn ngủ, thế là hắn ngủ quên luôn.

    Cho đến khi Sin thức dậy thì mặt trời đã xuống biển được hơn một nửa, hắn thức dậy bởi tiếng gọi của Fara.

    Con bé vẻ mặt sợ hãi lay Sin dậy. "Anh Sin, ban nảy có người di chuyển từ phía bên làng kia sang làng chúng ta rất đông, em không biết họ là ai nhưng giờ này chắc họ xuống tới làng mình rồi. Chúng ta mau về xem thử đi."

    "Hử?" Sin còn chưa tỉnh giấc, hỏi. "Người ta qua thì qua, có gì đâu, chắc đoàn người thương buôn nào đó từ biển đến."

    "Không phải anh Sin, những người này rất lạ, họ mặc áo giáp và trông rất hung hãn. Anh không để ý thị trấn đằng kia quá im lặng bất thường sao? Lẽ ra giờ này họ phải thấp đèn lên nhưng cả thị trấn không có chút ánh lửa. Chỉ có một điểm duy nhất bốc lửa rất lớn."

    Fara chỉ Sin những điều mà cô bé nghi hoặc, Sin nhìn theo thì thấy quả thực Fara không nói dối.

    Hắn bỗng dưng cảm nhận điều không lành, vội cùng Fara quay về. Giữa đường bắt gặp một đám người mặc áo giáp đi từ làng của họ ra. Mấy gã đang cười nói về việc thắng lợi dễ dàng khi xâm chiếm thị trấn bến cảng kia cùng ngôi làng nghèo nàn của họ.

    Fara sợ hãi đến run rẫy, con bé nhìn Sin nhưng Sin cũng đang rất bất ngờ nên hắn chỉ có thể an ủi con bé rằng nhất định gia đình của họ sẽ không sao, chỉ là vài gả lang thang bị điên thôi. Làng của họ nhất định không có gì.

    Nhưng về đến nơi thì sự việc còn hơn cả nổi sợ trong lòng cả hai.

    Mùi máu nồng nặc từ khắp nơi bốc lên cùng mùi khói. Nơi bị cháy là phía nhà của họ. Fara như phát điên, con bé chạy một mạch xuống dưới đó, Sin cũng theo sau, trong lòng không ngừng lo sợ ngày càng cao.

    Căn nhà bị cháy có vẻ đã bị cháy từ sớm, lan đến cả một dãy nhà, trong đó có nhà của dì dượng Sin. Fara vội lao vào đó nhưng bị Sin vội chặn lại.

    "Tránh xa Sin, em phải vào xem. Mẹ...mẹ em, Farkin..., cha vẫn còn trong đó...."

    "Không đâu không đâu, em tin anh Fara, tin anh Fara, dì dượng và Farkin đã chạy được, đã chạy được rồi. Hiện tại em đến đó sẽ bị bắt đấy."

    Sin hoảng loạn bắt lấy Fara, ôm chặt con bé, nước mắt của cô bé làm ướt đẫm áo của hắn. Mắt hắn cũng cay cay nhưng hắn không thể khóc, khóc sẽ làm cho Fara thêm hoảng sợ, phải tránh mặt đám binh lính ấy. Trong lúc ấy Sin phát hiện có ai đó nắm lấy ống quần mình, hắn giật mình nhìn cánh tay của người nằm đằng sau đẫm máu. Vội vàng nâng dậy, chẳng phải ông bác bạn của dượng đây sao, là anh em kết nghĩa ngày trước của dượng, bác ấy cũng từng một thời gian dạy võ cho Sin, sau vì Sin quá ương bướng chẳng chịu học nên bác giao trả lại cho dượng.

    "Sin...Sin, phải con không?"

    "Co-con...con... là con... đây bác Find..." Sin đưa bác Find vào một góc tránh đám lính, hắn để đầu bác dựa vào mình, giọng run rẩy đáp lại. Bác Find rất giỏi võ, thân thủ cao vô cùng, mà nay cả người bác Find toàn máu, xung quanh là vết chém không ngừng rỉ máu. Sin đau xót, giọng lạc đi. "Sao..sao..lại thành thế này hả bác, bác có thấy dượng...cha Fara..không ạ? Còn dì con? Farkin nữa?"

    "Là đoàn quân giáp đen của Obscurit...." Bác Find nói một cách nặng nhọc, trong giọng nói đầy sự căm hận. "...bác chỉ nghe dạo này chúng tấn công chiếm đoạt khắp nơi, chỉ không ngờ là làng mình lại là điểm tiếp theo...mau, các con mau đến bến cảng, tìm tàu tị nạn rời đi....thật xa..."

    "Cha con, bác Find, cha con đâu, mẹ con và cả Farkin nữa..." Fara nắm tay bác vội hỏi, nước mắt rơi không ngừng. Bác chỉ nặng nề lắc đầu rồi tắt thở.

    Fara ngồi bệt ra đất, Sin cũng im lặng.

    Ra đây là lý do thị trấn lớn bên kia buổi sáng không có mấy ai ló mặt, chỉ toàn đám người áo đen đi đi lại lại một cách lạ lùng. Sin đã không quá để tâm, hắn không ngờ rằng mọi việc lại tệ như thế. Không được, không phải lúc để tự trách u buồn, hắn và Fara phải rời đi, phải mau chóng thoát khỏi đây.

    Fara đã quá sốc, cô bé không thể ngồi dậy, cặp mắt vô hồn ngước nhìn Sin, nước mắt nhạt nhòa nước. Sin đau lòng vô cùng, rõ ràng lúc sáng còn rất tốt, tại sao....lại thành thế này. Cõng Fara yên lặng rời đi, Sin nhìn căn nhà mình đang bốc cháy, đau đớn quay mặt đi.

    Sin đi liên tục không dám ngừng nghỉ, vì đã lớn lên tại đây, Sin biết con đường ngắn nhất để sang thị trấn bên kia. Đến được thị trấn nọ thì cũng không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng hoảng loạn tại đây. Nơi này so với làng của họ còn đông hơn, bao nhiêu xác người chết nằm la liệt khắp nơi. Lần đầu Sin cảm thấy sợ, hắn bỗng nhớ đến dượng và dì, nhớ đến Farkin, hắn sợ chết. Tại sao?

    Vô tình gặp được một đám người trong thị trấn đang chốn chui nhủi bàn tán về chuyến tàu tị nạn sắp rời đi vào tối mai, giọng ai cũng hoảng hốt và lo lắng, xung quanh nồng nặc mùi, cái mùi bi thương. Sin buồn nôn, Fara trên vai hắn run rẫy. Cả hai đều có những suy nghĩ riêng, chưa bao giờ mọi thứ tối đen đến thế này.

    Cả hai không được ăn gì từ sáng nên hiện tại rất đói, Sin dẫn Fara lẻn vào một tiệm bánh mì đã bị đập phá. Tìm những mẫu bánh mì đã cứng ngắt thì phát hiện một bà lão đang trốn trong đó, thấy họ, bà lão như phát điên cầm miếng kính vỡ ra từ cửa kính hét lớn đe dọa.

    "Tụi bây muốn gì, tao sẽ không để tụi bây giết cháu tao đâu, biến đi."

    "Không không, bà ơi, tụi con..."

    "Tụi bây đừng hòng giết con cháu bà lão này." Bà lão cười phá lên như điên, tiếng của bà làm kinh động đến một nhóm lính đi ngang qua. Ngay khi chúng bước vào thì bà lão ấy đã dùng miếng kính cắt cổ chính mình, ngã xuống ngay trước mặt Sin và Fara.

    Fara nhìn bà lão tự sát, vội lấy mấy miếng gỗ rơi quanh. Nhào vào nhóm ba người lính Obscurit, mấy gã đó thân người cao to, bất ngờ bị Fara cầm cây đập tới liền nổi nóng.

    Fara hét lên. "Tất cả là tại mấy người." Vẻ mặt bi thương, Sin không kịp ngăn cô bé lại, cái chết bất ngờ của bà lão làm hắn như bị đả kích. Đến lúc giơ tay kéo Fara về thì cô bé đã bị gã Obscurit gần nhất đâm một nhát thẳng qua tim bằng kiếm trên tay.

    Sin ôm lấy đứa em trong vũng máu, nhìn chằm chằm vào đối mắt mở to của Fara đang nhìn mình. Đến đây là hết sao? Thật sự đã hết rồi sao? Chỉ thấy Fara khẽ nói thật nhỏ bên tai Sin. Đừng buông xuôi. Rồi nhắm mắt lại.

    Tim Sin quặn thắt, tại sao.

    Tiếng cười khinh bỉ của ba tên lính kia chỉ khiến Sin thêm kích động. Hắn đưa mắt nhìn, ánh sáng nhỏ nhoi từ lồng đèn chúng đem tới và ánh trăng bên ngoài chỉ cho Sin thấy một đám bùi nhùi tối đen. Tại sao?

    Sin bị tụi người đó đánh, chỉ có tên lính bị Fara đập là liên tục đánh đập Sin, hai tên còn lại thì đứng cười như xem ai đó diễn tuồng. Tại sao? Sin tự hỏi trong lòng, hắn không thể đánh nhau, hắn không thể làm tổn thương một ai đó, hắn không muốn phải đi lo những việc không cần thiết. Nhưng tại sao.

    Sin vùng dậy, dùng cùi chỏ đánh vào mặt của gã đó rồi quay người nhanh chóng nhảy lên lấy chân kẹp chặt cổ hắn quật xuống, liên tục đánh vào mặt hắn, đánh đập không ngừng nghỉ.

    Con nghĩ thế cũng tốt, nhưng con không nghĩ sẽ có ngày con cần phải học cách bảo vệ thay vì dựa dẫm sao, Sin?

    Không, Dượng ơi. Con không định sẽ thế này, con không muốn.

    Hai tên còn lại thấy đồng bọn của mình bị đánh thì liền tiến tới giúp đỡ, chúng nắm tóc Sin kéo ra khỏi người gã kia, hắn liền giật kiếm của gã đó, hạ thấp người quơ kiếm đến trước mắt chúng làm chúng buông tóc mình ra. Lựa cơ hội, Sin quay lại nhắm chuẩn xác đâm vào vùng cổ họng không có giáp của một trong hai tên vừa nắm tóc hắn. Rút ra thật mạnh trong khi bị gã còn lại kẹp cổ hắn.

    Con cứ thế này chẳng biết khi nào ổn định, muốn dì lo cho con đến già sao, mau cưới vợ đi.

    Con không muốn dì à, dì lo cho con tới già đi. Tại sao cứ phải có vợ mới ổn định chứ dì?

    Cái tên giết Fara sau khi bị Sin đánh bầm dập trong lúc đồng bọn đối phó với Sin thì đã vội lấy lại tinh thần. Sin từ sáng đến giờ không được ăn gì trừ bữa sáng, hắn không đủ sức đánh dai với bọn chúng, phải giết thật nhanh. Hắn nhớ đến mỗi lần mình cùng dượng so tài bị đánh đến không thấy mặt trời, dùng hết tất cả những chiêu thức còn nhớ cố thoát khỏi gã còn lại. Hắn chợt nhớ có một cách, hắn nắm lấy cánh tay đang siết cổ mình, lấy chớn lộn nhào lên nhảy ra sau nắm hai bên đầu hắn bẻ ngược về sau một cách mạnh mẽ. Kêu một tiếng Rắc kinh rợn. Sin không kịp để bản thân giật mình những gì hắn vừa làm thì bụng bị kiếm đâm xuyên qua. Phía sau là gã đã giết Fara.

    ...Rồi có ngày anh sẽ có người yêu... đừng tùy tiện thờ ơ với cuộc sống như thế anh...đừng ôm quá khứ và hiện tại thôi....

    Thế tương lai em muốn là vậy sao Fara? Hay, ý em là, đây là cái giá cho việc anh quá vô tâm và chỉ ôm khư khư thế giới của chính mình.

    Trong trạng thái bị đâm, Sin rút kiếm của gã hắn vừa giết, cười cười với tên ấy. Gã đó có chút sợ hãi lui về sau làm đổ cài lồng đèn, lửa lan ra. Trong lúc gã đó phân tâm, Sin liền dùng sức xoay người đâm thẳng cây kiếm vô ngực gã. Đẩy ngã gã vào đống lửa đang bén, tiếng rú lên đau đớn của gã chói tai vô cùng. Sin rút cây kiếm ra, cảm thấy may mắn vì mấy tên này không thông minh lắm, vết thương bị đâm rất sâu dù không trúng chỗ hiểm nhưng Sin đã chẳng còn đứng nổi nữa, hắn quỳ xuống, nhìn xác của Fara gần chỗ bà lão. Ngoài cửa đã bị lửa lan rộng khiến đám người bên ngoài chú ý.

    Sin cố gắng vác Fara lên, kéo lê cô bé đi cùng mình ra phía sau tiệm bánh, bên ngoài có người, hắn không thể đi ra. Máu từ người hắn và của Fara lẫn lộn vào nhau, hắn vội tìm lối thoát. Nhưng căn tiệm này không có cửa sau, chỉ có dãy cửa sổ cao.

    Hắn có thể chui ra, nhưng không thể đem Fara theo.

    Fara chỉ im lặng nằm dựa đầu vào Sin, trông cô bé hiền lành như ngày nào. Sin ôm chặt cơ thể đang lạnh dần. Cùng lắm là cứ chết cùng cả nhà. Đừng buông xuôi.

    "Anh có thể sao Fara?"

    Hắn cảm thấy rất tức giận với bản thân, chưa bao giờ hắn nghĩ rồi mọi thứ sẽ có kết cục này. Hắn chỉ muốn sống yên bình, hắn không nghĩ mình sẽ vì đấu tranh sinh sống mà làm tổn thương người khác. Nhưng ngay lúc Fara bị đâm ngay trước mắt, hắn đã không kìm được muốn giết họ. Cho đến khi giết họ, Sin vẫn không thể nghĩ được là mình lại có thể giết người. Vì hắn biết, sinh mạng quá mỏng manh, từ xưa hắn đã biết, cái cách cha mẹ đã chết mà dì dượng giấu hắn, hắn biết. Thế nên hắn sợ phải bóp chết thứ mỏng manh đó. Và giờ thì Fara, tất cả người thân của hắn. Đã chết như thế, một cách rẻ mạt nhất và không được ai biết đến. Chỉ có hắn là người đau thương.

    Hắn chính là sợ phải đón nhận tất cả mọi thứ như thế. Rất đáng sợ.

    Sin khóc, ôm lấy Fara mà khóc, từ lúc biết được tình hình hắn luôn suy nghĩ rằng, không sao sẽ ổn thôi rồi sẽ mau chóng ổn lại thôi. Nhưng lúc này thực sự không thể ổn nữa, hắn ôm chặt lấy Fara mà khóc, rồi buông em ấy ra.

    Ít nhất, hắn cũng không thể chết lúc này. Bên ngoài ngày càng đông người, khói lửa ngày càng mịt mù, hắn tìm lấy một tấm vải trong tiệm, quấn quanh vùng bị thương, tìm cái ghế và leo lên cửa sổ. Phía sau cửa sổ là một toàn nhà khác, bên dưới là một con hẻm nhỏ tối đen. Sin nhảy từ từ nhảy xuống, hắn mau chóng chạy đi trước khi có người chạy đến phía sau cửa tiệm. Sin không ngoái lại nhìn, cơ thể căng ra vì đau, nhưng đau ở đâu nhiều nhất hắn cũng chẳng rõ, chỉ là đau đến muốn ngất xỉu.

    - - -

    Sin trốn đi giữa vào các nhà bỏ hoang để lén tìm những cửa tiệm thuốc, lục tìm thuốc dự trữ của họ và cả thức ăn dù có vẻ tất cả đã bị đem đi. Đầu hắn trống rỗng, chỉ còn tâm nguyện của Fara là mong hắn đừng buông xuôi, hắn sẽ vì thế mà không thể chết. Hắn cầm cự, chờ đợi mặt trời lên cao, xuống dần, theo dòng dân tị nạn đến được bển cảng.

    Có vẻ như chuyến đi này chỉ mới được lan truyền vào đêm qua, sau khi cháy ở tiệm bánh mì thì bọn binh lính cũng chỉ lo bàn tán tới việc đó, nên chuyến tàu này khá êm ả trong bí mật.

    Khi Sin bước lên tàu, trong đầu hắn vốn chẳng có gì thì liền rất nhiều hình ảnh về ngôi làng mình hiện lên.

    Fogedge của hắn.

    Gia đình của hắn.

    Theo sự di chuyển của tàu, trôi đi. Như giấc mơ.

    Hay ác mộng. Nhưng chắc chắn sẽ khiến Sin không thể quên được. Hắn nắm chặt tay, ngồi một góc trên thuyền lặng lẽ để nước mắt rơi, úp mặt vào hai chân, chỉ lần này thôi, cho gia đình của chính mình, cho Fogedge của họ.

    Đừng buông xuôi.

    Nếu hắn có thể làm từ đầu, có thể tiếp tục mạng sống này, hắn nhất định sẽ không bao giờ buông xuôi.


    Tàu rời đi.

    Mở ra một dòng chảy mới.


    End chap 0
    Alicia Grey
    Alicia Grey
    Lord
    Lord


    Tổng số bài gửi : 1263
    Join date : 2013-06-26

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Alicia Grey Fri Jun 28, 2013 11:12 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Alicia

    Cà chua. Alicia thích cà chua.

    Trắng thì đương nhiên không. Vậy nên nó chỉ nằm đó, đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cô chủ, lúc này đang ngồi vắt vẻo trên hàng rào, nhìn trái cà trước mặt bằng đôi mắt lấp lánh. Con bé chẳng thèm bận tâm. Lúc này cả thế giới trong mắt nó gói gọn lại nơi quả cà trước mặt. Tròn trĩnh, căng mọng, đỏ bóng. Cắn vào hẳn là mát lịm đầu lưỡi.

    Và nó sắp cắn. Bất kể việc mẹ nó cảnh báo, việc ăn quá nhiều cà sẽ khiến tóc nó ngày càng đỏ thêm, đỏ thêm, đỏ rực, đỏ nữa…

    _ Alicia! Xong chưa?

    _ Dạ rồi mẹ à! – Con bé đáp, tiếc rẻ cho quả cả vào cái túi đeo bên hông. Quả này đẹp nhất, nó sẽ giấu lại cho riêng mình vậy. Rồi nó khệ nệ mang chiếc thùng gỗ, bên trong đựng đầy cà chua mới thu hoạch, bước vào nhà.

    Nhà Alicia có một khoảng vườn. Việc trồng trọt đủ cho gia đình nó sống đầy đủ. Thêm vào đó, cha nó cùng với cánh đàn ông trong làng vào rừng đi săn. Trồng trọt, săn bắn, bấy nhiêu đó là đủ cho một cuộc sống yên bình.

    Hôm nay nhà nó thu hoạch rau củ mang ra chợ bán. Alicia không thích bán buôn, cái công việc cứ phải ngồi riết một chỗ. Vậy nên, nó cùng với Trắng chạy lên đồi chơi. Lúc nào Trắng cũng chạy nhanh hơn nó, nhưng cũng phải thôi, Trắng vốn là sói mà. Con bé và chú sói ở bên nhau khá lâu rồi. Chính Alicia cũng tò mò không biết một con sói quá thân thiện như vậy liệu có bình thường không nữa.

    Chạy đua một hồi cũng mệt. Alicia nằm lăn ra cỏ. Redlyn thật yên bình và hạnh phúc. Con bé đã sống như vậy, mười bảy năm qua, không một lần thất vọng. “Nhưng vậy cũng không đủ, cũng có người bỏ đi…” – nó chợt lẩm bẩm. Trắng nằm xuống bên cạnh nó, nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi. Alicia choàng tay ôm lấy cổ con sói, và cứ thế, nó ngủ thiếp đi.

    =========

    Con bé thức dậy bởi tiếng gầm của Trắng. Nó ngơ ngác, dụi mắt. Hình như nó ngủ quên hơi lâu, trời đã nhập nhoạng chiều. Lúc này chắc mẹ nó cũng sắp bán xong hàng rồi. Nhưng có chuyện gì đó không ổn thì phải? Trắng đang gầm gừ, mép nó kéo lên để lộ hàm răng sắc nhọn, hai tai ép sát xuống đầu. Nó hướng mặt về phía làng.

    _ Có chuyện gì…? – Alicia hỏi, nhưng rồi chợt ngưng bặt. Con bé vừa thấy một cột khói lớn bốc lên từ dưới làng. Hướng đó là… khu chợ? Cháy sao? Nó chợt cảm thấy rợn nơi sống lưng, liền nhổm dậy và chạy thẳng xuống làng.

    Cảnh tượng thật kinh hoàng. Trước mắt Alicia là cảnh tan hoang: đâu đâu cũng thấy những sạp hàng ngả đổ, những mảng gạch vương vãi. Hệt như có một bầy ngựa hoang vừa xéo qua vậy. Và chẳng có người nào! Hoảng hốt, nó chạy đến chỗ sạp hàng của gia đình. Tan tành! Những trái cà chua lăn lóc, bị giẫm bẹp, đỏ lừ như máu. Và cũng không có ai. Alicia muốn khóc. Hoang mang.

    Lúc nó sắp bật ra khóc hu hu thì Trắng giật gấy váy nó, kéo về một hướng. Con bé đi theo, nấp trong một hốc chợ, và lần đầu tiên thấy chúng. Chúng mặc giáp đen, đen kịt như muốn hút cả ánh sáng xung quanh. Chỉ cần nhìn thấy chúng, con bé như muốn nghẹn thở. Và kia là dân làng, đang bị gom thành một hàng, lũ lượt, dưới ngọn giáo của chúng. Alicia thoáng thấy hai hình dáng quen thuộc, suýt nữa thì nó la lên. Nhưng rồi nó ngưng bặt. Đôi môi mẹ nó đang mấp máy liên tục, có lẽ bà cầu xin nó – dù đang ở đâu – cũng có thể nhìn thấy.

    CHẠY ĐI!

    Alicia đông cứng. Đôi mắt đỏ mở lớn, nhìn chằm chằm.

    CHẠY ĐI! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI!

    Cả người con bé run lên. Nó lắp bắp: “Mẹ… ơi…”, rồi xoay người, cắm đầu chạy. Chạy thật nhanh khói nơi đó.

    Trên gương mặt nó, những giọt nước mắt lăn dài. Và rồi cạn khô khi con bé ngồi chơ vơ trên con thuyền tị nạn. Giờ chỉ còn trống rỗng.

    End chapter 0
    Priscilla Presley
    Priscilla Presley
    Lord
    Lord


    My heart is sealed for you And no one's gonna take it away...

    Tổng số bài gửi : 4367
    Join date : 2012-02-18

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Priscilla Presley Fri Jun 28, 2013 3:11 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Allan


    Allan chạy ngược dòng người. Phần lớn họ đang chen nhau ùa về phía cánh cổng phía tây, theo con đường dẫn ra bến cảng. Họ giẫm đạp nhau. Họ la ó, gào thét. Họ đang tranh giành sự sống. Ngôi làng xinh đẹp chỉ còn là một đống hoang tàn. Những đám lửa đỏ. Những xác người. Nhưng tảng đá, mảng tường loang lổ. Đó là kết quả của đợt tấn công đầu tiên, bằng máy bắn đá, từ ngoài vào. Chẳng mấy chốc, đoàn quân Obscurit sẽ tràn vào đây thôi.

    Anh chạy, cố gắng len lỏi qua đám đông hỗn loại. Đầu óc anh như mù mờ đi. Chuyện đã xảy ra thế nào vậy?

    .

    Allan chúi người xuống, vừa kịp né một cú đá vụt qua đầu. Chậm một giây thôi là anh vỡ sọ. Con ngựa lồng lên, hí vang. Bác Hannes nhào tới, vừa giữ chặt dây cương vừa gào vào mặt anh:

    _ Thằng ngốc! Đi thay móng ngựa mà cứ mang con sói theo cùng là sao hả?!

    Allan lùi xa ra, hơi mỉm cười:

    _ Dù không mang Xám theo thì lũ ngựa cũng không ưa cháu đâu, bác Hannes. Cháu có mùi sói…

    _ Ý chú mày là mùi hôi chó? – Ông thợ rèn già nhướn mày. Xám hơi xù lông trước lời bình luận không mấy lịch sự đó.

    _ Có thể nói là vậy. Vậy nên, cháu về trước nha bác Hannes?

    _ Shhh! – ông già xua tay, và Allan bước ra khỏi chuồng ngựa.

    _ Mùi hôi chó? – Xám bất bình phản đối khi chạy theo Allan dọc con phố. Chính xác hơn là nó chỉ gầm gừ, nhưng anh hiểu là vậy.

    _ Thôi đi, đừng phiền nữa, nhờ đó mà tao có thể quay lại và hoàn thành kiệt tác của mình – mắt anh thoáng tia lấp lánh.

    _ Shhh! – Con sói nói. Hơi giống ông thợ rèn già thì phải.

    .

    Allan đến Rayness khoảng một năm trước.

    Ngôi làng này khác xa quê hương anh, làng Redlyn. Anh đã từng sống giữa núi rừng, trui rèn những giác quan và kĩ năng của mình ở đó. Nhưng năm 17 tuổi, anh mất cha mẹ. Từ đó, Allan rời khỏi quê nhà và đi chu du khắp nơi, học hỏi nhiều điều mới lạ. Rayness níu giữ chân anh chính bởi xưởng rèn nhỏ của bác Hannes: Allan phát hiện ra việc phụ việc ở xưởng rèn có thể giúp anh tạo ra nhiều thứ thú vị. Anh cũng kiếm được một số tiền nhỏ - nhờ vào việc cài đặt những chiếc bẫy chống trộm (mà bác Hannes gọi là mớ sắt vụn ngớ ngẩn) cho vài nhà buôn trong làng. Ở đây có một thư viện – điều hoàn toàn xa lạ ở quê nhà anh, và vừa đủ tĩnh lặng để anh không cảm thấy khó chịu. Allan sống hoàn toàn thoải mái, và anh nghĩ có lẽ mình sẽ ở lại Rayness thêm một thời gian nữa.

    Xám sống cùng với anh, cho dù anh nghĩ nó nên ở lại Redlyn thì tốt hơn. Nhưng nó vẫn theo anh, và Allan thầm cảm kích điều đó. Xám – nó là một phần nhỏ quê nhà anh mang theo – nhắc anh nhớ nơi chốn mình thuộc về.

    Lúc này Xám đang chạy thong dong sát chân anh, ngước mũi đánh hơi khắp các ngõ phố. Cả hai dừng lại tại tiệm tạp hóa – Allan cầm mua một vài thứ trước khi quay về. Không có nhiều cửa tiệm tại Rayness, vì vậy anh phải xếp hàng chờ đợi. Hôm nay dòng người chờ đợi ở đây dài hơn bình thường. Những người đứng trước anh đang bàn luận xôn xao về một việc gì đó. Tất thảy họ đều có vẻ nôn nóng đến kì lạ. Allan không mấy hứng thú. Anh vốn ít tiếp xúc với bên ngoài, thường chỉ rúc trong không gian của mình thôi. Hơn nữa, sự đông đúc bất thường này khiến anh không thoải mái. Cứ như có một cái gì đó không ổn đang tiến vào, làm xáo trộn cuộc sống nơi đây.

    Đúng lúc Allan quyết định rút lui, thì một từ bất ngờ lọt vào tai anh:

    _ … di tản… tiêu diệt…

    _ … và ở Redlyn cũng vậy! Thật khủng khiếp!

    Anh giật mình. Redlyn?

    _ Ở Redlyn có chuyện gì ạ? – Allan hỏi gấp.

    Người phụ nữ nhìn Allan, đôi mắt bà mở lớn, đầy bất ổn:

    _ Cậu chưa nghe tin gì sao? Quân Obscurit đã tràn vào miền đông nước ta. Chúng đã qua Redlyn…


    .

    Đã hai ngày rồi. Allan không thể về Redlyn vì mọi ngả đường về hướng đó đã bị phong kín. Nghĩ đến quê hương, lòng anh quặn thắt. Anh chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện cho họ sống sót…

    Và giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm…

    _ Bác Hannes! – anh gào lên. Người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi lò rèn, một tay cầm khiên, tay kia cầm kiếm.Vừa nhác thấy bóng Allan, ông gầm lên:

    _ Về đây làm gì hả?!

    _ Bác phải đi với cháu!

    _ Đi ngay! – Hannes gầm ghè – Ta sống ở đây, chết ở đây, nhãi con!

    _ Vậy cháu cũng không đi!

    _ Thật à? – Hannes nhếch mép. Và điều tiếp theo Allan cảm thấy là một cái đau nhói nơi đỉnh đầu. Mọi thứ tối đen.

    .

    Khi mở mắt ra, Allan thấy mình đang bay.

    À không, không phải bay. Anh đang nằm bẹp trên lưng ngựa, một con ngựa đang phóng điên cuồng. Người anh bị quấn chặt, cùng với con ngựa, bởi một tấm áo choàng mốc meo. Chính nó đã giữ cho anh không văng ra và lăn lông lốc.

    Tiếng móng ngựa nện rầm rập trên đường. Tiếng người la hét xung quanh. Allan cố ngẩng mặt lên, và nỗ lực này khiến cằm anh bị dập không thương tiếc. Nhưng cuối cùng, ánh mắt anh cũng thoát được khỏi mớ lông bờm bù xù của con ngựa, để kịp thấy nó tung đánh ầm vào một cái gì đó đen đen, và tiếp tục phóng chạy lên đồi.

    Con ngựa đã mang anh ra khỏi Rayness.

    Allan cố xoay người, giật tay ra khỏi tấm áo choàng. Tấm áo vừa lỏng ra, con ngựa đã hí vang, lồng lộn, hất anh rơi thẳng xuống, may mà có đám lông dày của Xám làm bệ đỡ. Rồi, nó nghinh mặt ném cho anh một cái nhìn khinh thị, trước khi khịt mũi và quay người bỏ đi. Anh dám cá nó sẽ kiếm một cái hồ nào đó, tắm cho hết mùi hôi chó. Chắc chắn vậy.

    Cái mũi ẩm của Xám dò trên mặt anh. Allan lầm bầm: “Cảm ơn”. Anh chống tay ngồi dậy, và bỗng thấy một cơn choáng váng đâm thốc vào đầu. Không ghìm được, anh cúi người, nôn thốc tháo. Đầu anh chao đảo, hệt như bên trong đó là một đĩa súp đang bị khuấy mạnh. Sờ tay lên trán, anh thấy những vệt máu khô. Ông già mạnh tay thật.

    .

    Không biết bằng cách nào, Allan và Xám rốt cuộc cũng lên được đỉnh đồi. Từ đây, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh làng Rayness. Nhưng đó không còn là Rayness mà anh biết nữa. Những cột khói đen lờ đờ phủ trùm lên tất cả. Cánh cổng đã đóng chặt, và áng ngữ nơi đó là một toán lính mặc giáp đen. Chúng lập rào chắn, và thẳng tay chém giết những người còn kẹt lại. Và kia, ngay giữa làng, một lá cờ đen được kéo lên, hiên ngang, ngạo nghễ. Màu đen như báo hiệu cho sự thống trị của cái ác. Ngay bên dưới, không thoát khỏi tầm mắt anh, là…

    … chiếc khiên móp méo của bác Hannes.


    _ Muộn rồi, không làm gì được nữa đâu – Xám nói.

    _ Tao biết…

    Phải, muộn rồi. Rốt cuộc, anh chẳng làm được gì cả. Không một điều gì.

    .

    Allan bước đi, không chủ đích. Chỉ đơn giản, anh để mình trôi theo dòng người. Tấm áo choàng cũ kĩ của bác Hannes trùm kín mái tóc, cứ thế anh đi, cho đến khi dần cảm thấy xung quanh đông đúc. Trước mắt anh là một bến cảng, và… thuyền. Những con thuyền đông đúc dân tị nạn. Chỉ cần nhìn đám đông đó, và cách con thuyền dập dềnh, anh lập tức thấy buồn nôn.

    Xám đưa mắt nhìn anh đầy ẩn ý.

    _ Không, tao KHÔNG lên đó đâu!! – Tiếng gào của anh bị chôn vùi, khi một nhóm người ùa tới, cuốn anh lên chiếc thuyền gần đó.

    Và cuộc đời Allan Robert chấm dứt tại đây.

    End chapter 0
    Nguyệt Trì Huân
    Nguyệt Trì Huân
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 41
    Join date : 2013-06-23
    Đến từ : thư viện Cừu

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Nguyệt Trì Huân Fri Jun 28, 2013 7:01 pm


    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Huan
    giới hạn:
    Wendigo
    Wendigo
    Knight
    Knight


    Viva la Oak

    Zodiac : Leo
    Chinese zodiac : Dog
    Tổng số bài gửi : 501
    Join date : 2012-06-10
    Age : 30

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Wendigo Fri Jun 28, 2013 11:11 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Roberto Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Gamaliel


    Ngày thứ 10


    Roberto nhớ về thời thơ ấu. Cái thời trẻ con thò lò mũi xanh thích nô đùa trên bãi cỏ nhuốm màu chiều, lăn lộn trong bùn đất bẩn xong lại tự lột sạch đồ nhảy ùm xuống con sông gần đó tắm.

    Là trẻ mồ côi bị bỏ trước cô nhi viện, anh mau chóng làm quen với thực tế rằng mình sẽ không có cơ hội biết mặt ba mẹ. Thật lòng mà nói, anh không muốn nghĩ tới chuyện ấy. Anh chấp nhận cuộc sống mồ côi của mình vì anh biết so với nhiều người anh còn may mắn chán.

    Anh gặp Gam và nhanh chóng thành bạn thân. Cả hai đã trải qua nhiều chuyện với nhau. Chia sẻ với nhau đủ điều. Tình bạn, tình huynh đệ của cả hai là thứ đã khiến Roberto cầm kiếm lên nhập ngũ. Anh muốn bảo vệ người anh em đã luôn bên mình suốt ngần ấy thời gian, dù Gam có thích hay không.

    Giờ đây, anh đang ôm lấy bụng, tay cầm kiếm khập khiễng bước đi giữa một thành phố đổ nát.

    Quân Obscurit đã phá tung cổng thành, tàn sát quân đội Marple và những người sống sót như anh phải bỏ chạy. Bỏ chạy? Nghe thật nhục nhã. Anh rời khỏi chiến tuyến để chạy tới nhà thờ. Trong đầu anh lúc này chỉ có hình ảnh của Gam. Nếu anh chết, anh không quan tâm.

    Nếu có chuyện gì với Gam... anh còn không biết chắc mình sẽ nổi điên thế nào.

    Anh ôm bụng, ôm lấy vết thương rộng ngang hông. Đôi chân khập khiễng lê từng bước dừng trước cánh cửa nhà thờ thân quen. Vẫn còn nguyên, lũ Obscurit chưa tới đây. Chúng sẽ tới, anh phải tìm Gam trước khi chúng đến.

    Từng bước, từng bước một, anh tiến lên bậc thang nhà thờ. Vết thương khiến anh loạng choạng. Và rồi Roberto ngã xuống, thở nặng nề và nhận ra mình đang mất máu.

    - Gam...

    Đôi môi thô ráp bầm máu mấp máy. Roberto cố gắng lết đi, bàn tay quấn băng trắng vươn về phía cửa nhà thờ. Chợt, có ai đó xốc anh lên. Anh định giơ kiếm lên cao chống trả lại, nhưng chợt khựng lại khi nhận ra sợi dây chuyền mặt thánh giá lấp lánh trên cổ người đó.

    - Gam? Gammy?

    Gam nhìn anh bằng đôi mắt màu lục lạnh lẽo mà ấm áp lạ lùng. Rồi dùng hết sức giúp anh bước vào trong nhà thờ, Roberto tiếp tục hỏi:

    - Gammy...

    - Trong nhà thờ có một căn hầm bí mật dẫn chúng ta ra ngoại ô Marple. Cậu sẽ sống.

    Gam lạnh lùng nói, cố gắng dùng hết sức giúp cái thân hình đồ sộ của Roberto bước đi. Người lính thở gấp, nhìn người bạn mình chăm chú:

    - Cậu vẫn chưa đi...?

    Gam im lặng, đóng cửa nhà thờ lại sau lưng cả hai rồi đáp:

    - Vì tôi vẫn còn việc để làm.
    Eirene
    Eirene
    Squire
    Squire


    Zodiac : Cancer
    Chinese zodiac : Snake
    Tổng số bài gửi : 395
    Join date : 2013-06-28
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Eirene Sat Jun 29, 2013 12:53 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:  
       Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Juliet

    Coracre quê hương cô, cái tên chất chứa bao yêu thương, trìu mến. Với rừng cây xanh mướt và trảng cỏ bạt ngàn khắp núi đồi, thung lũng, với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông nối nhau ngự trị, với muông thú và cỏ cây sống chen với con người... tuổi thơ cô đã trôi qua yên ả nơi thị trấn nhỏ giữa thiên nhiên xinh đẹp và hoang dại ấy.

    Sáng sớm ra giếng làng gánh nước, rồi vào rừng nhặt củi, hái nấm trong màn sương mờ ẩm ướt. Một ngày mới bắt đầu với hương bánh mỳ nồng đượm, hương cỏ non tràn trề nhựa sống, với khói mơ tan trên những mái nhà, với tiếng gọi nhau í ới của những cô thôn nữ, cả tiếng những người mẹ trẻ cố đánh thức lũ con thơ, tiếng trai tráng rủ nhau cày cấy, tiếng chim hót líu lo trên cành... Cuộc sống vốn yên ả biết mấy, tưởng chỉ có những nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

    - Giặc đến! Mau chạy đi!

    Tiếng cấp báo nơi chòi gác phía đông, dấu hiệu đầu tiên phá vỡ sự bình lặng của chốn núi rừng. Nối tiếp đó là chòi gác phía tây, phía nam, phía bắc... Bốn phương tám hướng bị vây hãm, không có đường thoát thân, cả thị trấn chìm trong khói lửa, tiếng la hét hoảng loạn, tiếng gươm kiếm chạm nhau chan chát, và xương máu con dân. Chỉ trong một ngày Coracre đã hoàn toàn bị hủy hoại dưới lưỡi kiếm của quân đoàn áo đen.

    Vậy mà, Juliet vẫn sống.

    Cho tới giờ, khi mà bản thân đã an toàn trên con tàu ba cột buồm vượt sóng giữa đại dương, cô vẫn không hiểu được bằng cách nào mà mình đã thoát khỏi lưỡi kiếm khát máu của quân thù. Cô chỉ biết tận mắt mình đã trông thấy khói lửa mù trời, những người anh em hàng xóm lần lượt gục ngã, máu tươi tưới trên những cánh đồng vàng ruộm và những luống hoa trắng muốt... Cô cũng đã nghe tiếng kêu cứu van nài, tiếng khẩn thiết giục giã nhau chạy trốn, tiếng kêu thét tuyệt vọng nơi bước đường cùng của bạn bè, người thân... Cô cũng không thể trốn khỏi cái cảm giác tanh ngộp giữa máu trộn bùn đất, khói lửa đốt nhà và thây người chồng chất, cảm giác kinh hãi, ghê tởm của sắt thép và cái chết, cả nỗi sợ hãi, kinh hoàng của một thiếu nữ quen sống trong cảnh an nhàn đột ngột bị ném vào cơn giông tố, phải cố trốn chạy và giành giật lấy sự sống...

    Làm thế nào cô đã sống?

    Khi Juliet tỉnh lại giữa rừng núi hoang vu, không rõ đã trải qua bao lâu, cô chỉ thấy mình đơn độc. Vẫn bộ váy trắng cô đã mặc khi đó, với những vết rách rưới vì băng rừng vội vã, với dấu máu đã khô, bùn đất và cỏ dại trên người, vẫn cột khói phía xa xa bên kia ngọn núi báo cho cô biết mọi thứ chỉ mới diễn ra đó thôi, nơi ấy mảnh đất yêu thương đã không còn nữa... Juliet hoàn toàn đơn độc. Cô sợ hãi không dám quay lại tìm kiếm người sống sót. Cô muốn sống.

    Và vì thế, Juliet chọn đơn độc. Ba mẹ đã chết rồi, trước mắt cô. Còn điều gì quan trọng hơn nữa, là giữ lấy mạng mình? Cô không có khả năng đòi lại quê hương. Không phải bây giờ.

    Đôi mắt màu hổ phách nhuốm u buồn hướng ra biển cả bao la, dập dờn sóng biếc. Lần đầu lênh đênh giữa sóng gió, cô không khỏi thấy mệt mỏi vì say sóng, cũng là vì đã nhiều ngày nay ăn không đủ no, nghỉ không đủ giấc. Nhưng cô vẫn sống. Đó là điều quan trọng nhất lúc này.

    Còn sống, thì sẽ còn hi vọng.

    Sắc đỏ dữ tợn của cái ngày hôm ấy vẫn còn bùng lên trong trí Juliet, và khiến cô run rẩy sợ hãi. Bám tay chắc vào mạn thuyền, mồ hôi tuôn ra như muốn giải thoát cơn mệt nhọc, khó chịu, nhưng cô nhất định cố giữ mình đứng vững, và ngăn lại cảm giác buồn nôn nhộn nhạo trong dạ dày. Cô phải sống, tự mình, kiên cường, vì đã không còn mái ấm, và người thân, để bảo vệ cho cô, để cô được dựa vào, không còn nữa rồi. Hôm nay nữa thôi, là cập bến cảng xa lạ rồi. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đây.
    Honeypie
    Honeypie
    Squire
    Squire


    it's a good life (◡‿◡✿)

    Tổng số bài gửi : 459
    Join date : 2013-06-18
    Đến từ : sassyland

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Honeypie Sat Jun 29, 2013 1:37 am

    _________________________


    Last edited by Pixie on Sun Jul 07, 2013 9:37 pm; edited 3 times in total
    Demi-fiend
    Demi-fiend
    Lord
    Lord


    Dying.

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 1359
    Join date : 2012-02-06
    Age : 29

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Demi-fiend Sat Jun 29, 2013 2:01 am




    Chapter 0: Escape to Oldeoak.

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Cecil



    Cecil's Story: Prologue.


    Cecil Heathcliff Heartlock ngồi trong một kho chứa đồ tuy rộng nhưng chật nức bởi tiền bạc và quần áo, chiếc thuyền to lớn chứa đầy những kẻ quý tộc não rỗng tuếch lênh đênh trên đại dương, trên đầu là những tiếng lộp độp và những tạp âm khó nghe, bao gồm tiếng khóc, tiếng chửi rủa mắng nhiếc, cả tiếng cười nữa. Hắn khẽ cười khẩy, đứa con cuối cùng của dòng họ Heartlock cao quý cũng có ngày phải chui xó trong một nơi chật hẹp đáng thương thế này đây.


    Tất cả là vì bọn Obscurit. Chỉ vì Darkspine – thành phố của hắn – hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với vương quốc Obscurit nên chúng mới điên tiết ăn không được nên đạp cho hôi đây. Darkspine từng thuộc về vương quốc Obscurit. Và hình phạt dành cho Darkspine, chính là một cuộc càn quét đẫm máu.


    Mà Cecil cũng không biết làm quái nào mà một thành phố đầy quý tộc dơ bẩn thị phi như vậy lại có thể tồn tại lâu đến vậy, vì từng được vương quốc Obscurit chống lưng chăng? Hắn thích hóng thị phi, nhưng thị phi mà dính tới hắn, làm hắn phải mệt nhọc khổ sở thế này thì dẹp, đếch chơi nữa.


    Hắn còn biết ngạc nhiên rằng trên người mình không có lấy một vết thương nào, cùng lắm chỉ là kiệt sức do hoạt động quá mức. Khi bọn Obscurit đến xâm lăng, nhờ đứng trên nóc tòa tháp của dinh thự nhà Heartlock, hắn đã kịp thấy hết. Đợi đến khi những kẻ cảnh vệ trong dinh thự hoảng loạn, hắn mới thoát được và lẩn theo bìa rừng chạy trốn. Khi mà người ta nháo nhào, la hét tìm đường chạy thoát, còn bọn nhà giàu quý tộc thì được lợi moi tiền lẫn nhau để được lên thuyền, hắn đã yên vị trong kho của thuyền, nơi mà bọn chúng chỉ cần ném đồ đạc, tiền bạc xuống là xong. Còn gia đình của hắn... không có gì để nuối tiếc, đối xử tàn nhẫn đối với hắn suốt hai mươi lăm năm qua mà gọi là gia đình ư?


    Oldeoak, hắn nghe lỏm được từ những kẻ ba hoa phía trên nói, nơi con thuyền sắp đến sẽ là Oldeoak.


    Metamorphosis
    Metamorphosis
    Squire
    Squire


    Tổng số bài gửi : 289
    Join date : 2012-07-18

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Metamorphosis Sat Jun 29, 2013 8:37 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 RobertoChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Gamaliel

    Ngày thứ 20

    Tôi là Gamaliel Allon.

    Còn anh bạn đang nằm trên giường sốt nóng vì vết thương nhiễm trùng kia là Roberto Bow.

    Đã mười ngày liền chúng tôi chạy trốn khỏi thành phố Marple, khỏi đám quân Obscurit. Mười ngày liền chúng tôi băng qua biết bao làng mạc thành thị đổ nát, chiến tích của bọn Obscurit.

    Mười ngày liền chúng tôi cố tìm đến một nơi mà Obscurit chưa đụng đến, nhưng vô ích. Giờ đây, tôi và Rob đang tạm nghỉ trong một căn nhà may mắn còn đứng vững ở một ngôi làng nạn nhân của đám quân xâm lược.

    Hết lương thực, hết thuốc men, Rob đang lên cơn sốt, có lẽ vì bị nhiễm trùng. Tình cảnh vô cùng khốn khó. Còn một chút thuốc mê và giảm đau, tôi cho Rob uống rồi lại ngồi phịch trước cửa căn nhà hoang.

    Chúng tôi phải nhanh tìm tới một nơi nào đó an toàn. Nhưng là nơi nào? Nơi nào chưa có dấu vết của đám Obscurit? Nơi nào có thể trụ vững chúng và bảo vệ chúng tôi? Bảo vệ Rob?

    Tôi gõ gõ gáy quyển kinh thánh vào lòng bàn tay, nghĩ ngợi. Đằng xa, tôi bắt gặp thấy bóng một cây sồi già sừng sững. Thật lạ thay khi nó vẫn đứng vững giữa ngôi làng hoang tàn này.

    Sồi ư?

    Rồi tôi sực nhớ tới những bài học lịch sử và địa lý khi xưa. Tôi nhớ tới Oldeoak, một vương quốc rất mạnh về phía Đông. Ở đó chúng tôi sẽ có thể tạm trốn, Rob có thể được chữa trị.

    Chúng tôi sẽ sống.

    Đến Oldeoak, tôi quyết định thế. Cất quyển kinh thánh bên hông, tôi bước lại vào trong nhà để kiểm tra tình trạng của Rob. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây, chúng tôi sẽ đến phía đông, tìm một bến cảng và đến Oldeoak.

    Ở đó, chúng tôi sẽ có một tương lai.

    - Kết thúc chương 0 -
    Aix Sponsa
    Aix Sponsa
    Lord
    Lord


    Tổng số bài gửi : 1115
    Join date : 2013-06-27

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Aix Sponsa Sat Jun 29, 2013 9:19 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Aix

    Part 1

    Vertville là một ngôi làng trù phú rộng lớn. Ngôi làng bình yên này được bao quanh bởi một con sông có nhiệm vụ cung cấp nước ngọt cho từng cánh đồng xanh mướt dài như bất tận.

    Vertville năm nay được mùa. Từng cổ xe hối hả chở nông phẩm về nhà trong tiếng cười đùa, tiếng gọi nhau í ới rộn ràng niềm vui.

    - Aix, thêm này - Cậu con trai tóc đen nhe răng trợn mắt rinh cái bao không tính là to lên yên sau chiếc xe đạp cũ.

    - Cái thằng này, mày không tự chở được à? - Aix gào lên, cố giữ cái xe chao đảo - Con tao xụm là mày chết chắc.

    Aix Sponsa, một thành viên trong đại gia đình ba đời, từ nhỏ đã cùng anh em trong nhà làm culi từ làng trên xóm dưới góp một ít tiền cơm và tiêu xài. Phải, với ông bố mê rượu và bà mẹ bà cô mê bài thì ruộng có nhiều, gia súc có đông nhưng cũng đủ ăn là may mắn lắm rồi.

    ..........

    - Aix, tô thứ mấy rồi? - Cậu tóc đen khinh bỉ nhìn hàng tô cạn nước trên bàn.

    - Chờ tí, sắp xong rồi - Aix chẳng buồn nhìn bạn, cậu còn bận chiến đấu với mì.

    - Mày là dân tị nạn sao? - Cậu bạn rầu rĩ móc tiền ra đếm, lần nào mời tên cao nhòng gầy teo này cũng tốn bộn tiền, chả hiểu đồ ăn vô đó rồi đi đâu.

    ...........

    Cuộc sống bình yên vui vẻ như thế trôi qua cho đến vụ gieo mới, tất cả đều bị phá hủy chỉ trong một đêm. Đoàn quân vận giáp đen của Obscurit kéo đến tàn phá, giết chóc, bắt người. Cánh đồng bị giày xéo, dòng sông lãng đãng máu đỏ cùng xác dân lành, những người còn sống dắt nhau chạy trốn.

    Aix may mắn thoát chết nhờ lần đau bụng đầu tiên do ăn quá nhiều trong đời, đám quân không phát hiện ra nên cậu thoát.

    Trên đường chạy trốn, Aix lạc mất mọi người.

    Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của cậu và đêm thật dài.
    thanden2410
    thanden2410
    Squire
    Squire


    Death is the only way out

    Zodiac : Pisces
    Chinese zodiac : Rooster
    Tổng số bài gửi : 133
    Join date : 2013-06-29
    Age : 31

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by thanden2410 Sat Jun 29, 2013 10:12 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Wook

    Tuổi thơ không mấy sóng gió của tôi


    Tôi là Kim Je Wook, một người Phương Đông từng sống ở trấn Goldmead.

    Bố tôi, là một thương nhân. Người chưa quen biết thì sẽ gọi ông ấy là một gã đàn ông trung niên giàu sụ về cả vật chất lẫn tinh thần, còn chiến hữu lâu năm thì gọi ông ấy là một thằng khờ lì lợm.

    Tía tôi, một giáo viên với tầm nhìn xa trông rộng, một người thực xứng đôi với má tôi, một phụ nữ trung niên thẳng thắn đến mức đôi lúc làm người khác phải khó chịu.

    Hai mái nhà, hai cách sống, nhưng chẳng cần ai nói, tôi cũng tự ý thức được rằng, tôi yêu họ đến nhường nào, và họ cũng thế. Bố tôi thường xuyên đi làm việc xa, nhưng không có tuần nào là tôi không nhận được thư từ ông. Tía và má tôi thì thường xem lũ học sinh trong thị trấn là con của mình, và luôn muốn hướng cả đàn con đó, bao gồm cả tôi, vào một con đường ngay thẳng, một ý nghĩ tưởng chừng như điên rồ nhưng đã thành sự thật.

    Tuổi thơ tôi chẳng có gì đáng nói, nếu như bạn trừ đi sự kiện bố mẹ tôi chán nhau kể cả trước khi tôi sinh ra, rồi mà mẹ tôi nhân lúc bố đi làm xa đã quay về việc kinh doanh tình dục như trước, sau đó lại cố bán tôi vào làm người hầu cho một gia đình nào đấy. Thật đáng tiếc cho bà ta, và may mắn cho tôi, là tía má tôi lúc đó lại bị hấp dẫn bởi đôi mắt còn chưa thể mở to với hai dấu xăm chữ thập của một đứa trẻ sơ sinh, nên đã tìm mọi cách để mang đứa trẻ ấy về nuôi nấng như con mình, cho đến lúc bố đẻ của đứa trẻ ấy tìm ra nó.

    Vậy đó, tôi chỉ đơn giản cần biết rằng mình đã từng là một thằng bé rất rất may mắn, và tôi có bố, tía má nhưng không có mẹ, thế thôi là đủ.


    Last edited by thanden2410 on Mon Jul 01, 2013 2:47 pm; edited 1 time in total
    Aix Sponsa
    Aix Sponsa
    Lord
    Lord


    Tổng số bài gửi : 1115
    Join date : 2013-06-27

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty .

    Post by Aix Sponsa Sun Jun 30, 2013 7:29 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Aix

    Part 2



    Lang thang dọc theo bờ sông đến gần sáng, Aix đến cửa sông, nơi mà cậu chưa từng đến trước đó. Thẫn thờ, rồi bàng hoàng, hoảng hốt, vô số tâm trạng thay phiên nhau tràn vào tim cậu, hợp lại, tách ra khiến cậu rối bời. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, cậu chưa tiếp thu được việc đã mất tất cả chỉ sau một đêm.

    Một con tàu dần xuất hiện từ dĩa mặt trời da cam trôi nổi trên biển. Lúc sau cậu được ai đó kéo lên tàu, ai đó cầm hộ chiếc túi mà cậu vơ vội lúc chạy trốn.



    Ánh nắng lọt vào boong tàu nhảy múa mừng ngày mới. Gió biển tràn vào chơi đùa với mái tóc vàng ngắn ngủn của cậu trai đang nằm ườn ra, mắt cậu nhìn chăm chăm khoảng trời xanh phía trên. Đôi mắt bất động một hồi lâu rồi như có gì muốn tràn ra, lấp lánh.

    - Aaaaa...

    Aix xoay người đấm xuống sàn tàu, cả người run lên. Cậu không làm gì được cả, chỉ biết chạy trốn, thật hèn nhát.


    Từ chỗ nào đó, một con chuột màu trắng chạy ra tò mò nhìn cậu.

    Tàu vẫn tiếp tục cuộc hành trình của nó đến nơi đã định, Oldeoak.


    End Chap 0


    Last edited by Aix Sponsa on Sun Jun 30, 2013 7:34 am; edited 1 time in total (Reason for editing : .)
    Sireen
    Sireen
    Squire
    Squire


    The Lone Duckling

    Tổng số bài gửi : 286
    Join date : 2013-06-29
    Đến từ : Kaon

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sireen Mon Jul 01, 2013 12:45 am

    [font=Verdana]
    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Starscream




    Hắn sinh ra ở Highston, một thành phố phồn thịnh và to lớn. Cuộc đời hắn là một chuỗi rắc rối, không bao giờ thấy yên bình được một phút một giây nào, bản thân hắn cũng là một thằng rắc rối không kém, vừa vô duyên lại vừa bị khùng nóng tánh, sẵn sàng lao vào đánh lộn ngay thay vì ngồi nghe nói lí lẽ. Nhưng má hắn lại thích vậy, trong khi tía hắn thì phản đối.

    Thật sự thì hổng biết con cò mang lộn em bé như nào mà cho hắn vô cái nhà cũng ít có bình thường, tía thì rất là xì tanh yêu đời yêu nhơn loại, còn má thì rất là hung hãn và ghét những thứ thấp hèn, vậy mà hai người vẫn sống được với nhao mới hay, hắn còn nghe kể lại là hồi xưa nhà của tía với nhà của má là hai gia tộc cũng gọi là quyền quý lắm nhưng họ lại kị nhau, quánh lộn hoài luôn nhưng sau này hổng biết sao mà tía má yêu nhau rồi đồng ý lấy nhau nên mới có hiệp ước kết giao và giảng hòa đó.

    Mặc dù vậy cũng hay có quánh nhau, nhưng thực ra là do người trong dòng tộc. Thiệt ra thì hắn cũng thấy lạ, dù là con của tía má mà mấy đứa tẻo thư công tẻo tụi hắn phân ra hai tính cách rõ rệt và trái ngược như tía với má, một nửa thì tính xởi lởi yêu đời như tía, nửa còn lại thì suốt ngày hằn học ít nói và thích động chân động tay như má. Còn thằng như hắn thì khỏi nói, hoàn toàn là bản sao của má và còn có phần láo lếu hơn.

    Hắn là con đầu lòng của hai người, đã từng được chỉ định làm chủ gia tộc và được thừa hưởng nhiều của cải rất là oách xà lách, nhưng do tham vọng quá lớn đã bày mưu tính kế chôm chỉa hết mọi thứ nên đã bị tước mất danh hiệu và quyền thừa kế, không khác gì dân thường, được cái là hổng phải làm giúp việc hay động chân động tay vô cái gì nặng nhọc, trừ việc quánh lộn.

    Nhưng cuộc đời thằng quý xờ tộc bình thường bỗng dưng đùng cái bị chuyển xuống làm dân thường chỉ vì thành phố của hắn bị tấn công một cách bất ngờ và thất thủ, gia đình hắn tan đàn xẻ nghé mỗi người một nơi.

    Hắn còn nhớ rất rõ tía khi nghe tin thành phố bị tấn công đã họp cả nhà lại, và bảo rằng nếu Highston bị chiếm đóng thì mấy đứa phải chạy tới Oldeoak ngay, càng nhanh càng tốt, nhưng hắn chỉ cười khẩy và nghĩ rằng làm sao mà thua được. Vậy đó mà kết quả là hắn phải trông thấy nơi mình sanh ra và lớn lên bị cướp mất và những đứa em ngã xuống trong khi cố gắng làm anh hùng thay vì bỏ chạy, mà dù có bỏ chạy thì cũng chết. Bản thân hắn lúc đó đã định là thôi chết luôn cho xong, chết một cách oai hùng như kiểu trẻ trâu hô "xông lên!" rồi bị bắn bỏ chết đứng như trong truyện thiệt là đẹp, nhưng Grimlock, một trong những thằng em của hắn đã kéo hắn ra khỏi đám bại binh và đưa hắn ra khỏi đó trước khi nó quay trở lại tìm kiếm mấy đứa em Dinobots.

    Hắn nhìn thằng nhỏ mà lòng thấy orz dễ sợ, sống là một chuyện, hắn tự tin rằng mình sẽ sống được vì mấy thằng ăn hại sống rất dai, có khi hết chuyện nó còn chưa chết, nhưng mà làm thế nào để tới được Oldeoak là một chuyện, và làm sao để gầy dựng lại gia tộc lại là chuyện khó hơn, nhưng chắc chắn hắn sẽ làm được, chỉ hổng biết là chừng nào thôi hà. Hắn cứ đi theo đoàn người tị nạn đến vài nơi, và cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó mà người ta bảo là có con thuyền dẫn bạn tới Oldeoak.  


    Hành trình trên biển thì chắc là hổng có gì đặc biệt trừ việc hắn ngủ như chết, tới nỗi thuyền có chìm hay trời có sập chắc hắn cũng hổng biết luôn.
    Honeypie
    Honeypie
    Squire
    Squire


    it's a good life (◡‿◡✿)

    Tổng số bài gửi : 459
    Join date : 2013-06-18
    Đến từ : sassyland

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Honeypie Mon Jul 01, 2013 1:08 am

    _________________________


    Last edited by Pixie on Sun Jul 07, 2013 9:37 pm; edited 1 time in total
    suenagaku
    suenagaku
    Serf
    Serf


    Single

    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Snake
    Tổng số bài gửi : 2
    Join date : 2013-06-28
    Age : 35
    Đến từ : HCM City

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by suenagaku Mon Jul 01, 2013 7:36 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Gloria

    Quân Obscurit đã tấn công vào thành phố của tôi, không mấy ngạc nhiên vì trước đó tôi đã được nghe cảnh báo từ một nguồn tin của dân anh chị trong thành phồ này. Khi nghe tin này, tôi đã âm thầm chuẩn bị hết mọi vật dụng, nào là hóa chất, thuốc, độc dược, quên mất còn phải vác theo cả Gitar và kiếm nữa, ôi Chúa, sao con vác nhiều đồ lỉnh kỉnh quá vậy.

    Vào hôm Obscuirt tấn công, tôi hòa mình vào dòng người xáo trộn, chạy trốn vì sự sống, trong khung cảnh khói lửa bao trùm khắp thành phố, những tiếng la , hét, ồn ào, một khung cảnh cực kì hỗn loạn. Vốn lanh lẹ nên tôi nhanh chóng đến được với con thuyền Oldeoak, tạm biệt quê hương của tôi, tôi không quay đầu nhìn lại lần cuối nơi mình đã sinh ra và lớn lên, vì tôi biết rằng một tương lai tươi sáng hơn đang chờ tôi, quá khứ là vô nghĩa với tôi, tôi không thèm nhớ đến nó nữa.
    Envy
    Envy
    Squire
    Squire


    loài người mới là quái vật đáng sợ nhất.

    Tổng số bài gửi : 104
    Join date : 2013-06-20
    Đến từ : Thị Trấn Tâm Thần

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Envy Mon Jul 01, 2013 11:42 pm





    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Vubaty




    [Lọc cọc lọc cọc lọc cọc]

    Tiếng chân ngựa dậm mạnh trên bãi đất cứng vang vọng lên, bắt đầu tăng tốc lên.

    Bóng dáng xám trong sương khói lửa dần dần rõ ràng phía xa.

    Những giọt mồ hôi ấm nóng từ từ chảy lăn dài xuống trên khuôn mặt hắn.

    Cố gắng chạy xa đi cảnh tượng hoảng loạn ở phía sau mình, chỉ trước vài tiếng tại ngôi làng nhỏ Baydell yên bình này, là một ngày đẹp trời như những ngày khác, mọi người đều đang tất cực lao động kiếm ăn cho gia đình họ, mấy đứa nhóc trong làng còn đang chạy nhảy vui đùa, giờ đã thành một đống gạch bể nát, cánh đồng lúa bị đốt rụt đi, dòng sông nhuốm màu đỏ máu cùng xác người dân và xác động vật. Tiếng la hét hòa lẫn với tiếng khóc. Tất cả đều bị phá hủy chỉ trong 1 buổi trưa nắng gắt.

    Hắn may mắn vớt được một con ngựa của Obscurit mà bỏ chạy đi, hướng thẳng về khu rừng. Hắn lạnh lùng, hắn vô tâm nên mới bỏ đi quê hương và gia đình mình mà tự cứu bản thân. Dù gì gia đình hắn cũng không quan tâm, suốt ngày đối xử hắn như là thú vật làm cảnh.

    Ngước mắt lên trời.

    Một sắc đỏ chói.

    Nhếch miệng cười lộ răng nang.

    Vẻ thỏa mãn nhưng pha chút buồn bã hiện rõ rệt trên mặt hắn nhưng phai nhanh đi khi hắn lấy chân mình thúc vào hông con ngựa, làm nó chạy nhanh hơn. Do sức chạy của con ngựa nhanh nên hắn băng qua hết cánh rừng đến bờ biển, nơi con thuyền Oldeoak đang đậu yên nghỉ đợi chờ những kẻ may mắn tẩu thoát được. Thả con ngựa đi vào rừng, Bất Y lập tức leo lên thuyền cùng với mấy đứa khác phía sau. Số người trên thuyền cũng khá đông, đa số họ đã mất đi quê hương với những người thân của mình, không khí trên tàu thật im lặng đến phát sợ. Con thuyền bắt đầu rời xa bến bờ, Bất Y quay mặt lại lần cuối. Mắt hướng đến chỗ khói lửa lan dài đến tận trời.

    -“Vĩnh biệt.
    phongnamhai
    phongnamhai
    Yeoman
    Yeoman


    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Horse
    Tổng số bài gửi : 59
    Join date : 2013-07-01
    Age : 34
    Đến từ : Đà Nẵng

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by phongnamhai Tue Jul 02, 2013 8:44 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Roy
    Ký Ức Dữ Dội
    Cọt kẹt..... cọt kẹt..... tiếng kêu đều đặn, lặp đi lặp lại của những cánh buồm trên con thuyền buôn cũ kĩ như càng làm không khí trở nên nặng nề hơn, ít nhất là đối với tôi, một tên lính không bảo vệ nổi quê hương thân yêu của chính mình.

    Windfield cái tên quá đổi thân thuộc và trìu mến trong tôi giờ đây lại khiến con tim một người lính cảm thấy chua sót cho chính bản thân mình.

    Đó là một ngày đầy nắng vào gió. Nhưng thường lệ tôi đang ngồi dưới tán cây sồi, trên con đồi cạnh ngôi làng Windfield yên bình. Phóng tầm mắt ra xa, nhìn những chiếc cối xay gió đang chậm rãi xoay một cách ẻo lả. Cuộc sống êm đềm này tưởng chừng có thể kéo dài đến vô tận thì bất chợt tiếng chông báo ở trại lính vang lên. Như trợt bừng tỉnh, nhanh như cắt tối ngồi dậy và lao về hướng trại lính. Không khí êm đềm mọi ngày như biết mất , thay vào đó là sự tất bật, và căng thẳng trên từng khuôn mặt.

    "Chiến tranh đến rồi, bọn Obscurit đáng đến đây, mau chuẩn bị đi ...." câu nỏi nhanh của 1 anh lính trẻ nào đó đi qua tai tôi mà tôi không kịp định hình ai nói câu đó. Thần người ra 1 lúc tôi mới hiểu ra vấn đế và bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho trận chiến trước mắt.

    Sư đoàn của tôi được phân chốt ở bìa rừng phía tây, nới mà qua đó bọn Obscurit sẽ tiếng vào quê hương Windfield yêu dấu của tôi. Dẫu đã được các tướng lĩnh thúc dục và động viên, nhưng vẫn không thể xua tan được cái không khí nặng nề này.

    Một ngày... hai ngày ... rồi ba ngày, mọi thứ như trở nên nặng nề với bất kì ai. Chợt một tiếng hét thất thanh vang lên "Chúng đến rồi...!!!" tất cả mọi người liên đứng lên. Xa xa là bóng dáng nhấp nhô của 1 đội kị binh đang lao thẳng đến khu trại của chúng tôi. Mọi người dáo dác chạy về vị trí của mình sắn sàng chiến đấu. Đội khị binh với áo giáp đen xì lao thẳng về phía trại chúng tôi, dù đã cầm dáo mác đầy đủ nhưng do quá bất ngờ đội hình phòng thủ của chúng tôi bị phá vỡ nhanh chóng. Những con chiến mã to lớn lao đến càn nát và hất tung tất cả đội hình của chúng tôi, tên bay lọa xạ, mọi thứ như quay cuồng quang tôi. "Tất cả rút lui vào rừng..." mội tiếng hét lớn như phá vỡ tâm trí tôi, tất cả mọi người khéo nhau chạy về hướng cánh rừng cạnh đó. Dúng hết sức bình sinh, tôi cố gắng chạy nhanh nhất có thể vào cánh rừng, cố gắng bỏ lại đội quan áo đén ở phía sau, thì bồng "bụp" vai trái nhói lên , nóng ran, cả cánh tay trái tôi như tê dại, nhưng tôi vẫn không để ý và cố gắng chạy thoát. Đến ngọn núi gần đó thì gần như kệt sức tôi ngất đi, cảm giác cuối cùng của tôi là mình đàng rơi xuống.... rơi mãi... rơi mãi... mọi thứ tối xầm lại.

    "Cậu nên năm nghỉ tiếp đi, vết thương chưa lành hẳn đâu"

    Tôi ngồi bật dậy "Đây là đâu, bọn Obscurit đâu rồi" thì vai trái tôi như tê dại, đau nhói đến tận óc.Người đàn ông già cả đỡ tôi nằm xuống và kể lại những chuyện đã xảy ra với tôi. Tôi đã mê man 4 ngày nay, và Windfield quê hương tôi đã thất thủ về bọn Obscurit. Tôi nằm đó không nói được câu nào như kẻ mất hồn,phải mất nửa ngày tôi mới định thần và bắt đầu nói chuyện với ông lão đã cứu mình. Khoảng một tuần sau, khi vết thương đã đỡ đau tôi quyết định rồi bỏ quê hương, đi tìm cơ hội , cơ hội để có thể quay về cứu lây quê hương yêu dấu của mình.
    Vũ Hàn
    Vũ Hàn
    Lord
    Lord


    Tổng số bài gửi : 1370
    Join date : 2013-07-02

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Vũ Hàn Wed Jul 03, 2013 8:00 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Phongvuhan

    Hắn lặng người trước cảnh từng đoàn quân vận giáp đen Obscurit đang phá hoại nhà, tàn phá quê hương của hắn. Vì hắn là đứa không có nguồn gốc, không gia đình, một gia đình có ông bố bà mẹ và những đứa con chung hay riêng như nhiều gia đình khác, nên từ lâu hắn đã xem cô nhi viện này là nhà và Bysnow là quê hương. Thế nhưng, giờ đây hắn chỉ biết đứng chết lặng tại nơi mà bọn chúng không thể tìm thấy. Rồi những người khác kéo hắn đi, họ bảo phải rời khỏi nơi này, nếu không sẽ cầm chắc cái chết.

    Hắn cùng đoàn người lặng lẽ rời đi, nhìn Bysnow một lần nữa, chắc chắn có ngày hắn sẽ quay về đòi lại nơi này. Lúc đó Phong Vũ Hàn đã thề trong lòng như vậy.

    ___ _ ___

    Cùng chen chúc trong một căn phòng nhỏ với nhiều người nữa, bọn họ cùng có chung mục đích khi lên con tàu cổ này: rời khỏi quê hương đã bị tàn phá để đến một miền đất mới, yên bình hơn, nghe nói là Oldeoak.

    Phong Hàn đang cực kì khó chịu, hắn ghét nhất là chỗ chật chội và không sạch sẽ. Và còn bất mãn hơn khi cái gã lông lá bị hôi n*ch chết tiệt cứ xáng lại gần, gã ta gần như là lếch khắp phòng theo hắn. Chưa bao giờ hắn ghét vẻ bề ngoài trời cho như lúc này.

    Hắc đá cửa ra ngoài boong tàu sau khi đá cho gã đó một cú giữa hai chân.

    Bao giờ con tàu cổ lổ sỉ này mới cập bến đây hảaaaaaaaaaaaaa?


    ~ngắn
    Yukirin
    Yukirin
    Peasant
    Peasant


    .Silent

    Zodiac : Virgo
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 17
    Join date : 2013-06-23
    Age : 29
    Đến từ : Magic Heaven

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Yukirin Fri Jul 05, 2013 6:32 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Ellone1


    Part I - Ngày yên bình và những kí ức:

    still edit ~
    ChiChii
    ChiChii
    Serf
    Serf


    si tình chỉ vị vô tình khổ

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Monkey
    Tổng số bài gửi : 2
    Join date : 2013-07-02
    Age : 32
    Đến từ : Sương mù

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by ChiChii Sat Jul 06, 2013 10:17 pm


    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Dieptuki

    Chuyện cũ kể lại

    Nó chạy điên cuồng, chân không ngừng nghỉ.

    Nó trốn chui trốn nhủi sau những bao hàng, trong kho vật liệu xây dựng, trong những đống ngổn ngang toàn rác..

    Nó chỉ tâm niệm 1 điều, nó phải sống, phải sống, để trả thù.

    Giáp đen của quân Obscurit... Đen, và đỏ. Màu đen của giáp, và màu đỏ, của máu...

    Máu... mùi máu đã in sâu vào tâm trí nó...

    Trời đã tối sẫm, nó ngước mặt lên.

    Đói quá, nó xoa xoa cái bụng đã lép kẹp mấy hôm, rồi lủi về chỗ trú ẩn của nó - kho hàng khuất sau nhà thờ, gần cảng.

    Quá mệt, nó thiếp đi nhanh chóng, trong đầu vẫn còn những hình ảnh cùng âm thanh ghê rợn ám ảnh nó nhiều tháng nay...
    Demi-fiend
    Demi-fiend
    Lord
    Lord


    Dying.

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 1359
    Join date : 2012-02-06
    Age : 29

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Demi-fiend Sun Jul 07, 2013 10:49 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak.

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 IshaqChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Cecil


    Ishaq's Story: Part 1.




    Bò bò trong căn hầm chứa đồ chật chội của con thuyền, thuyền đang đi đâu đó hắn cũng chả biết. Như thường lệ, Ishaq lẩn đại vào kho một con thuyền nào đó để đi lậu qua những vùng đất khác sau khi chơi ở thị trấn này chán chê rồi ngủ tạm trong khi chờ thuyền khởi hành, tỉnh dậy thì thấy căn hầm rộng rãi đã chật cứng bởi đồ đạc làm hắn mất chỗ ngủ.


    Và hắn bị đánh thức bởi tiếng chân lộp độp của những người phía trên. Sẽ không có gì bất thường nếu con thuyền không chứa đầy tiếng khóc đau thương u ám thay vì tiếng nói rôm rả hay tiếng cười của mọi người như thường lệ. Hắn chả biết chuyện gì xảy ra, mà hắn cũng chả quan tâm, miễn sao hắn đến được nơi nào đó thú vị hơn là được. Hắn thích phiêu lưu và khám phá, hắn đã luôn muốn một cuộc sống tự do nhưng thú vị này lâu lắm rồi.


    Vừa bò vừa săm soi chiếc nhẫn vàng to tổ chảng trên tay, Ishaq cười khẩy. Cái kho này chứa số tiền và đồ vật giá trị chắc phải đủ cho hắn sống đến già đấy. Cũng phải, đây là con thuyền của quý tộc cơ mà, thành phần chiếm đa số ở hành phố hắn vừa rời đi, Darkspine. Hắn khá thích nó, vì nhờ nó mà hắn gom được bội tiền từ lũ quý tộc đanh đá não rỗng, ước chừng cũng đủ sống qua khoảng hai, ba thành phố kế tiếp.


    Hắn đưa tay lên khuôn mặt đánh phấn trắng bệch của mình, tay làm hành động kéo miệng mình ra tạo thành một nụ cười quỷ dị, góp phần làm gương mặt hắn trông càng kinh dị hơn. Nụ cười tắt ngúm khi hắn vội chụp cái mũ sắp rớt từ trên đầu mình.


    Tiếp tục bò trong căn hầm chật chội mà nhiều đường như cái mê cung, chợt Ishaq phát hiện có gì khác thường.


    Kìa, có người! Hắn hướng mắt đến một mái tóc vàng một phần ló ra qua mấy bao tải to chứa đồ. Bò tới người ta thì trước mặt hắn là một anh chàng khá cao to, da ngăm và có mái tóc vàng óng. Anh ta đang ngủ.


    Ishaq nghiêng đầu. Ngộ ta, trông anh ta không đến mức nghèo nàn khổ sở, cớ gì sao lại chui vào đây nhỉ?


    Đang mải suy nghĩ, không nhận ra người ta đã dậy từ lúc nào. Nhìn thấy hắn, anh ta giật phắt mình, làm hắn cũng giật phắt theo.


    - Anh... anh là ai? - Người ta hoảng hốt chỉ chỉ vào mặt hắn.


    Ishaq làm bộ ra vẻ giật mình rồi chỉ tay lại vào người đối diện. Mặt cũng khoác lên vẻ hoảng hốt không kém. So với điệu bộ của người kia thì không khác là bao.


    - Tôi hỏi anh là ai? - Hình như đã xác định được hắn là người rồi chứ không phải ma, anh ta mới hạ tay xuống, nhíu mày hỏi.


    Cùng lúc, hắn cũng hạ tay xuống theo, nhíu mày nhìn người ta.


    Người kia hình như bắt đầu bực mình. - Tôi hỏi anh có nghe không đấy?


    Ishaq ngừng hành động bắt chước của mình lại, giơ hai tay lên đập đập trong không trung, tựa như trước mặt mình là một bức tường vô hình đang ngăn cách giữa hai người. Mặt buồn rười rượi, mở miệng nói nhưng không phát ra tiếng. Rồi lắc lắc đầu tỏ ý bất lực vì không thể đập vỡ tường vô hình mà nghe người ta nói được. Không quan tâm mình đang làm người kia kì thị phát khiếp.


    Trong khi đó, Ishaq lại đang thầm thỏa mãn trong bụng. Ít ra, có người này cũng làm hắn bớt thấy chán trong suốt quãng đường.


    Honeypie
    Honeypie
    Squire
    Squire


    it's a good life (◡‿◡✿)

    Tổng số bài gửi : 459
    Join date : 2013-06-18
    Đến từ : sassyland

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Honeypie Mon Jul 08, 2013 12:00 am

    Viết lại, hông có gì hót :v


    Chapter 0: Escape To Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Lionel

    Con nhỏ bị bỏ rơi. Hông biết tía má đẻ của nó ăn cơm trước kẻng hay mần sao phải quăng nó trước cửa nhà tía nuôi. Đã vậy còn hông thèm để lại tên nó. Nghe nói lúc lượm vô dòm mẹt nó nam tánh tới mức tía nuôi quyết định gọi nó là Lionel. Rõ ràng là tên con trai. Éo hiểu chưa được một tuổi thì nam tánh kiểu gì. Con nhỏ sau đó vài năm luôn muốn có một cái tên nữ tánh hơn, như Lily, hoặc Daisy chẳng hạn. Dưng mà rất tiếc, nó vẫn là Lionel. Dù sao cái tên này cũng hợp với tánh cách giống sư tử của nó nhất.

    Càng lớn con nhỏ càng khỏe. Càng giống trai nữa, chỉ khác là nó lùn hơn trai nhiều. Nó cũng hông bao giờ ngại nhào vô quánh lộn với mấy thằng dám chọc nó lùn, để cho tụi kia biết ai mới là đại ca.

    Ngày đoàn quân giáp đen tên-quá-khó-đọc đánh vào làng, nó đang cho gà ăn.

    Dân làng hú hét người này đạp lên đầu người kia ôm của cải bỏ chạy. Nó trớt quớt tại chỗ. Thặc dữ dội. Cái làng nó vui tánh tốt bụng lắm dưng mà gặp chiện thì thân ai nấy tự lo miễn còn sống là được. Nó cũng y chang nên hông có ý kiến gì hết. Dưng mà nó hông biết chạy đi đâu, mà nhắm có chạy cũng hông kịp tại chân nó ngắn quá xá. Não nó cũng ngắn. Hông kịp xi nghĩ, con nhỏ chui đại vô chuồng gà núp luôn. Hông hiểu phắc lô gít điêu toa mần sao nó cũng nằm gọn trong cái chuồng được. Gà trống gà mái bay nhảy khắp nơi. Vài phút sau nó thấy thằng cha tóc vàng cao lớn - còn được gọi là tía nuôi - đạp cửa nhà lao ra, người cởi trần vác trên vai một cô gái bất đang tỉnh - theo nó nhớ là chị thợ may của làng. Ngó bộ dạng hẳn là vừa mây mưa với nhau xong.

    - Tía! Con ở đây nè! Chuồng gà! - Nó rú lên, bụng nghĩ thầm trết mẹ sao chui vô rồi chui ra hổng được nữa.

    Gã tóc vàng nghe giọng nó liền vác gái chạy tới chuồng gà, tay kia xách theo một thanh kiếm cao bằng nửa người gã. Thay vì lôi nó ra ngoài thì gã nhét thanh kiếm vô nằm chung với nó. Nhét xong tía nuôi nhếch mép cười thặc là đểu giả như thể đây éo phải việc của gã.

    - Con gái, hoàn cảnh loạn lạc, con tự sống nha.

    Và thằng cha khốn nạn đó cùng chị thợ may nhảy lên ngựa phóng đi mất đất, để lại đằng sau đứa con nuôi tội nghiệp mắc kẹt trong cái chuồng gà cùng một thanh kiếm ăn hại. Nó biết ổng mê gái dưng hông ngờ ổng còn xem gái hơn nó. Thù này nó phải để bụng.

    - Tía! Ít ra cũng phải kéo con ra khỏi chỗ này chớ! - Nó gầm lên toẹt vọng dưng đã quá chậm.

    Rồi chiện sau đó xảy ra làm sao con nhỏ cũng hông biết. Vì cái chuồng gà quá kín nên nó ở trong hông biết gì, người ở ngoài dòm vô cũng éo biết là nó tồn tại. Cuối cùng nhờ núp chuồng mà nó sống sót qua thảm họa. Tới tận sáng hôm sau con nhỏ mới tự xoay xở thoát ra ngoài được. Vô cùng đáng xợ.

    Lúc đặt mông được lên tàu thì nó hông thấy ông tía mất rạy của mình đâu hết. Mà nói thặc là nó chỉ mong ổng trết mẹ luôn cho dồi, dưng mấy thằng tró như vại sống lâu dữ lắm.

    Những ngày tháng lưu lạc dô diên của con nhỏ bắt đầu từ đây.


    Last edited by Pixie on Mon Jul 08, 2013 1:56 am; edited 1 time in total
    Jäger
    Jäger
    Peasant
    Peasant


    Đi chết đây :v

    Tổng số bài gửi : 21
    Join date : 2013-07-08

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Jäger Tue Jul 09, 2013 11:35 am

    Chapter 0: Escape To Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Nagas

    Negai từng bảo "Nơi nguy hiểm nhất là nơi dễ sống nhất" và cậu ta đã chứng tỏ được điều đó khi cả hai bắt đầu cuộc sống ở Eastfort thành phố của sự hỗn loạn. Nơi đây kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, luật lệ theo đó cũng rất đơn giản rất dễ sống.

    Một cái lồng đủ rộng để con chim có thể tự do bay lượn cho đó. Nhưng để sống đúng nghĩa, con chim phải biết mình đang ở trong cái lồng giam chứ không phải là bầu trời, được hưởng sự tự do trong cái lồng quá lâu, nó sẽ quên mất bản thân chỉ là một con chim trong lồng, không hơn không kém. Negai đã phạm vào sự nhầm lẫn tai hại đó và cậu đã trả một cái giá rất đắt. Bản thân tôi cũng vậy, một cái giá rất đắt.

    ---

    "Đại ca, anh tính bỏ tụi em mà đi thật à?"

    "Đã bảo anh đây không còn đại ca của mấy chú nữa. Đừng gọi vậy." Tôi đưa tay vuốt vết sẹo bên mắt trái, ánh mắt nhìn xa xăm ra bầu trời đêm đầy sao. Ký ức về cuộc đấu tranh cho "công lý", về Negai lại hiện ra, vẫn mới tinh như vừa xảy ra vào hôm qua dù nó đã trôi qua một tháng. Mùi máu tươi vẫn lãng vảng đâu đây và có lẽ sẽ ám ảnh tôi cho đến khi tôi rời khỏi nơi đây. Tôi đang chạy trốn.

    "Quân Obscurit đã tràn vào rồi. Lũ ấy sẽ càn quét nơi đây, mấy chú cũng....nên đi thôi. Sống mới là điều quan trọng nhất, đừng mắc phải sai lầm ngu ngốc như anh và Negai nữa." Tôi khuyên nhủ mấy thằng nhóc đã từng là đàn em của mình rồi quay lưng cầm lấy đám hành lý đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ ra bến, trèo lên con thuyền sẽ cập đến Oldeoak. Tôi đã chọn con đường dễ dàng, bỏ rơi Eastfort - thành phố của sự hỗn loạn nhưng đầy niềm vui và kỷ niệm. Ánh nhìn rơi xuống mặt biển đen tối và trong suốt như phản chiếu sâu thẳm vào con người tôi. Nhưng liệu bản chất có thể thay đổi? Tội lỗi có thể quên đi? Ký ức lại ùa về ngày trận chiến mang danh "công lý".

    Hôm ấy, Negai nhận được tin quân Obscurit đã tiến đến biên giới thành phố, nơi những con người có thân phận nghèo hèn phải sống ở đó cam chịu rác rưởi từ lũ nhà giàu thải ra và những sóng gió từ bên ngoài ập vào, biên giới là nơi em gái Negai sống. Cậu ấy muốn cứu họ, em gái cậu và những người hàng xóm đã nuôi lớn hai anh em họ. Và tôi ngay từ đầu đã không tán thành việc Negai hành động theo tình cảm và nông nổi, song tôi vẫn bị cậu thuyết phục bởi những lý tưởng về cái gọi là công lý và chính nghĩa, giúp đỡ và vinh quanh. Cuối cùng chúng tôi đã phải nhận lấy những hậu quả. Negai tử trận, em gái cậu tự sát theo, số đàn em tôi mang theo ngày hôm ấy chết gần hết, số người còn lại thất lạc, bản thân tôi lãnh một vết sẹo vào mắt, thị giác chỉ còn lại một nửa. Đấy là cái giá chúng tôi phải nhận lấy vì sự ngu ngốc nhưng còn lũ quân giáp đen ấy? Những kẻ đã tàn sát dân làng ở nơi biên giới và đang tiến dần vào Eastfort tiếp tục công cuộc giết chóc của chúng, biến thành phố thành bãi tha ma, chúng có nhận lấy cái giá của việc chúng làm? Ai đòi lấy món nợ này?

    Siết chặt nắm tay, mắt tím nheo lại, cố nhìn về phía Eastfort, nơi ngọn lửa đang dần nuốt chửng. Quân giáp đen tràn vào.

    Đau thương.

    Hận thù.

    Tôi sẽ bắt chúng phải trả món nợ này.

    Sponsored content


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 3 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sponsored content


      Current date/time is Sun Nov 24, 2024 1:48 am