Banshee wrote:@Hàn: một ngày bạn Vũ Hàn thành con gái? Phải có Hiema và Allan trong bài.
))
Trả nợ T or DNhân vật: Vũ Hàn, Allan, Hiema
_____
Cô gái tóc bạch kim dài óng mượt, áo ngủ trắng rộng thùng thình không phù hợp với dáng người, ngẩn ngơ đứng trước gương, đôi mắt to không chớp. Mới tối hôm qua "cô" còn là "hắn", bây giờ, không rõ do điều huyền bí nào mà "hắn" đã thành "cô". Sau khi đã ngắm đủ, nhìn đủ, sờ đủ, cô từ từ ngã xuống giường mở to mắt nhìn trần nhà.
- Không phải mơ. Không phải mơ. Đây không phải là mơ...
Cô gái xoay người nằm sấp xuống thở dài. Một lúc cô thấy khó thở lại xoay người ngồi dậy... trang điểm. Chấp nhận thực tế trước rồi đi tìm hiểu nguyên nhân.
Cô mở cửa, váy hồng dễ thương, tay cầm theo chiếc nón rộng vành, đôi mắt to kiểm tra hành lang, không có ai, giày đỏ nhẹ nhàng đi tới cầu thang. Vì một điều huyền bí nào đó mà mấy loại đồ này lại ở trong phòng "hắn", khó hiểu đừng hỏi.
- A... Allan... xin chào buổi sáng.
Cô cười ngượng, thầm than, đã cố tránh lắm mà vẫn đụng mặt, đúng là ngôi nhà nhỏ. Thấy cậu ta ngạc nhiên, trợn mắt ngó cô sau đó cau mày hỏi một loạt câu hỏi. Đúng là lính, cô thở dài.
Mỉm cười hết sức dễ thương, cô nhu mì đi tới ngẩng lên nhìn cậu ta.
- À... chuyện thật khó tin nhưng mà...
Mắt mở to không chớp nhưng có chớp thì điều cô nói cũng là sự thật, tin hay không tùy cậu ta.
- Tôi là Vũ Hàn, Vũ Hàn là... con gái. Như cậu thấy đó - Cô đứng thẳng, ưỡn ngực, tự tin - Xin lỗi vì đã giấu cậu và mọi người điều này bấy lâu nay. Tôi thật không cố ý nhưng mà đây là điều khó hiểu, à không, khó nói, nên từ hôm nay hãy gọi tôi là... Hàn Y, Vũ Hàn Y nhé. Cậu không quá sốc đó chứ? Một lần nữa tôi thành thật xin lỗi cậu. Chúc cậu một ngày làm việc hiệu quả và đầy may mắn.
Cô nói một tràng, nghĩ, kiểu nói chuyện này cậu ta sẽ ngờ ngợ và đúng như cô nghĩ cậu ta có vẻ suy ngẫm. Nhưng cô không muốn ở nhà lâu, phải tìm cách chuồn đi trước khi cậu ta hỏi gì nữa.
- Được rồi~ em đi làm đây, anh Allan cũng đi làm đi nhé~ Tối gặp lại anh nha~
Cô âm thầm bước tới cửa còn ngoảnh lại tặng cho cậu ta một nụ hôn gió, nháy mắt rồi ôm váy đi thẳng.
Đến trường học "giả mạo chữ viết" nộp đơn xin nghỉ dạy hộ "Vũ Hàn" một ngày.
Bệnh viện.
Cô nhìn nó, không ngờ cũng có lúc mình đến đây với tư cách là bệnh nhân.
Nhìn người đang đi tới trân trân, cô quay tới lui tìm chỗ... trốn nhưng mà ở đây toàn người đi khám bệnh, không có chỗ nào tránh được. Hàn Y chui tọt vô ngồi chung với mấy chị bụng to, họ ngó cô vẻ thương cảm có, dè bĩu có, nhưng cô không quan tâm, cô đang bận len lén nhìn Hiema đi qua, tim đập thình thịch.
Thấy cô ấy nhìn cô vẻ suy ngẫm, Hàn Y vội lãng ánh mắt đi chỗ khác, tim càng đập nhanh, cô che dấu sự không tự nhiên bằng cách... đưa tay lên sờ sờ bụng của chị bầu bên cạnh. Lúc ngước lên thì cô ấy đã đi đâu mất. Cô thẫn thờ nhìn xuống chân một lúc, đứng lên, từ từ đi tới khu khám bệnh tổng quát, nghe đồn bác sĩ ở đó rất giỏi, có người lại am hiểu về tâm linh (?)
Đến tối, cô về nhà với đôi chân trần vì giày đã dùng để ném mấy tên ba lăm. Cô leo lên giường ngủ một giấc theo lời bác sĩ tổng quát kiêm tâm linh. Mai sẽ hết. Nhưng phải nói với Allan thế nào? Thôi để mai tính đi!