Gã và Aquila vẫn lừng khừng. Tiến không tiến. Lùi không lùi.
Ba mươi lăm năm sống là con số đủ lớn để gã tự nhận biết tình cảm của mình nhưng vẫn nhỏ để đối diện nó.
Gã bật cười khi nghĩ lại lần đầu tiên cả hai gặp mặt. Chòng chềnh trên con tàu cướp biển là tên mắt chột, phía bên con tàu với lưỡi kiếm trắng oai hùng, là cậu. Số quân trên tàu không bị hạ cũng đầu hàng, chỉ còn gã vẫn cười toe toét với trái bắp trong mồm, tay cầm chai Tequila tay cầm kiếm.
Bao lâu cho đến lúc cuộc đuổi bắt dừng?
Chắp tay lại chống cằm. Ngẫm. Rồi gã đứng dậy vươn vai, trái bắp ăn dở để lại lăn lông lốc dưới nên đất.
Đã tới lúc cho cuộc truy đuổi cuối cùng.
------------------------------
Tên Bắp mất tích. Là mất tích hẳn. Không ai hay không ai biết.
Và thế là thủ đô vắng tiếng cạp bắp ở nhà 10, thiếu đi một tên nhiều chuyện ở khu bến xe, bớt đi 1 thằng điên chuyên đi tố chó giật mất bắp ở đồn lính hay tên pedobear biến thái gặp gái là nhào vào ở quảng trường hay khu chợ tấp nập.
Ba ngày trôi qua.
Và quảng trưởng xuất hiện một vụ mất tích. Là một thằng nhóc bụi đời. Và đám bạn chúng kéo tới đồn. Chúng tìm gặp Aquila. Giao tận tay cậu ta một trái bắp bị cạp dở. Đám nhỏ hoàn toàn không có vẻ gì là lừa gạt. Chính bọn chúng cũng không nghĩ là tên chột lại là thủ phạm.
Thêm một ngày nữa.
Một đứa nhóc khác lại biến mất. Và một trái bắp để lại để được giao tận tay cho Aquila. Tương tự như trái trước, trái này cũng bị cạp chỗ còn chỗ mất.
Và tương tự đến ngày thứ 5.
Một đứa nhóc khác lại biến mất. Một trái bắp đươc trao tay. Và gã thành tên bị truy nã đầu phường cuối phố.
------------------------
Ba trái bắp xếp lại sẽ thành hình cái cây. Là rừng. Gã đợi cậu ở đó, chân đung đưa trên ngọn cây cao của buổi tối trời.
Cậu tìm đến.
Cười toét miệng, gã chọi trái bắp xuống ngay chỗ tên thuyền trưởng trẻ.
"Yo, Aquila"
Và trước khi để cậu ta nói gì, gã phóng tọt đi. Luồn lách trong những rặng cây để ánh trăng dẫn đường. Gã tính, tính đủ đường, nhưng duy nhất gã quên đi là đám sói săn đêm.
Và một lần nữa. Cả hai lưng lại áp lưng với cây kiếm trên tay.
"Nhắc tôi nhớ xem tại sao không lần nào tôi gặp anh mà mọi chuyện bình an?"
Cậu ta vẫn càm ràm mãi một câu khiến gã phì cười.
"Tại tôi là Cornon còn cậu là Aquila"
Gã đáp lại. Vẫn là câu trả lời chẳng ăn nhập gì. Đám sói đuổi bắt cả hai vào sâu trong rừng đến một cái hang nhỏ. Đánh chém. Rồi tự vệ. Rồi chạy. Rồi lại đánh chém.
Một vòng lẩn quẩn cho đến khi đám sói tan tác còn cả hai cũng đã thấm mệt.
Gã đứng thở dốc trước cửa hang. Mỉm cười. Vô tình hay hữu ý. Đây cũng là nơi cần đến. Quay đầu lại nhìn Aquila, và ném trái bắp cái phóc cười cười toe toét:
"Để thằng già này đánh gục sao?"
Rồi gã chạy tót vào trong hang.
---------------------
Bên trong. Cậu mất dấu hắn.
Cứ đi theo lối đống bắp vương vãi sẵn trên đường rồi cậu sẽ đến tận cùng hang sâu.
Và trước mặt cậu là ba lá thư nhận nuôi ba đứa trẻ mất tích.
Và trước mặt cậu là từng mảnh gỗ phần còn sót lại của con thuyền.
Và trước mặt cậu là từng lá thư một những người thủy thủ sống sót đã gửi đến cậu.
Rồi cậu nhận ra đằng sau mình có một bàn tay áp chặt lưỡi kiếm vào tay cậu. Là tên mắt chột cùng lưỡi kiếm Skysword trứ danh.
Đồng hồ điểm 12h. Hôm nay là sinh nhật cậu. Thuyền trưởng của tôi.
Chẳng cần để cậu nói gì. Gã vòng tay qua ôm chặt lấy vị thuyền trưởng trẻ hai bờ môi chạm rồi khẽ thì thầm.
- SA: