Mất bài...gõ lại, tụt hết cảm xúc :'(Fall 29- Spoiler:
Clytia Elpis. Tuổi: 20. Ngoại hình: cao 1m62, mảnh mai, tóc đen dài, mắt đen. Luôn mang theo một quyển sổ. Có nuôi heo bé và vẹt xanh. Làm ở Flower shop.
Tên: Jack Law. Tuổi: 23. Ngoại hình: Cao 1m83, tóc xám, mắt xám. Năm 3 Lớp Cơ khí. Câu lạc bộ võ thuật.
Buổi sáng, trời âm u một lúc thì mưa. Clytia ngồi thừ ra nhìn người đi đường vội bung dù, người mặc áo mưa, người tìm chỗ trú. Chuyển ánh mắt xuống chân, heo bé đang dụi mõm vào chân cô, phì cười, cô chọt mõm nó rồi chia cho miếng dưa. Nó vẫy đuôi ngắn cũn ăn dưa hấu đỏ một cách vui vẻ, bị đẩy đi, nó vẫn vui vẻ chạy trở lại ngước nhìn cô như muốn hỏi: Còn gì cho heo ăn nữa không? Đúng là đô ham ăn, cô lại đẩy nó ra chỗ khác.
Đứng lên, cô bước tới chỗ treo thang đứng của Lupin, vẹt xanh mọp xuống nghiêng đầu ngó cô, cô cũng nghiêng đầu ngó lại nó, tay thì sờ sờ mỏ nó. Tránh không được, vẹt liền dùng mỏ gắp ngón tay cô muốn bỏ ra chỗ khác, cô cười vui vẻ, chọc Ụt ịt và Lupin rất là vui.
- Xin chào, tôi muốn mua hoa.
Nghe tiếng gọi, cô liền quay lại trố mắt nhìn người khách quen mặt mới đến vài giây, rồi ngượng ngùng vì mãi chơi quên coi tiệm. Người này quen không phải vì anh ta hay đến mua, mà vì hầu như ngày nào anh ta cũng đi đi về về ngang tiệm, đồng phục sinh viên trường gần đây cũng đẹp lắm. Cô còn biết tên một số sinh viên nữa, dù họ không mua hoa, và người này tên Jack.
"Hoa gì, hoa gì? Hoa nào cũng đẹp"
Lupin vừa nhảy nhót trên thanh đứng vừa liếng thoắng mời hàng.
Clytia mỉm cười, lấy cuốn sổ ghi sẵn lời chào hàng và các loại hoa trong tiệm, đưa cho anh chàng đang ngẩng người nhìn vẹt, nhìn heo, nhìn cô rồi nhìn cuốn sổ. Cô chỉ cười, biết anh ta đang nghĩ gì, quen rồi mà.
- Ừ... tôi muốn mua chậu hoa... để tặng... bạn bè.
Anh ta vừa đọc vừa gãi đầu, có vẻ ngại ngùng.
À. Cô chợt nhớ tới cảnh thường thấy mấy ngày nay, nghĩ nghĩ, viết vào cuốn sổ khác:
Người bạn đó thế nào? Là bạn gái ha?Đọc xong, anh ta càng ngượng hơn, còn đỏ mặt nữa, cô trố mắt nhìn, người có vẻ ngoài như sinh viên cá biệt thế mà cũng... dễ thương nhỉ. Cô muốn cười nhưng không dám, sợ có khi anh ta ngượng quá mà bỏ đi mất.
Ra dấu cho anh ta theo mình, cô dẫn tới chỗ để mấy chậu hoa, rồi lật trang có ghi chi tiết từng loại hoa chìa cho anh ta xem. Lupin lại giúp cô bằng cách đọc tên vài loại hoa.
Cô giơ chậu hoa lan hồ điệp vàng cho anh ta xem, chỉ vào chỗ có ghi ý nghĩa của loại này trong quyển sổ. Anh ta có chút lúng túng, nghĩ gì đó một lúc thì cầm lấy rồi thanh toán, rồi ngượng ngùng che dù đi về.
Nhìn người cao lớn với cây dù kiểu đó, còn cầm chậu hoa đi trong mưa nữa, thấy có chút buồn cười, nhưng cũng dễ thương, cô nghĩ.
Quay lại với vẹt, cho nó ít hạt như là phần thưởng.