Tue, Summer 29
23:00
DreamersĐêm đen. Bóng đèn dầu nhập nhoạng. Dưới chân giường rải đầy những mẩu giấy xé nham nhở. Nó ngồi dưới đất, mắt nhìn vô định dòng chữ trước mặt.
Cho tới ngày tôi chết.
Roạt!!Tờ giấy rách đôi, bị vo tròn thô bạo rồi quăng vào gầm giường. Lại thế rồi, những đêm gần đây đều không ngủ được. Nó đang nghĩ nhiều thứ, những thứ không có trật tự. Mỗi đêm nó đều viết hàng tá giấy, về điều xảy ra trong ngày, về điều nó nhớ, về điều nó mong đợi. Bản thân nó cũng không ngờ mình đã hoàn thành tốt chuyện thích nghi với cuộc sống mới này. Nó đã làm được, đã trở thành một cư dân của ngôi làng, đây là nhà nó. Nhưng song song với đó, niềm tin được trở về thực tại đã bị nó bỏ quên. Có lẽ nó không cần niềm tin ấy nữa?...
Khi bước chân tới đây, nó tự nhủ phải sống để tìm cách quay về. Giờ nó ý thức rằng chuyện quay về là không thể khẳng định. Vậy nó tiếp tục sống để làm gì? Sống tiếp cuộc sống này, sẽ có một ngày nó quên hết tất cả trước đây. Như thế là tốt hay xấu? Nó không ngừng tự hỏi tại sao ngày hôm đó nó chấp nhận chuyến du lịch này, tại sao không phải người khác?
Gió rung lên, đưa một mùi hương lạ qua khe cửa tràn vào phòng. Alex hơi giật mình, ngoảnh lại, nhưng chỉ thấy một màn tối. Cây bút tuột khỏi tay, cả người nó đổ xuống xấp giấy quanh chân giường.
- - -
Ring ring. Ring ring.Âm thanh ong ong trong tai nó.
Ring ring. Ring ring.Cái này…chuông báo thức?
“Mày có định dậy không?”
Sao cơ? Alex mở mắt, cái đầu vàng chói choán tầm nhìn.
“W-Will? Sao mày đến đây?”
“Còn không tỉnh à?”
Thằng bạn xốc nó dậy. Vơ nắm sách trên bàn nhét vào cặp, mồm càm ràm cái gì đó. Alex mơ hồ, không dám tin. Nó nhận ra đây không phải căn nhà gỗ của nó, chỗ này rộng hơn, nhiều người hơn. Mà khoan, có phải nó đang bị người ta nhìn không? Alex nghệt mặt như hai lúa, nó đang ở đâu nhỉ?
“Mày đã ngủ như chết một nửa tiết học. Còn tao mất một nửa tiết để lay mày dậy. Giờ thì giáo sư đính giấy phạt cho cả hai đứa. Vui thật.”
Will hầm hầm lôi nó ra khỏi giảng đường, thề cái gì đó sẽ quăng hết giấy bút khỏi tầm tay nó. Alex đầu rỗng chân bước theo như máy. Đây là mơ, mơ phải không? Sao nó về được đây? Cái gì đưa nó về? Thình lình nó bị đẩy ngồi xuống ghế đá, Will ấn một lon nước vào tay nó.
“Thành thật đi, mày có uống thuốc ngủ hay gì đấy không?”
Alex tròn mắt. Nó đâu có ý định chơi trò dại dột đâu. Nó cũng không điên, chỉ là bị mắc phải một cái máy bay dở người rồi quay về thời trung cổ thôi.
“Đừng có làm người khác sợ như thế nữa”
Thằng bạn tưng tửng, hôm nay đứng trước mặt nó lại trưng ra vẻ khổ sở hiếm thấy. Gật đầu. Nó cam đoan chắc chắn đây là mơ. Will thở dài, ngồi xuống cạnh nó.
“Tao có chuyện này… lạ lắm”
Alex phì cười, Will mà cũng phải ấp úng ư? Hay là vướng phải cô nào rồi đây?
“Tao sẽ đi một thời gian”
“Đi đâu cơ?”
“Ừm…cái này.”
Thằng bạn lôi từ trong cặp ra một tấm giấy, Alex đưa tay nhận. Nội dung trên đó quen kinh khủng, quen đến mức khiến nó hoảng sợ. Will ngửa mặt lên trời.
“Là của anh họ gửi. Một chuyến miễn phí ra cái đảo gì đó cũng không tệ nhỉ? Phiền là tao sẽ phải đi Miami và…”
“Không được!”
Alex bật dậy, tay nó đang cầm tấm vé ấy, tấm vé lên chiếc máy bay Lucky Seven cách đây nửa năm. Nó không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng nó biết chuyến bay ấy sẽ không thuận buồm xuôi gió.
“Will, mày không được đi, nghe tao nói..”
“Mày làm sao thế? Rõ ràng là uống cái gì kích thích rồi hả?”
“Không! Cái máy bay đó sẽ rơi! Mày sẽ không về được đâu!”
“Mày đang loạn ngôn đấy, về nghỉ đi.”
Alex hoảng loạn giải thích, nhưng Will nghĩ nó mất trí do kiệt sức. Nếu nó không ngăn Will lại, chuyện tồi tệ xảy ra với nó sẽ lặp lại với Will. Không, không được!
- - -
RẦM!Choàng tỉnh. Nó thở hổn hển, không gian yên ắng, nghe rõ tiếng tim dộng thình thịch vào ngực. Đèn dầu nhập nhoạng hắt bóng lên tường. Đây không phải Nottingham. Nó lao xuống tầng một, nhào ra ngoài xem tiếng động lạ vừa rồi, nhưng chẳng có ai cả. Trước cửa, dưới chân nó, là một vật nhỏ xíu. Alex cúi xuống nhặt lên, một chiếc huy hiệu.
+ Đã PM Huy hiệu. End Quest 4.