Oakville

Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.
Oakville

Become One in a Big Tale


+65
Jack Law
NeraGaku
Nekomata
G.Hauel
Ventus
Kagerou Days
Serenista Fional
_(:з」∠)_
John
Prino Chan
Mirall Negre
Lone Wanderer
Mordin
Kas Klause
Nonight
Gary Walter
Duex Machina
Asayuki
Shaman
Sunstreaker
Jo'Anna
Promise
Ryuta
Cha bán đậu hủ
miaka1950
Kimney Everdeen
Donquixote Doflamingo
Blanche Nigel
Haiiro Akino
Jäger
ChiChii
Yukirin
Vũ Hàn
phongnamhai
suenagaku
Sireen
thanden2410
Aix Sponsa
Honeypie
Eirene
Priscilla Presley
Alicia Grey
Metamorphosis
Wendigo
Shani Priya
Sayaka
Yosshi
Nguyệt Trì Huân
Rosenrot
Enigma
Tử Dương
Snowflake
Bori Lucifer
Envy
leon_sc_kenedy123
pastry
kayuki
Yamiseniya
Cro-Vie
Eluveitie
Nocturne
Juno
Demi-fiend
Miss September
Admin
69 posters

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Admin
    Admin
    The Gamemaster
    The Gamemaster


    Trolling

    Tổng số bài gửi : 2164
    Join date : 2012-02-02
    Đến từ : Troll Land

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Admin Tue Jun 18, 2013 9:12 pm

    First topic message reminder :

    Chapter 0
    - Escape to Oldeoak -


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Vmh


    Dẫn truyện:
    Quê hương của bạn bị phá hủy bởi Vương quốc Obscurit, buộc bạn phải chạy trốn và chạy tới bến cảng gần đó và cùng với những người dân khác đi tị nạn. Chuyến đi di tản ko tốt đẹp gì và rất khó khăn, nhưng một cuộc sống mới đang chờ bạn ở Oldeoak. Diễn biến chuyến đi của mỗi người mỗi khác nhưng cuối cùng thì bạn cũng đã tới được đích đến mong muốn.


    Yêu cầu:
    - Người chơi hãy ghi lại câu chuyện mở đầu cho OC của mình, gồm:
    • Quá khứ tuổi thơ trước khi quê hương bị xâm lăng (ko bắt buộc phải có).
    • OC của bạn đã trốn thoát như thế nào? (bắt buộc phải có)
    • Hành trình của OC trong lúc lênh đênh trên biển chờ cập bến Oldeoak ra sao? (bắt buộc phải có)


    Lưu ý:
    - Có thể ghi 1 bài hay nhiều bài tùy ý. TUYỆT ĐỐI KO TƯƠNG TÁC TRONG TOPIC NÀY, topic này chỉ lưu mở đầu cho OC của bạn, khi nào đến Oldeoak sẽ bắt đầu tương tác.

    - Nếu có nhiều hơn 2 OC là người thân nhau thì các chủ OC phải bàn với nhau trước và 1 trong các bạn có thể ghi bài đại diện cho tất cả, hoặc tất cả cùng ghi nhưng chia diễn biến câu truyện ra.

    - Trong topic này ko yêu cầu ghi thời gian. Chỉ cần ghi như sau:

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    [copy hình char bạn từ topic Characters Database & Codes]

    [Nội dung bài viết]

    - Bài mẫu.

    - Ghi xong mở đầu này bạn hãy ghi bài bên Chapter I, nên nhớ là phải ghi bài cho Chap 0 rồi mới ghi cho Chap I được nhé. Embarassed
    Kas Klause
    Kas Klause
    Knight
    Knight


    Tổng số bài gửi : 656
    Join date : 2013-06-25

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Kas Klause Tue Aug 13, 2013 7:30 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Kas

    Một ngày mới lại kết thúc trên Thung Lũng Mùa Xuân, còn tôi thì mới hoàn thành xong công việc của một ngày. Vác cây bừa lên vai, tôi hài lòng ngẩng cao đầu phóng tầm mắt lên dãy núi. Nơi đó có vầng mặt trời đỏ au vừa khuất, mang theo những tia nắng cuối cùng trên thung lũng, nơi có một khoảng trời đỏ rực. Kalen rất thích màu đỏ. Hôm nay cũng lại là một hoàng hôn rất đẹp.

    Huýt một điệu sáo vui vẻ, tôi quay nhìn lần nữa những đường cày thẳng tắp - công sức lao động cả một ngày, rồi ngẩng cao đầu đón gió trước khi bước đi. Thời tiết tốt khiến tôi cảm thấy phấn chấn hẳn. Gì chứ một vụ mùa bội thu là thứ có thể thấy trước được. Springvalley rất yên bình. Trời trong thế này, năm nay hẳn là không có bão.

    Bước qua suốt dọc thung lũng, tôi hài lòng khi nhìn thấy ngôi nhà nhỏ của mình dựa lưng vào một mỏm đá lớn. Bên hông nhà, những bông diên vĩ vàng rực đang thi nhau nở rộ. Trước cửa, tôi thấy bóng dáng quen thuộc của Kalen, dịu dàng như một nữ thần.

    Hất chiếc bừa trên vai xuống một phiến đá phẳng gần đấy, tôi chạy từng bước lên những bậc đá. Cô em gái quay ra nhìn thấy tôi, cười tươi rói:

    - Anh về rồi hả?

    Con bé reo lên, tay hất chiếc nạng sang bên rồi hướng về phía tôi. Hốt hoảng, tôi phóng vội đến cửa và cúi xuống, để bàn tay con bé quàng qua cổ mình. Bằng một động tác nhẹ nhàng, tôi nhấc bổng thân hình mảnh mai ấy và đem vào nhà, như thường lệ, đặt xuống chiếc ghế gỗ trong phòng khách.

    - Hôm nay anh đã cày xong mảnh ruộng đó chưa? – Con bé vẫn cười khúc khích.

    - Rồi! – Tôi mỉm cười đưa tay xoa đầu khiến mái tóc nâu mềm mại của con bé rối tung lên một khoảng. Kalen có mái tóc rất đẹp, mềm mượt và bồng bềnh như dòng nước trong khe suối, nhưng nó chẳng để ý gì đến điều đó.

    - Anh! – Con bé níu lấy tay tôi. – Mặt trời đẹp quá! Ngày mai anh cõng em ra thung lũng chơi nha.

    Tôi nhìn đôi mắt lấp lánh của cô bé. Mai tôi phải lên thị trấn để mua ít phân bón hóa học. Ruộng đã cày xong, nhưng với những người nông dân như tôi thì đây mới là lúc để bắt đầu một vụ mùa mới.

    Quay người bước ra phía cửa nhặt chiếc nạng cho cô em gái, tôi bước vào nhà một cách từ tốn.

    - Mai không được. Anh phải lên thị trấn. Ờ… khi về… - Tôi dừng lại nghĩ vài giây. – Khi về anh sẽ mua cho em một chiếc khăn mới thật đẹp nhé.

    Springvalley là một thung lũng có khí hậu ôn hòa, tiết trời rất đẹp và quanh năm hoa nở, nhưng vào lúc tối tối và sáng sớm sương vẫn giăng đầy như những đám mây. Điều đó khiến ngôi nhà sát chân núi như của chúng tôi trở nên lạnh và ẩm ướt. Kalen không giỏi chịu lạnh, vì thế con bé rất thích quàng khăn.

    Quả nhiên, nghe tới mua khăn mới, nó reo lên như con nít:

    - Yeah!!! Em thích khăn to ~~~  - Nó đưa tay làm điệu bộ mô tả. – Như thế này. – Con bé kết thúc, đặt tay xuống gối cười cười:

    - Trên đó phải in hình hoa nữa. Tốt nhất là diên vĩ, nhưng mà màu thật thật thật là nhạt thôi nha.

    Tôi bật cười. Định nói là thứ to như thế chỉ có quả núi thôi, và hoa thì đầy bên hông với trước cửa nhà ấy, nhưng nhìn vẻ mặt đầy hi vọng của cô bé lại không nỡ nói. Cuối cùng, tôi cười cười thay cho câu trả lời, bước tới đặt chiếc nạng bên cạnh bàn, xoa đầu con bé rồi bước vào bếp, biết rằng sau lưng, con bé đang tự xoay xở để đứng lên.

    .
    .
    .

    Một ngày mới lại đến. Tôi đeo chiếc tay nải lên vai rồi qua gõ cửa phòng em gái. Thấy tiếng nó ngái ngủ vang lên, tôi đẩy cửa. Mái đầu tóc nâu bồng bềnh rúc sau lớp chăn khẽ ngọ nguậy, rồi cái trán và hai con mắt thò lên, hấp háy:

    - Anh đi đâu sớm thế! – Con bé nói giọng mè nheo. “Thật là, đã bảo là hôm nay anh phải lên thị trấn mà.” – Tôi nghĩ.

    Thế nhưng dĩ nhiên thằng anh như tôi lại không nỡ trách em gái. Tôi chỉ khẽ mỉm cười và cúi xuống hôn lên trán nó:

    - Ở nhà dậy sớm đấy. Anh đi tới tối sẽ về.

    Dĩ nhiên lời dặn đó là thừa, tôi chỉ dặn cho có lệ thôi. Em gái tôi vẫn có thói quen dậy sớm, và từ chỗ tôi lên thị trấn cũng mất cả ngày đi và về, anh em tôi đều biết rõ. Tôi chỉ thấy không yên tâm nếu không dặn. Kalen tuy mất khả năng đi lại bình thường từ nhỏ, nhưng con bé khá tự lập. Thẳng thắn mà nói, điều đó khiến một người anh như tôi cũng có chút muộn phiền.

    Xoa cho rối bù mớ tóc đang thò lên ậm ừ, tôi cười nhẹ rồi bước ra ngoài.

    Trời hãy còn tối lắm.

    .
    .
    .

    Chuyến mua sắm kết thúc sớm hơn thường lệ, vì những thông tin mà tôi nghe được trong thị trấn. Người ta nháo nhào tìm cách thu dọn của cải rồi bỏ trốn. Tôi sốt ruột, ráng mua nhanh nhanh chóng chóng rồi về. Nếu chiến tranh đã lan đến nơi này thì người tôi lo lắng nhất chính là Kalen. Làm thế nào để bảo vệ con bé khỏi mọi điều nguy hại trên thế giới này luôn là điều tôi quan tâm nhát.

    Phóng một mạch trên con đường dẫn về thung lũng, tôi gần như phát điên khi nhận ra dấu vết của một đoàn quân hùng mạnh. Vứt tất cả những thứ mang theo bên người ngoại trừ một con dao nhỏ, tôi phóng như bay về Springvalley, bằng đường tắt. Đứng trên đỉnh đồi nhìn xuống, quang cảnh khiến trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

    “Chúa ơi! Kalen!” – Tôi thốt không lên tiếng, cố gạt mọi ý nghĩ bi quan nhất ra khỏi đầu, lao xuống. Lúc này tôi không muốn nghĩ gì hết, ngoại trừ một điều duy nhất: em gái tôi phải được an toàn.

    Hai phút sau. Tôi biết mình là kẻ đáng nguyền rủa nhất trên thế giới này.

    Gào thét. Núi rừng xung quanh tôi cũng rung chuyển. Hai bàn tay nắm chặt. Ánh mắt tôi chuyển từ xanh sẫm sang đỏ ngầu màu máu. Kalen. Kalen. Kalen! Đứa em gái nhỏ của tôi! Thứ duy nhất trên thế giới này tôi sẵn sàng dùng đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ. Đứa em duy nhất của tôi đã chết. Mảng máu nhoe nhoét trên ngực áo tôi lúc đó, cơ thể ấm áp lạnh dần trong vòng tay tôi lúc đó, mái tóc bù xù rũ xuống của em tôi lúc đó, tôi sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không thể nào quên.

    Rít chặt hai hàm răng. Lũ khốn. Tôi sẽ tự tay bóp chết chúng.

    Tôi sẽ tự tay bóp nát cả chế độ của chúng.

    Lũ khốn.

    Obs.cu.rit!
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Tue Aug 13, 2013 11:51 pm

    Chapter O: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Mordin

    I.

    Đêm lạnh.

    Mordin nằm trực trên đài quan sát. Một mình anh, giữa sa mạc rộng.

    Con ngươi đỏ nhìn về khoảng không, nơi gió thổi cát thành cuộn. Sau những cuộn cát.

    Là nhà.

    Là quê hương.

    Là gia đình.

    Công việc nhàm chán mỗi đêm khiến anh đâm nghiện trò giải ô chữ dù khi bắt đầu đến giờ chỉ có mỗi một trang thôi mà vẫn chưa xong.

    Chỉ còn một dòng cuối.

    Nhẽ ra đêm nay ô chữ sẽ hoàn thành, nhưng anh lại gác nó sang một bên. Đêm nay là đêm cuối anh trực ở trạm. Mọi sự chú tâm anh dành trọn cho công việc. Anh canh gác với nụ cười trên môi.

    Nôn nao. Háo hứng. Đợi chờ.

    Bởi ngày mai, anh sẽ về.

    Về nhà.

    Vì anh có hẹn.

    Với người vợ yêu cùng đứa con sắp chào đời.
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Wed Aug 14, 2013 12:18 pm

    Chapter O: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Mordin

    II.

    Anh ngồi.

    Giữa nhà. Giữa sa mạc rộng.

    Người vợ trẻ với đứa con anh ôm trong tay. Vỗ về. Điệu ru cất lên trên môi.

    Ngủ ngoan em hỡi,
    Với điệu hát tôi ru em vào giấc nồng.

    Ngủ ngoan em hỡi,
    Với điệu hát tôi đưa em qua đêm thâu.


    Đung đưa. Anh cười. Anh về nhà rồi.

    Ngủ ngoan em hỡi,
    Đêm tối sẽ qua cho ngày mới đến.

    Ngủ ngoan em hỡi,
    Bởi mai tôi đi. Em có theo cùng?


    Anh cứ ngồi như thế. Giữa đêm thâu chỉ có bóng anh cùng màn đêm hòa quyện. Tay anh vẫn nhịp, môi anh vẫn cười. Điệu hát ru lọt thỏm giữa tiếng gió gào. Cát sa mạc ôm lấy ngôi nhà nhỏ đổ nát thành đống gỗ nát. Máu người vợ trẻ thấm ướt áo quần, máu đứa con nhỏ chưa kịp chào đời đẫm trên nền cát. Xác lính đen nằm trải đầy la liệt.

    Đêm sa mạc lạnh. Và lòng anh đã đóng.

    Trời sa mạc khô cằn. Nhưng trời của anh đổ mưa?

    Anh về nhà rồi. Nhưng nhà anh đâu rồi?

    Kas Klause
    Kas Klause
    Knight
    Knight


    Tổng số bài gửi : 656
    Join date : 2013-06-25

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Kas Klause Wed Aug 14, 2013 11:39 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Kas

    Mang trong tim mối hận thù không thể xóa bỏ, tôi đã phá hủy toàn bộ căn nhà, đặt cô em gái yên nghỉ bên những bông hoa diên vĩ. Loài hoa mà em tôi rất yêu giờ cũng tan tác dưới gót giày quân xâm lược. Càng nhìn khung cảnh trước mắt, tôi càng căm hận. Đêm nay lũ khốn Obscurit sẽ đóng quân giữa thung lũng. Tôi sẽ không để chúng thoát.

    Springvalley là một vùng đất phì nhiêu, hoa cỏ bốn mùa, nhưng không phải vùng đất thân thiện với những kẻ tàn phá nó. Tôi giờ đã bình tĩnh lại, biết suy xét hơn, duy chỉ có mối hận thù vẫn không ngừng sôi sục.

    Trang bị đủ đồ nghề, tôi leo lên ngọn núi cao.

    Đêm hôm đó, đứng nhìn doanh trại địch quằn quại dưới làn khói của cây Ivy độc, trái tim tôi lạnh đi, trở nên cứng như sắt đá. Lũ khốn ấy trả giá còn chưa đủ. Chưa đủ. Chưa là gì so với sinh mạng của đứa em gái…

    Nhói.

    Trái tim nhói đau. Tôi siết chặt hai tay, quay lưng bước đi.

    Vùng đất này sẽ nằm yên tại đó. Thung lũng này mãi mãi sẽ ôm trọn dáng hình của Kalen. Còn tôi...

    Tôi sẽ khiến Obscurit sụp đổ. Như cái doanh trại đó.

    Gió rít lên khúc hát bi thương, giữa đêm đầy sao sáng.
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Thu Aug 15, 2013 2:15 am

    Chapter O: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Mordin

    LAST.

    "Em muốn ra khơi"

    "Được. Anh về đưa em đi."

    Lời hứa vọng lại trong tâm trí người lính trẻ.

    Ra khơi.

    Anh đứng bật dậy. Tay ôm theo xác người vợ hiền. Còn ấm.

    Anh đi. Đi mãi. Chuyển từ đoàn xe này sang đoàn xe khác. Họ đuổi anh đi khi xác vợ anh lạnh. Họ đuổi anh đi khi côn trùng đã bắt đầu đục khoét trên người vợ anh. Ánh mắt họ nhìn anh. Nửa thương hại. Nửa ghẻ lạnh.

    Mặc kệ. Vợ anh. Tình anh. Anh ôm. Anh giữ.

    Lên đến tàu, bàn tay giật, bàn tay giữ, bạn tay đẩy. Họ tước vợ anh, con anh khỏi anh. Lồng lộn. Vùng vẫy. Tay anh cố nắm bàn tay lạnh ngắt cứng đờ của cô.

    Cổ. Nhưng chỉ kịp giữ lại chiếc nhẫn cưới.

    Vợ anh, con anh, tất cả đã nằm dưới biển sâu. Còn anh bị xích vào cột tàu. Anh là người lính canh. Anh canh cả một vùng rộng lớn. Nhưng nhà anh, anh không thể giữ. Nay đến lời hứa giản đơn anh cũng không thể thực hiện.

    Giận dữ. Thất vọng. Là anh vô dụng.

    Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía bờ xa. Ngón tay lấm máu khô xoay vòng chiếc nhẫn nhỏ. Anh nhìn. Nhìn thật lâu. Con ngươi lành chợt mở to. Kinh ngạc.

    Rồi anh chợt cười. Nụ cười ấm áp.

    "Em thấy biển đẹp không?"

    Anh cất tiếng. Câu nói đi vào không trung. Cứ thế, anh cười nói. Một mình.

    Trước mặt anh, là mênh mông biển nước.

    Nhưng trong mắt anh, là người vợ hiền với nụ cười chào đón anh về nhà.

    Anh điên?

    Ừ. Anh điên.

    Lone Wanderer
    Lone Wanderer
    Squire
    Squire


    By the rivers of Babylon, there we sat down, yea, we wept, when we remembered Zion.

    Tổng số bài gửi : 154
    Join date : 2013-08-14

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Lone Wanderer Sat Aug 17, 2013 11:12 pm

    .Chapter 0: Escape to Oldeoak.


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Fealan

    "Thằng nhóc kia làm cái trò gì vậy? Xuống đây mau!"

    Người lái tàu hốt hoảng chỉ tay lên cột buồm của con tàu tị nạn. Những kẻ xa hương đang trên đường lánh nạn tới Oldeoak cũng ngước mắt nhìn lên. Kìa, họ thấy.

    Một thằng thanh niên đang ở trong tư thế mèo ngồi trên thanh gỗ ngang của cột buồm chính, cây cột cao nhất.

    Da nó ngăm, mắt nó to, xanh biếc, đầu nó đội mũ trùm.

    Tiếng người gọi í ới, nó không nghe. Mắt nó vẫn hướng về chân trời xa tít.

    "Thằng này nó té gãy cổ mất."

    "Thằng nhóc đó là ai vậy?"

    Đám người tị nạn đứng dưới bàn tán xôn xao. Thằng nhóc ấy không phải thủy thủ đoàn. Nó chỉ là một người đi tản cư bình thường. Cớ sao nó lại trèo tận lên cao thế kia? Không ai biết.

    Da nó ngăm, mắt nó to, xanh biếc, đầu nó đội mũ trùm.

    Hướng nhìn về chân trời xa xôi. Hướng nhìn về Oldoak.

    Trời hanh lạnh. Gió thổi mạnh. Nó ở trong tư thế mèo ngồi. Bất chợt, nó tru lên một thứ tiếng không giống người. Tiếng tru dài, hòa quyện gió trời, thê lương, thảm thiết.

    Tiếng tru của một con sói với trái tim nát vỡ.

    Vút trên cao, tiếng diều hâu kêu đáp lại tiếng nó. Chú diều hâu đuôi đỏ bay theo con tàu tị nạn, phát ra những tiếng kêu của loài chim săn mồi. Thằng thanh niên vẫn tru lên từng hồi, đón đầu gió lạnh.

    "Nó bị cái gì vậy?"

    Tiếng người ồn ào, càng lúc đám đông dõi theo thằng nhóc càng đông hơn.

    "Người thú của gia đình Dacianna."

    Một người cất tiếng nói, nhiều cặp mắt đổ dồn về phía ông ta.

    "Tôi đã nghe tin đồn này nhiều. Gia đình Dacianna ở thị trấn Sirenbell đã tìm thấy một cậu thanh niên sống trong rừng hơn hai mươi năm và nhận nuôi cậu ta. Người ta gọi cậu ấy là Người thú. Tôi cứ nghĩ là chuyện đùa..."

    "Sirenbell? Chẳng phải nơi đó cũng bị Obscurit tràn qua..."

    Tiếng tru thê lương kéo dài khiến mọi người một lần nữa ngước nhìn lên cột buồm chính.

    Người thú đang khóc.

    Khóc cho một gia đình nó mất. Khóc cho một quê hương đã bị đánh cắp.

    "Cậu ta là Fealan, Người thú của gia đình Dacianna."

    Da nó ngăm, mắt nó to, xanh biếc, đầu nó đội mũ trùm.

    Hướng nhìn về Oldeoak.

    .End.
    Demi-fiend
    Demi-fiend
    Lord
    Lord


    Dying.

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 1359
    Join date : 2012-02-06
    Age : 28

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Demi-fiend Thu Sep 12, 2013 8:56 pm


    Chapter 0: Escape to Oldeoak.


    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Ishaq

    Part 1:

    Grasstown là một thị trấn nhỏ nằm về phía đông Egyptica – thành phố được xem là lớn nhất ngự tọa ở giữa sa mạc khô cằn. Grasstown ngày trước từng thuộc thành phố Egyptica nhưng sau này vì vài lý do bất tiện mà tách ra khỏi thành phố lớn này để phát triển một cách độc lập. Dù vậy, một nửa phần tài nguyên ở Grasstown đều nhập từ Egyptica, và dù đã tách hẳn khỏi thành phố mẹ nhưng mối quan hệ giữa hai nơi này vẫn khá tốt. Nói chung chuyện đại loại là vậy, chi tiết khá là lằng nhằng nên kể ra chắc tới mốt cũng chưa xong.


    Ẩn sâu trong những góc khuất của Grasstown, từ những khu phố ổ chuột xuống cấp trầm trọng mấy ai để ý đến, người ta đồn rằng, có một thằng nhóc kì lạ vô gia cư hành nghề trộm cắp. Thằng nhỏ thường hay đi trộm thức ăn ở tiệm bánh mì, hay đôi khi là ví tiền của những người dân đi đường. Thằng nhóc rất nhanh nhẹn, mỗi lần trộm thành công hay không đều biến mất tăm trước khi người ta đuổi kịp nó.


    Một đứa trẻ không nhà không cửa, cũng không người thân, không được người khác công nhận, nó cần làm gì, nó phải làm gì để sống?


    Hiện tượng trộm cắp ở đây không phải là hiếm nhưng không đến nỗi nhiều, và thằng nhóc không phải là đứa duy nhất làm trộm. Sở dĩ người ta luôn chú ý tới nó là vì nó sở hữu một mái tóc vàng kim óng ánh màu nắng – thứ màu tóc kì lạ tới mức lạc lõng bởi tất cả người dân ở đây đều có tóc đen. Không những vậy, màu mắt của nó cũng rất khác thường, màu xanh tím. Cho dù cùng tín ngưỡng nhưng khác với sự tôn sùng có chừng mực của Egyptica, người dân Grasstown tôn thờ một cách mê tín lên các tín ngưỡng cổ đại. Họ cho rằng thằng nhóc bị nguyền rủa bởi Nefertem – vị thần sắc đẹp nên mới có ngoại hình kì lạ khác thường như thế. Vậy cũng đủ để thằng nhóc bị sợ hãi và xa lánh tới mức nào.


    Ngay cả khi nó có ý định mua thức ăn một cách đường hoàng nhất, lấy bánh mì, để lại tiền và rời đi, họ cũng hất phăng đi những đồng vàng và chửi bới nó xối xả.


    Ngoài ra, nó còn có sở thích đi phá đám những đứa trẻ hay chơi cùng nhau, người ta bảo thế. Còn những đứa trẻ thì hết ném đá nó rồi đuổi nó đi, hoặc sợ hãi quá mà bỏ chạy hết thảy. Đáng đời nó lắm, người ta bảo thế.


    Người ta vẫn luôn bóp méo sự thật.


    Nó chỉ muốn được chơi cùng thôi mà.


    Ngày ngày nó vẫn sống cô đơn trong ngõ ngách của những khu ổ chuột xuống cấp. Buổi sáng nó lẻn vào tiệm bánh để trộm thức ăn, hay là bất thình lình xuất hiện vào buổi trưa khi người ta đang nghỉ ngơi và trộm lương thực, không thì buổi tối khuya nó sẽ bí mật đột nhập vào nhà người ta cũng để trộm thức ăn còn thừa không bán hết. Và với những nơi mà nó chạm vào đều bị người ta đem bỏ đi hoặc sẽ lau chùi cẩn thận hàng trăm lần cho đến khi họ cảm thấy sạch sẽ mới thôi. Cuộc sống hàng ngày của thằng nhóc vẫn trôi qua đều đặn đến mức chán chường, cho đến khi.


    Một ngày nọ, xui xẻo thay, nó bị bắt khi đang cố với lấy một ổ bánh mì đựng trên giỏ cao. Người dân hiếu kì mau chóng xúm tụm lại chứng kiến tận mắt sản phẩm lỗi xấu xí của nữ thần Nefertem. Một thằng nhóc tóc vàng mắt xanh tím dơ bẩn tàn tạ và không kém phần kì lạ khác người. Người thì tỏ vẻ sợ hãi và luôn mồm cầu nguyện chúa trời, kẻ thì thừa cơ hội đánh đập thằng nhỏ khi nó đang bị trói nằm dưới đất. Còn thằng nhóc thì chỉ nằm im chịu trận, không khóc cũng không tỏ thái độ gì, yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy đến với mình.


    Có người đề nghị nên đem nó lên tòa án thành phố để xét xử, người thì bảo rằng nên giải quyết nó ngay tại đây, và còn nhiều cách giải quyết không hề êm đẹp khác chả lọt tai nó. Nó đơn thuần chỉ đang tìm thời cơ thoát khỏi đây nhanh nhất có thể, nhưng xem ra không hiệu quả bởi vòng người vẫn đang bao vây dày đặc xung quanh nó.


    Trong khi người ta vẫn tìm cách giải quyết nó, một chất giọng trầm mà oai nghiêm vang lên.


    - Tôi sẽ đem nó đi.


    Hàng người tản ra, chừa lối đi cho một người đàn ông trung niên nghiêm trang bước vào.


    - Ông chắc chứ, Teremun? Thằng nhóc này bị nguyền rủa, nếu ông mang nó theo cùng thì rắc rối sẽ đến với ông đấy. - Một kẻ mê tín trong đám đông nói.


    - Tôi không bảo là sẽ đem nó về, tôi sẽ xử lí thằng bé này. - Vẫn là chất giọng trầm nghiêm túc làm thằng nhóc chú ý.


    Như để chứng minh cho lời mình nói, người đàn ông trung niên tiến đến chỗ nó, thô bạo kéo nó đứng dậy, đôi mắt nghiêm nghị nhìn mọi người xung quanh.


    Sau vài lời thuyết phục, người dân cũng đồng ý để người đàn ông tên Teremun áp giải nó đi. Theo cách nói của ông ta, thì nó sẽ phải chịu trừng phạt vì những gì nó đã làm, và ông ta sẽ thay mặt người dân làm điều đó. Để làm được điều này, nó nghĩ ông ta phải có chức trách quyền lực gì đó cao lắm.


    Đám đông tản ra và mọi thứ trở lại bình thường. Còn nó vẫn im lặng để ông Teremun vác trên vai.


    Đi được một lúc, nó bắt đầu giãy. Không, nó không muốn chết, nó muốn sống, nó không thể chết như thế này được.


    Vừa giãy giụa vừa la hét, nó cảm thấy một sức lực đập vào gáy nó, quang cảnh mờ dần đi, nó bất tỉnh.


    ----------------------------------


    Khi tỉnh lại, nó nhận ra mình đang ở một nơi lạ hoắc.


    Nó đang ở trong một căn phòng nhỏ, nơi đây chứa đầy những đồ vật kì lạ. Từ những chiếc mặt nạ cười mếu ma quái, hay mấy đôi giày màu đỏ bóng to tổ chảng, những chiếc vòng bạc lớn hơn cả nó mà nó không biết để làm gì, và còn nhiều đồ vật lạ lẫm khác mà nó chẳng biết tên mà cũng không biết tả như nào.


    Ngắm chúng một lúc chán chê, nó phát hiện có tiếng nhạc phát ra từ đâu đây. Rời khỏi phòng, nó lần theo tiếng nhạc phát ra từ một túp lều sọc đỏ trắng lớn vô cùng lớn. Ngoài tiếng kèn trống dập dìu, còn là những lời giới thiệu rất kêu mà nó chẳng hiểu, và từng tràng pháo tay ngập khắp không gian. Hơi sợ sệt vì nó chưa từng biết đến nơi lạ như thế này. Ngập ngừng một lúc, thằng nhóc quyết định vén màn một khoảng nhỏ, đủ để một mắt lọt qua bên kia để xem chuyện gì đang diễn ra.


    Nó thấy một người đàn ông mặc đồ đen và đội mũ đen, vì quay lưng về phía nó nên không thể thấy mặt. Ông ta đang làm cái gì đó với chiếc lồng cỡ vừa màu đen, ông ta huơ qua huơ lại một chiếc đũa đen trên tay, miệng lẩm nhẩm gì đó, tay còn lại phe phẩy chiếc khăn sẫm màu khá lớn. Đám đông im lặng chờ đợi. Một lúc sau, người đàn ông phất khăn, cái lồng đã biến mất, thay vào đó là một đàn bồ câu trắng muốt bay ra khỏi khăn. Đám đông hò hét phấn khích, còn nó thì há mồm mở to mắt như đó là chuyện lạ nhất trên đời. Làm sao có thể như vậy được? Cái lồng đó có thể biến mất sao? Ông ta là phù thủy có phép thuật sao? Hàng loạt câu hỏi bay bổng trong đầu nó làm nó khó hiểu hết sức.


    Và rồi còn nhiều màn khác khiến nó sửng sốt hết từ lần này qua lần khác như làm sao một con hổ to lớn dữ dằn không ăn thịt những ai trước mắt nó, mà ngược lại còn ngoan ngoãn làm theo lời cô gái kia, hay anh chàng kia có thể bay lượn trong không trung như vậy, và một cặp sinh đôi mặt mũi kì lạ có thể chồng chéo lên nhau mà không bị té, … . Lúc ấy, thế giới quan nhỏ bé của thằng nhóc tóc vàng được coi là bị nguyền rủa như mở ra một cái gì đó mới mẻ, hơn hết là sự phấn khởi thích thú, dậy lên trong nó một niềm khao khát mà trước giờ nó chưa từng có, điều sẽ làm thay đổi cả cuộc đời nó sau này.


    Đây là rạp xiếc duy nhất và lớn nhất Egyptica - Sekani, là nơi cuộc sống mới của nó bắt đầu.


    ---------------------------


    *Có cảm tưởng như đang viết Nữ quàng Ai Cập. :v
    Mirall Negre
    Mirall Negre
    Squire
    Squire


    Back to black.

    Zodiac : Scorpio
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 129
    Join date : 2012-02-10
    Age : 28

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mirall Negre Fri Sep 20, 2013 10:17 pm

    Chapter 0
    - Escape to Oldeoak -

    Nhân vật:


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Arev1




    Chưa bao giờ dù là trong giấc mơ hoang đường nhất của mình, Arev Surya Brilla nghĩ rằng mình sẽ phải rời bỏ Flowerfield trong hoàn cảnh như thế này.

    Tuy rằng đức vua không còn trọng dụng gia tộc Brilla như cách đây ba thập kỉ, nhưng không phải là Ngài đối xử với họ tệ bạc. Dù không còn nhiều quyền chức như trước đây, nhưng gia tộc Brilla vẫn được coi là một gia tộc lớn lâu đời và vẫn được nhận trợ cấp từ hoàng tộc, đủ sống một cuộc sống bình yên không phải lo nghĩ. Được nuôi lớn trong bình yên như vậy, tuổi thơ của Arev Surya Brilla - con gái duy nhất của quý tộc Stelo Astgh Brilla  - chỉ có kí ức về những đồng cỏ xanh mướt trải dài bất tận, tiếng hót của những chú chim buổi sớm, những trưa hè nắng phủ lên mọi thứ một màu vàng óng rực rỡ, những cơn gió nhẹ mơn man trên gò má khi ngủ quên dưới tán cây cổ thụ trong rừng, những đêm trăng sáng với tiếng kèn hiệu vẳng ra từ sau bức tường thành của hoàng gia...

    Đêm qua cũng là một đêm trăng sáng.

    Arev Surya Brilla nhắm mắt, rồi lại chầm chậm mở ra. Cô gái tóc vàng ngồi dưới tán cây dẻ trụi lá mùa đông, dựa lưng vào thân cây và thở nhè nhẹ. Khói trắng từ hơi thở của Arev tuy rất nhạt, nhưng đủ để cô gái cảm thấy mình vẫn đang sống. Gió lạnh vẫn phả vào mặt lạnh buốt. Cô gái khẽ thử cử động một ngón tay. Cảm giác tê cóng truyền từ đầu ngón tay dội lên óc khiến Arev cảm thấy choáng váng bất chợt. Nhưng lạnh, buốt, choáng váng, và đói, tất cả đều minh chứng cho một điều rằng Arev còn sống.

    Nhắm mắt. Trong đầu Arev hiện ra cảnh cô đang ngồi trong căn phòng mình mà nhìn về phía tường thành. Đêm nay, tiếng kèn hiệu chậm mất mấy phút chăng? Arev không nghe thấy tiếng kèn báo hiệu như mọi khi. Cô đặt quyển sách xuống giường, đi tất và thắp một cây đèn cầy nhỏ rồi khẽ bước ra khỏi phòng. Và đột ngột không hề được báo trước, thay vì tiếng kèn hiệu trễ là một tiếng đại bác nổ rất gần. Arev giật mình, chạy xuống cầu thang và bắt gặp một cảnh suốt 18 năm nay cô chỉ từng đọc được ở trong sách lịch sử: người ta chạy túa ra từ các ngôi nhà, từng đoàn quân cưỡi ngựa tràn vào khắp các ngõ hẻm, ánh lửa hắt lên từ những thanh kiếm sáng lóa.... Đột nhiên, một cánh tay kéo mạnh cô gái và lôi đi rất nhanh, đến khi hét lên, Arev mới nhận ra đó không phải ai khác mà chính là mẹ cô. "Con phải đi ngay." bà chỉ kịp thì thào rồi vội vàng đẩy Arev lên ngựa, lấy roi quất mạnh làm con ngựa giật mình lồng lên bỏ chạy đem theo Arev vẫn còn hoảng hốt. Trong hoàn cảnh này, cô hiểu Flowerfield đã bị tấn công. Sẽ không còn những ngọn đồi xanh mướt bất tận, cũng sẽ chẳng còn những con suối nhỏ róc rách thơ mộng nữa. Nhưng còn gia đình cô, bạn bè cô? Arev trong phút chốc đã định dừng ngựa quay lại, nhưng đột nhiên một phát súng vang lên và con ngựa khụy xuống. Arev ngã lăn trên nền tuyết lạnh, tay và chân bị trầy xước khi ngã vào bụi cây khô mùa đông. Cô nhỏm dậy, cố hết sức chạy thật nhanh trước khi những tiếng la hét của quân lính đuổi đến nơi...

    Arev mở mắt. Ảo ảnh kết thúc.

    Thử nhúc nhích người ngồi thẳng dậy, Arev phải mất một chút ít thời gian mới có thể dựa thẳng lưng vào cây dẻ. Mùa đông ở Flowerfield không lạnh buốt, nhưng có tuyết trắng rơi nhiều, nhất là vùng ngoại ô. Nhưng thời tiết như thế này đủ để vắt kiệt sức một cô gái trong một bộ váy mỏng và chân cũng chỉ có tất mỏng. Không mũ, không găng tay, không khăn lông ấm áp, chỉ duy nhất môt bộ váy và đôi tất không đủ để bảo vệ Arev khỏi cái lạnh đang tràn xuống mạnh mẽ ở vùng ngoại ô. "Phải đi". Arev cắn chặt răng, bám tay vào thân cây dẻ và cố đứng lên bước đi. Từng bước, từng bước một, cô cũng có thể đi được và nếu không nhanh, tuyết dày đặc hơn sẽ khiến cô không thể bước tiếp nữa.

    Mái tóc dài vàng óng cô luôn tự hào giờ đã ướt nhẹp vì tuyết, càng làm cơ thể Arev lạnh cóng hơn. Đúng lúc Arev cảm thấy cảnh vật trước mắt mình bắt đầu tối dần, hai tai đã ù đi và bàn chân thì hoàn toàn không còn cảm giác, cô nhận ra mình đã tới một bờ biển và kì diệu làm sao, cô tìm được một con tàu nhỏ đang neo gần đó. Nhưng đã tới giới hạn rồi, sau khi chạy trốn suốt đêm, Arev đã hoàn toàn kiệt sức. Cô chỉ kịp bước tới gần bờ biển và rồi gục xuống khi thấp thoáng thấy bóng người đang chạy xuống từ boong thuyền...
    Prino Chan
    Prino Chan
    Squire
    Squire


    Gấu trúc tím hiền lành Ọ v Ọ~

    Zodiac : Virgo
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 191
    Join date : 2012-06-14
    Age : 27
    Đến từ : Lerato - VnC Love is War

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Prino Chan Sat Sep 21, 2013 11:40 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak.


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Hoangsa

    Hoàng Sa chưa một lần nghĩ rằng cậu sẽ rời bỏ nơi này.. Nhà của cậu! Peaswall..thành phố lớn lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Cậu có thể ăn uống thoả thích ở nhà ai cũng được, khắp cả khu cậu sống là phố ẩm thực. Mùi bánh nướng của mỗi mẻ bánh mới lúc nào cũng khiến cậu hạnh phúc muốn ngất đi. Sa nhảy múa bên ngoài hiên nhà, cậu đang bê trên tay khay đồ phục vụ cho một gia đình quý tộc lớn. Họ đến vào mỗi ngày cuối tháng và thường bo rất hậu hĩnh. Con gái lớn của họ cũng chạc tuổi cậu, nhưng cô ấy nhỏ hơn và lúc nào cũng mang ánh mắt đăm chiêu.

    Vào một ngày u ám khắc khoải, chúng đến. Sa chỉ nhớ cách mọi người chạy toán loạn, họ ai oán, khóc lóc đến ngất đi. Cậu cố giữ bình tĩnh, Sa nắm chặt lấy tay người mẹ của cậu, tay kia đưa lên gạt dòng người như ong vỡ tổ

    - Ở đây! Ở đây còn phụ nữ!! - Cậu hét lên, tách đám đông tiến về phía thuyền sơ tán. Ai cũng muốn được lên, ai cũng muốn được chạy trốn khỏi cái nơi quỷ quái này.

    Mẹ cậu không buông, bà giữ chặt lấy tay cậu, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt đầy nếp nhăn khắc khổ

    - Không! Không.. Nó là con tôi.. Nó chỉ là một đứa trẻ.. Xin hãy cho nó lên

    - Nó đã lớn rồi! Bà có đi không? Còn nhiều người lắm - Tên lái buôn nạt nộ, cậu không trách hắn, sau lưng cậu còn rất nhiều người.

    Ai cũng sợ hãi, cũng hoảng hốt, có người mang theo cả xong chảo. Với người ở phố ẩm thực..gần như đó là vũ khí sống còn của họ

    - Mẹ! Mẹ nghe con.. - Sa áp tay lên má mẹ, người bà run bần bật như những ngày đầu đông..- Nghe con nè... Hãy tin con! Con sẽ thoát được thôi. Con sẽ đi chuyến sau! Hãy đợi con ở Oldeakoak..con nhất định sẽ gặp mẹ, hãy đợi con.

    Lela - cô gái ở quầy kẹo bên cạnh như cứ cậu, cô giữ chặt đôi vai gầy của bà, trấn an

    - Cô nè! Ai chứ Sa của chúng ta thì sẽ không bị làm sao đâu!

    Cậu cười, đôi mắt xanh dương lấp lánh

    - Con là Hoàng Sa của Peaswall, của phố ẩm thực nức tiếng làng ta mà

    Bà vẫn không buông.. Ôi! Người bà lạnh ngắt, mẹ cậu khóc nấc từng cơn, bà quá hoảng sợ. Sa nhắm mắt, thì thầm lên tai bà

    - Con xin lỗi..

    Cậu cọ má lên khuôn mặt đẫm nước mắt kia, bàn tay đưa lên, chạm nhẹ vào huyệt sau cổ. Mẹ cậu ngã xuống, Lela giữ được bà, cô ấy cũng ngạc nhiên.

    Sa lùi xuống, nhường đường cho những người khác. Cậu giơ tay chữ V ra hiệu cho Lela

    - Nè! Nhớ chăm sóc mẹ cháu đó..

    - Cô hứa!! - Lela gào lên, và cô ấy cũng khóc.

    Gì chứ?! Bộ không ai tin cậu sao? Cậu sẽ sống mà..cậu đâu thể bỏ mẹ cô đơn ở cái nơi xa lạ kia. Sa quay đầu, chạy lên phía sau núi, cậu đã chôn ở đó một ít tiền tiêu vặt cho sau này.

    Khi cậu trở về cảng, nơi đó đã trống huơ trống hoác, không một bóng người. Sa ngồi thụp xuống, cậu chưa kịp nghĩ gì tiếp..cũng chưa biết phải làm gì.

    - Saaa!!

    Cậu giật mình quay lại, một con thuyền nhỏ, trên đó có chừng 3-4 người đang vẫy tay liên hồi. Họ là dân của phố trên, phố của những sợi vải tuyệt đẹp. Ông bác bán vải nhung ra hiệu cho cậu rời cảng bơi ra đó. Sa gật đầu, rồi ngay lập tức làm theo.

    Lên đến nơi, cậu mới nhận ra ai trong họ cũng hoang mang, ai cũng như cậu. Sa không thấy cô cháu gái 6 tuổi của ông ấy đâu. Cũng không thấy cậu con trai 8 tuổi của cô Kilim đâu.

    - Ở nơi mới chúng ta sẽ tìm thấy họ mà - Cậu lên tiếng

    - Mong là thế...

    Rồi con thuyền lại chìm vào sự im lặng, yên tĩnh đến đáng sợ. Ai cũng đợi ai nói gì đó, họ nhìn Sa. Nhưng cậu đã quá mệt rồi.. Mái tóc xanh dương ủ rũ nằm co ro như con mèo dính nước. Lênh đênh trên biển đợi ngày cập cảng... Sa lấy tay lên che mặt.

    Tạm biệt Peaswall..
    Prino Chan
    Prino Chan
    Squire
    Squire


    Gấu trúc tím hiền lành Ọ v Ọ~

    Zodiac : Virgo
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 191
    Join date : 2012-06-14
    Age : 27
    Đến từ : Lerato - VnC Love is War

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Prino Chan Sat Sep 21, 2013 1:22 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Sonya

    Janley bốc cháy đẹp hơn Sonya nghĩ, cô cầm quả táo, chọi vào một tên lính Obs. Hắn không nhận ra, vì khi quay lại chỉ thấy một bé gái chừng 13-14 đang khóc nức nở. Hắn túm lấy cô, gầm gừ

    - Biết ai đã ném quả táo không?!

    Cô lắp bắp, tiếng nói nhỏ nhẹ đan xen cùng tiếng nấc.

    - Dạ..ạ...la...là... Cậ..u..ki..a  ạ.. - Sonya gạt mái tóc loà xoà trước mặt, chỉ sang đứa bên cạnh.

    Đó là thằng nhóc cao to, nhìn vô cùng hầm hố đáng sợ. Vô tình thế nào mấy lõi táo cắn giở lại ở trong túi áo của cậu ta. Thiệt trùng hợp.. Đây là kẻ ba năm trước đã ném trứng vào đôi giày mới của cô. Cậu ta bị kéo đi trong sự hoảng hốt, sợ hãi của dân làng, mồm không ngừng kêu oan. Chả ai để ý đến cô bé mặc váy xanh dương. Ẩn sau đôi mắt đẫm lệ là ánh nhìn tà ác vô hồn.

    - Đám dân đen chết tiệt.. - Sonya gạt những giọt nước còn vương trên mặt. Hất vài lọn tóc ra phía sau - Nóng quá...

    Đến lúc này mọi người đã quay về phía cô, họ đứng đó, tức tối chả vì lý do gì. Cô chỉ giúp họ đỡ đi một miệng ăn, và nếu có chết thì cũng bớt đi một chỗ chôn.

    - Đứa con hoang khốn nạn kia.. Mày đã làm gì con tao?? - Người phụ nữ đô cây, chắc là mẹ của thằng kia nhào về phía cô, đấm đá túi bụi. Giờ cô biết nó được di truyền từ ai rồi.

    Sonya để yên cho bà ta thích làm gì thì làm, cô chả để tâm lắm. Ăn đánh nhiều cũng quen rồi, hơn nữa chừng này thì đã ăn nhằm gì.

    - Tiểu thư! Tiểu thư Rothschild.. - Tiếng nghe quen lắm, đám gia nhân khốn khổ đây mà, vậy là sau cùng chúng đã xuất hiện. Nhìn thật thảm hại..Mà gương mặt hốt hoảng kia là sao? Định diễn trò gì đây?

    Sonya được bế thốc lên, xa khỏi tầm tay người đàn bà nhăn nhó như khỉ khô.

    - Tiểu thư à! Người lại gây ra vụ gì vậy?

    - Nó giết con tôi.. Nó giết con tôi trời ơi.. - Bà ta oà khóc, bù lu bù loa trong vòng tay chàng quản gia tóc đen.

    Nàng hầu gái lấy khăn lau nhẹ chỗ tím tái trên khuôn mặt ngây thơ của chủ nhân.

    - Nó ngu thì chết thôi! - Sonya cười lớn, nụ cười mà chính cô cũng thấy độc ác.

    Người dân đầy phẫn nộ lên tiếng lăng mạ, chửi bới đứa con ngoài giá thú của vị quý tộc danh giá bậc nhất Janley. Sonya cười mỉa mai trong vòng tay bảo vệ của tầng tầng lớp lớp hầu gái, quản gia. Không một ai có thể chạm đến cô... Thật tồi tệ! Cô ghét điều đó.

    Lũ Obs quay lại khi có tiếng ồn lớn, chúng hò hét im lặng

    - Có ai biết kho lương thực của làng ở đâu không?

    Câu hỏi lố bịch, đến đứa trẻ con ba tuổi cũng biết. Mọi người trong làng bấm nhau đừng ai hó hé. Đám trẻ con sợ hãi khôn nguôi, chúng núp chặt sau lưng các bà các mẹ.

    - Nếu không ai nói ta sẽ giết hết lũ con nít trong làng.. Không chừa một ai.

    Nàng hầu gái bấu chặt lấy tay cô, khuôn mặt trái xoan điểm những giọt mồ hôi lấm tấm. Xin đừng coi cô là một đứa trẻ mãi như thế, cô đã lớn rồi.

    - Tôi biết - Sonya lên tiếng.

    - Cô bị điên à? - Nàng hầu gái quay qua, đôi mắt mở to kinh ngạc

    - Sao?! - Sonya bâng quơ, cô không dám nhìn thẳng vào mặt Olivia

    - Cô làm thế là tiếp tay cho chúng đi xâm lược các nơi khác đấy!! - Nàng hầu gái Olivia bóp mạnh tay Sonya, gương mặt cô đau khổ đến kì lạ. Ra đó là lý do không ai trong cái làng này muốn cứu con cháu của mình hả? Nhưng người lớn không cho thì đám trẻ con cũng chả dám hó hé đâu.

    Vậy là sao?! Bộ định hi sinh hết giữ gìn hoà bình thế giới hả? Nhảm nhí quá...Cô hất nhẹ mái tóc dài bông xù của mình rồi dang tay ôm chặt lấy thiếu nữ đang run rẩy kia. Olivia ơi! Đừng sợ

    - Đưa mọi người ra thuyền ở cảng lớn.

    Người đó có mùi rất thơm, giống như là chanh đầu mùa, nhẹ nhàng và ấm áp. Nhưng mà..đây đâu phải lúc để tận hưởng cái đẹp chứ. Sonya xô mạnh, nàng hầu gái ngã chỏng chơ, đám quản gia thấy vậy sợ hãi chạy lại xem. Cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng bảo vệ, chạy về phía lũ Obs. Lúc ngang qua đám con nít, cô thấy có vài tia sáng loé lên trong mắt chúng

    Cô dẫn một tốp Obs lên núi chỗ nhà kho, gì chứ cô chả biết chỗ nào có lương thực đâu. Trên này vốn chỉ là cái nhà để cô chế pháo thôi. Nghe tên đủ hiểu rồi ha, ngôi nhà nổ cái bùm khi lũ ngu kia vác đuốc vào trong. Sonya rơi xuống vách núi, may sao phía dưới là biển, điều duy nhất cô nhớ nổi là mình được vớt lên bởi con thuyền đánh cá đang tẩu thoát tới Oldeoak.
    John
    John
    Serf
    Serf


    Zodiac : Pisces
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 5
    Join date : 2013-09-22
    Age : 28
    Đến từ : mặt đất

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by John Tue Sep 24, 2013 5:21 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 John

    Part 1: Quá khứ

    - Mày là đồ con hoang! Nhìn màu tóc của mày xem! Mày không xứng đáng có mặt trong dòng tộc Rothschild. Đáng nhẽ người ta phải bóp chết mày khi mày được lôi ra từ xác của con mụ người Châu Á dơ bẩn.

    Lời nói vừa dứt, xung quanh bật lên tiếng cười trào phúng. Những cậu nhóc khoác trên mình bộ quần áo hoa lệ đắt tiền quây xung quanh một bóng người nhỏ bé có mái tóc đen nổi bật và khác biệt.

    - John Gozila Rothschild! Mày là một con khỉ mua vui cho tất cả thành viên của Rothschild! Sao mày nhăn nhó vậy? Phải cười lên chứ? Chúng tao chỉ giúp một thằng vô tích sự như mày có việc để làm thôi! HA ha ha ha

    John ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh là thứ cậu thừa hưởng từ người cha. Đôi mắt ấy hiện tại đong đầy sự thù hận về nửa dòng máu trong cơ thể. Cậu trừng lớn mắt nhìn kẻ đã sỉ nhục mẹ cậu. Bằng một sức lực ngoài tưởng tượng của tất cả, cậu lao tới, chộp lấy cổ của "người anh" cùng cha khác mẹ của mình. Tiếng gào thét và những cú đấm dội lên thân thể nhỏ bé của cậu. John vẫn trừng lớn mắt, tưởng chừng như mọi tiếng động và nỗi đau thể xác đều không tồn tại. Việc duy nhất cậu muốn làm lúc này là - siết chết kẻ đã làm mình tổn thương.

    - JOHN!! BUÔNG CÁI TAY CỦA MÀY RA!!!!

    Tiếng hét chói tai của một phụ nữ làm tất cả giật mình quay đầu lại. Phu nhân Rothschild dẫn theo vài tên tùy tùng đi đến, mặt mụ ta nhăn nhó một cách khủng khiếp, làm cho lớp phấn trang điểm không thể che nổi nhưng nếp nhăn trên trán. Mụ ta phất tay, đám tùy tùng nhào tới cứu sống thiếu gia đang trong tay tử thần.

    John bị lôi tới trước mặt người mẹ kế, cậu ngước đôi mắt thù hằn lên nhìn mụ ta. Một cái tát mạnh giáng xuống, máu từ khóe miệng cậu rỉ ra.

    - NHỐT NÓ VÀO PHÒNG TỐI!! PHẠT NHỊN ĐÓI 1 TUẦN!

    Nói rồi mụ ta quay sang nâng đứa con trai bé bỏng đang khóc nấc lên vì sợ hãi của mình. Đám gia nhân không dám trái lệnh, ngay lập tức mang John đi trước khi cậu phải chịu một cơn phẫn nộ lớn hơn.


    --------------------------


    Phòng tối, không một ngọn đèn. Không một chút ánh sáng. Không thể biết hiện tại là ngày hay đêm. John ôm cơ thể đau nhức vẫn được bọc trong trang phục cao quý. Bộ trang phục bằng lụa mát lạnh ôm lấy làn da tái nhợt của cậu. Cậu ôm chân lui vào góc tường - thứ làm cậu cảm thấy an toàn tại căn phòng tối đen này.

    Cậu nhắm mắt và bắt đàu tưởng tượng, một câu chuyện, một bài hát. Trí óc cậu phiêu du tới những chân trời mà cậu còn chưa được nhìn thấy. Cậu trốn tránh hiện thực, trốn tránh suy nghĩ khỏi cái địa ngục trước mặt. Cậu tưởng tượng ra 1 bàn tay ấm áp, một cơ thể mềm mại. Mẹ...mãi là thứ cậu chỉ có thể tưởng tượng  ....
    _(:з」∠)_
    _(:з」∠)_
    Knight
    Knight


    Có ai bán thuốc chữa bệnh lười hêm? :3

    Tổng số bài gửi : 697
    Join date : 2013-09-23

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by _(:з」∠)_ Wed Sep 25, 2013 1:22 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Vis

    Tôi ngồi im lặng ẩn mình trong một góc khuất của hầm rượu, nơi tối tăm chỉ được soi sáng bởi vài ba ngọn nến heo hắt, đôi lúc lại quan sát xem bọn lính đang đổ xuống nơi đây, cố lùng bắt kẻ dân thường này. Theo lẽ thường thì chúng sẽ không tốn công vậy đâu, nhưng vì tôi đã lỡ tay giết vài tên trong bọn chúng, nên có lẽ chúng đang muốn bắt tôi ra để làm vài trò vui trả giá. Hãm hiếp chẳng hạn.

    - Tìm được mày rồi nhé, con khốn.

    Một mũi giáo chĩa vào mặt tôi cùng với nụ cười kinh tởm của gã lính. Lập tức, tôi lấy chiếc đinh ba đâm thẳng vào hạ bộ hắn, đẩy ngược về phía sau ngay khi nghiêng đầu tránh đòn. Hắn gào lên, khiến lũ còn lại chú ý đến vào về phía tôi. Vội chặt vào một mối dây được cột vào thanh cột gỗ cạnh mình bằng cây rìu đã thủ sẵn, tôi nhanh chóng lấy ngọn giáo của gã lính hất ngọn nến gần nhất xuống sàn. Vừa nãy, trong khi lén lút di chuyển trốn chúng, tôi đã mở các van thùng ra khiến rượu đổ tràn xuống. Lửa bắt đầu lan khắp hầm khiến bọn chúng nhốn nháo, còn tôi thì đã trốn vào đường hầm nằm sau cánh cửa sắt kiên cố được ngụy trang khéo léo. Khóa chặt lại, mặc cho bè lũ xâm lược kêu gào phía sau.

    - Vào nhầm nhà rồi, lũ ngu.

    Tự cười một mình, tôi mò mẫm bò trườn theo con đường hầm mà đi trong màn đêm mịt mù, không biết đâu là đâu. Vừa đi, tôi vừa nghĩ về việc ban nãy. Có lẽ... bọn lính sẽ thành thịt nướng trong cái hầm rượu kín mít không lối thoát đó, bởi chỉ có hai lối để thoát ra thôi. Một là cánh cửa sắt được hé mở từ trước - thứ mà người ngoài nhìn vào vẫn hay nghĩ là cửa tủ kho âm vào vách. Một khi đã đóng lại thì đừng hòng mở được bởi hệ thống khóa chặn tinh vi. Và dẫu cho có phá cửa mở ra được thì lũ lính to thây kia với bộ giáp đồ sộ cũng không chui lọt con đường hầm chỉ dành cho người có vóc dáng gầy gầy như gia đình tôi. Còn lối thứ hai chính là lối xuống hầm rượu, có đôi cửa được làm bằng đá rất nặng. Bình thường thì nó được mở lên bằng hệ thống ròng rọc phức tạp, nhưng giờ, nếu sợi dây kéo đã đứt rồi, thì đồng bọn chúng liệu có mở kịp trước khi cả đám chết vì khí độc?

    Lại cười thầm, tôi thầm cảm ơn bố mình. Ông đã lo rằng trong những lúc ông và mẹ tôi đi lấy hàng xa nhà, có thể bọn cướp sẽ đến cướp bóc gì đấy nên thiết kế mọi thứ như vậy. Cũng thật may là giờ cả hai người họ đang đi xa, không gặp phải cảnh xâm lăng này. Có lẽ nếu về đến đỉnh đồi bìa rừng thấy nhà cháy với lũ giặc ôn kia thì họ sẽ quay về thành phố lân cận. Chỉ cần thoát khỏi đây, tôi có thể đến đó và tìm được bố mẹ.

    Đột ngột, có vật gì đó mềm mềm âm ấm và hôi thối chạy qua người tôi, đi ngược về phía sau. Có lẽ là chuột. Và tự khi nào, đường hầm bắt đầu rộng dần, bắt đầu cao hơn, đến mức tôi có thể lom khom bước đi.

    Sự yên tĩnh dần dần pha tạp vài âm thanh lao xao phía trước, nghe như tiếng bước chân người qua lại phía trên đầu. Bóng tối cũng đã loãng hơn, nên tôi giờ có thể thấy được tay chân mình một chút.

    - Ouch!

    Vấp phải thứ gì đó, tôi loạng choạng té ngã rồi lồm cồm ngồi dậy, mò mẫm xem đó là gì. Có vẻ là một túi vải bị chôn một nửa dưới đất, chứa gì đó cưng cứng bên trong. Do sợ trong đó lỡ có rết bọ ẩn mình, tôi thắt chặt miệng túi lại, và dùng dao găm được giắt bên thắt lưng đào xới lên, kéo nó ra. Cầm nó, tôi mò mẫm tiếp đường đi. Trần hầm lại dần dần thấp xuống, hẹp vào. Bất chợt, tay tôi chạm phải vật gì đó lành lạnh, tựa hồ là kim loại. Là một cánh cửa! Nó giống hệt cánh cửa ở nhà tôi. Vội vã lần mò, tôi nhanh chóng tìm thấy ổ khóa và mở bằng chiếc chìa khóa luôn đeo ở cổ. Một thứ ánh sáng trắng quen thuộc soi rọi xuống. Trước mắt là một đoạn đường hầm nữa. Cố sức lê lết thật nhanh, cuối cùng tôi cũng chui ra khỏi quãng đường tăm tối ấy. Và thật ngạc nhiên làm sao, cái đích đến của con đường hầm này chính là phía dưới cái hốc cây khô khốc nằm ở góc ngoài bến cảng.

    Việc một đứa nhô đầu ra khỏi hốc cây với gương mặt lấm lem bùn đất (tôi đoán thế) có lẽ làm vài người ngoài đấy chú ý đến tôi. Và trong khi tôi đang chật vật chui ra, thì có ai đó đã vòng tay qua tay tôi, kéo hết phần cơ thể còn lại ra khỏi đó. Một cảm giác rất quen thuộc. Và tôi liền nhận ra đó là ai bởi mùi quế trên người người ấy, lẫn cùng mùi máu tanh.

    - Chú Elvis?

    Quay lại nhìn chú, tôi không thể nào không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy một bên mắt chú bị quấn lại sơ sài bởi dải băng thẫm màu máu khô. Tôi cứ nghĩ mùi máu ban nãy là do của lũ giặc dính trên người mình, nhưng không hẳn. Chúng cũng phát ra từ những vết thương trên người chú. Đã có chuyện gì xảy ra? Không phải chú đã đi cùng bố mẹ tôi sao?

    - Vissie. Bình tĩnh nghe chú nói này.

    Giữ chặt lấy vai tôi bằng bàn tay rắn rỏi, chú nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt xanh ngọc buồn bã. Tôi mơ hồ đoán được đã có chuyện gì, nhưng lòng vẫn phủ nhận, tự nhủ rằng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Cho đến khi...

    - Vissie - Chú trầm giọng gọi tên thân mật của tôi, giữa đám đông nhốn nháo chạy khỏi những tòa nhà cháy đỏ đang sụp đổ dần trong biển lửa. - Bố mẹ cháu... mất rồi. Trên đường đi, chúng ta đã gặp phải bọn Obscurit. Chúng đã giết tất cả. Chỉ mình chú là người may mắn sống sót. Chú xin lỗi.

    Từng câu, từng chữ của chú như từng nhát dao găm thẳng vào tim tôi. Hình ảnh bố mẹ tươi cười vẫy chào trước khi đi xa chợt hiện về, rồi nhạt nhòa, tan lẫn vào trong thứ nước đang lăn khỏi hai bên khóe mắt tôi. Tôi không nghĩ được nữa. Cũng không thể nghe rõ được chú đang nói gì nữa. Trong tim tôi, một thứ cảm giác như sóng biển ngày bão đang cuộn trào lên, nóng hổi và muốn phá vỡ lồng ngực này ra.

    - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    Không chịu được, tôi gào thét lên. Gào hết sức để tống cái cảm giác khó chịu ấy ra khỏi lồng ngực mình, nhưng không thể nào làm được. Nó cứ mắc kẹt mãi trong ấy. Mọi người xung quanh phản ứng ra sao ư? Tôi không biết nữa. Chỉ biết trong thoáng chốc ấy, tưởng chừng như không có ai ở quanh mình, và bầu trời xám xịt kia đã vỡ thành từng mảnh, đổ vỡ xuống xung quanh tôi.

    - Vissie! Vissie! Vissie! VISSIE!!! - Chú Elvis không ngừng lay vai và gọi tên tôi, rồi đột ngột ôm siết tôi vào lòng, và hôn lên tai, lên tóc tôi trong khi gấp gáp nói - Bình tĩnh lại đi. Bình tĩnh lại đi cháu.

    Mùi quế, mùi máu tanh nồng từ người chú dần dần làm tôi như tỉnh khỏi cơn mê.

    - Đúng rồi... - Tôi khẽ mấp máy môi mình, và lại bắt đầu bùng nổ thêm lần nữa - Cháu phải quay lại... CHÁU PHẢI QUAY LẠI GIẾT BỌN CHÚNG!!!!! CHÚ BUÔNG CHÁU RA! CHÁU PHẢI QUAY LẠI GIẾT BỌN NÓ! CHÁU PHẢI GIẾT CHÚNG!!! GIẾT HẾT TẤT CẢ LŨ KHỐN ĐÓ!!!

    - VISSIE! THÔI NGAY! VÀ BÌNH TĨNH LẠI MAU!

    Chú đột ngột gầm lên, lấn át cả tiếng gào của tôi lẫn tiếng những hạt mưa đang thi nhau đổ xuống, khiến tôi giật mình sững lại. Con mắt phải còn lại của chú long sòng sọc lên, đỏ rực. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy người chú dịu dàng của mình giận dữ như thế.

    - Vissie, cháu nghe này.

    Nhẹ giọng lại, chú khẽ áp nhẹ trán mình lên trán tôi và thở một cách đầy khó nhọc. Giờ, tôi mới nhận ra rằng, gương mặt chú trắng bệch, và sao bàn tay đang nắm lấy vai mình lại lạnh đến bất thường.

    - Vissie - Chú tiếp tục gọi tên tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi... và bất chợt mỉm cười - Cháu phải sống. Cháu nhất định phải sống.

    Giọng chú Elvis chứa đầy sự mệt mỏi, dường như sắp kiệt sức đến nơi, nhưng vẫn cố cứng giọng, để điều mình nói ra như một lời khẳng định, rồi lại mềm dịu khuyên bảo.

    - Cháu hãy đến tị nạn ở Oldeoak. Kiếm việc làm và sống thật tốt ở đấy. Hãy xây dựng một tổ ấm tại đó. Đó chính là lời cuối cùng của bố mẹ cháu.

    Sững người ra, tôi không nói được lời nào nữa. Còn chú thì vội cởi sợi da đeo cổ tay của mình và đeo nó lên tôi. Có chút rộng.

    - Mẹ cháu bảo rằng cháu rất thích những thứ trang sức kì lạ như thế này, nên đã mua cho. Chị ấy cũng nói rằng: "Xin lỗi vì đã không thể ở cạnh con lâu hơn nữa. Nhưng hãy an tâm vì cả bố mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con"

    Chú lại ngừng, bất chợt hôn nhẹ lên má tôi. Dẫu môi chú giờ lạnh buốt, nhưng sao tôi vẫn thấy nó thật ấm áp...

    - "Cảm ơn con vì đã sinh ra là con của chúng ta. Bố mẹ đã luôn rất hạnh phúc khi ở bên con, Visse ạ"

    Rồi lại áp trán vào nhau.

    - Còn nữa... - Chú mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc đến lạ - "Bố mẹ yêu con nhiều lắm."

    Đột ngột, chú Elvis không còn đứng vững được nữa mà đổ gục vào người tôi khiến tôi vừa đắm chìm trong chút hạnh phúc lẫn cay đắng thì lại hoảng hốt.

    - Chú Elvis!?

    Vội đẩy nhẹ chú ra để có thể xoay người dìu chú đi, tôi đến giờ mới nhận thấy một mảng máu loang lổ nơi bụng chú. Sắc đỏ tuôn ra từ ấy, nhuốm vào áo tôi, vào cả bàn tay đang chặn nó lại. Chú đã bị đâm nhưng tôi đã không hề để ý thấy. Thật ngu ngốc làm sao!

    - Ha ha ha... Không sao đâu. Chú sống 30 năm cũng đủ rồi cháu à.

    - Chú đừng nói gở như thế.

    - Chú mệt rồi. Cháu để chú nghỉ ngơi ở đây rồi mau đi đi, kẻo lỡ tàu. Nãy giờ hai chú cháu mình tâm sự cũng mất nhiều thời gian rồi.

    - Nhưng...

    - Ngoan nào, Vissie.

    Im lặng, tôi đành để chú ngồi xuống, dựa vào gốc cây ban nãy.

    - Vissie này.

    - Vâng. Chú cứ bảo.

    - Cầm lấy. - Chú cởi chiếc áo choàng nâu của mình ra và đưa cho tôi - Đi tàu sẽ lạnh lắm. Khoác nó vào và đi ngay đi.

    Nhận lấy, tôi khoác ngay chiếc áo đó rồi cúi xuống, ôm vĩnh biệt chú lần cuối. Chú Elvis lại vuốt tóc tôi lần nữa.

    - Chú cũng yêu cháu nhiều lắm, Vissie. Cháu hãy cố sống tốt, đừng đánh đấm nữa và kiếm tấm chồng thật tốt vào. Tốt giống như bố cháu ấy, không thì giống chú cũng được.

    - ... Vâng. - Ngập ngừng đáp lại, tôi nén không cho nước mắt mình tuôn rơi nữa - Cháu... cũng rất yêu chú. Cả bố mẹ cháu nữa. Chú đừng quên chuyển lời thăm hỏi của cháu đến họ...

    - Ừ, chú nhớ. Cháu hãy đi đi.

    Cảm giác được chú đang khẽ đẩy mình ra, tôi luyến tiếc rời khỏi vòng tay của chú rồi đứng dậy, cúi chào chú Elvis và bước đi. Tiến đến gần đám đông đang xô lấn nhau lên tàu, tôi quay lại nhìn chú lần nữa, thì vẫn thấy chú vẫn đang dõi theo mình, mỉm cười và vẫy tay chào. Cố khắc sâu hình ảnh vào tâm trí mình, tôi vẫy tay với chú, rồi hòa mình vào đám đông, từ từ bước lên con tàu.

    Từng bước, từng bước một, tôi cảm giác như mình đang bỏ lại phía sau mình những người mình yêu quý nhất, cùng bao xúc cảm ban nãy. Những cơn đau đớn dần dần lui đi, hòa vào những giọt nước mưa đang chảy bê bết từ trên người xuống sàn tàu. Chỉ còn lại đọng trong tim một cảm giác lạnh buốt của những cơn gió biển đem đến.

    Mệt mỏi, tôi ngồi xuống một góc nào đó trên tàu, dựa người vào thành tàu rồi chìm dần vào giấc ngủ.
    Serenista Fional
    Serenista Fional
    Yeoman
    Yeoman


    Wir werden kämpfen, bis dieser heiβe Wind unsere Flügel immt.

    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Tiger
    Tổng số bài gửi : 76
    Join date : 2013-09-24
    Age : 25
    Đến từ : Calysere

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Serenista Fional Wed Sep 25, 2013 4:09 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Kariss

    [Part 1] An Outsider

    Crystalport, tuy là một đô thị phồ hoa tấp nập, nhưng vẫn chỉ là kẻ ngoài cuộc của một mạng lưới các thành đô của Everlast. Những bức tường bao quanh một thế giới tưởng rộng lớn, mà hóa ra lại quá bé nhỏ. Kariss biết điều đó khi nhìn từ trên đỉnh tháp Cryish xuống mặt đất qua đôi mắt của một đứa con gái mười lăm tuổi. Ánh hoàng hôn lộng lẫy phủ xuống mặt tường gạch phai màu vì thời gian, phủ lên làn da nhợt nhạt của con bé, phủ lên cả đôi mắt màu mật ong lúc nào cũng như không nhìn thấy đáy. Nó mím môi, vuốt lại những lọn tóc sai vị trí, rồi nhẹ nhàng và cẩn thận bưng khay trà lên, quay người đi thẳng, rời khỏi khung cửa sổ ngập ánh nắng đỏ hắt hiu.

    Quyết không để thứ cảm xúc lẫn lộn kì lạ đó làm ảnh hưởng đến công việc của mình nữa. Thứ cảm xúc luôn đi liền với hai chữ: "Tự do".

    Nó chỉ là một kẻ ngoài cuộc.

    .

    .

    Phòng của tiểu thư Antiope chào đón nó vẫn bằng không khí kín đáo và ấm cúng như mọi khi. Mỉm cười, nó khẽ khàng tiến đên đằng sau chiếc ghế bành, nơi một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc đỏ đang cần mẫn thêu khăn tay bên lò sưởi.

    "Trà đã pha xong rồi, thưa tiểu thư."

    [Part 2] The Tearing Storm

    Con bé bị quật vào tường, xương sống nó nhói đau. Những lọn tóc nâu xõa tung khỏi chiếc mũ vải, rũ xuống bờ vai mềm nhũn vì kiệt sức. Mùi nước cống và xác người dậy lên, làm nó choáng váng thêm một đợt nữa. Nhưng nó không quan tâm. Cha mẹ, tiểu thư, lãnh chúa... mọi người...!

    "Liệu mà ngậm miệng lại, con nhãi ranh không biết điều." Gã lính vừa lôi nó vào hầm ngục này gằn giọng rồi bỏ đi, để lại nó với bóng hình Thần chết vất vưởng xung quanh.

    Nó câm nín gục đầu xuống hai tay, cắn môi đến bật máu, mùi vị tanh nồng của kim loại đọng lại trên đầu lưỡi. Sấm nổ đoàng một tiếng bên tai. Cả cơ thể nhớp nhúa vẫn bất động. Trong não chỉ còn đọng lại một cái tên.

    Obscurit. Quân đội của Tử Thần trong bộ giáp đen kịt thuộc về bóng đêm.

    Crystalport vốn chỉ gắn liền với sắc nước xanh biếc của sông Daynei, không phải màu sắc ghê sợ này.

    Mưa lạnh tàn nhẫn hắt vào người nó. Những đôi mắt mệt mỏi nhìn đến, vẻ thương hại, không biết là cho Kariss hay cho chính họ. Con bé chỉ là một kẻ họ không quen biết. Xót quá. Nó rùng mình, và lần đầu tiên trong đời, nó cảm nhận được trái tim mình đang bị bóp nghẹt.

    [Part 3] Path of the Scarlet

    Cái lưỡi kim loại lạnh giá đến tuyệt đẹp của con dao cắm ngập vào cổ họng tên lính. Hắn trợn tròn mắt, miệng ú ớ, máu hộc ra như suối. Đen giờ biến thành đỏ rồi. Kariss thậm chí còn không buồn lau mặt, đồng tử cam vàng giờ cũng chỉ còn như hai vũng máu đông. Trong khoảnh khắc, nó thấy ruột gan sắp tan thành nước.

    "Icskia nane de?" Nhẹ nhàng rút dao ra, Kariss hài lòng nhìn cái xác ngã vật xuống, im thít. Mưa đã tạnh. Tóc và quần áo nó nó ướt sũng, dính chặt vào tấm thân gầy gò. "Zadresk'n utal. Sef figie. Ad."

    "Cô bé..." Giọng nói run rẩy chạm nhẹ lên thính giác.

    "Cháu sẽ theo sau. Đi đi." Lạnh lẽo. Tiếng áo giáp lanh canh như chuông vọng đến. Kariss cúi người xuống, thì thầm bên tai ai đó. Người vấy máu lên món quà của tiểu thư. "Cho ta gửi lời xin lỗi."

    [Part 4] Longing to be somewhere else

    Sóng vỗ vào mạn thuyền rì rào như lời ru của hải mẫu Viera. Kariss mỉm cười khi thấy những ánh mắt lấm lét nhìn mình. Bộ váy của con bé loang lổ máu. Những bông hoa trang trí mà tiểu thư hứa sẽ thêu lên bộ váy con bé thích nhất.

    Máu của Antiope. Của mẹ. Của cha. Của nó.

    Giọt nước nóng hổi chững lại ở môi. Nó mím môi lại,cảm nhận vị mặn thấm vào tim. Nước sông Deynei không bao giờ mặn, chỉ luôn ngọt ngào và mát lành. Cho đến tối qua. Giờ mãi mãi không còn nữa. Họng nó như bị đốt. Nó ho sặc sụa, đổ người xuống sàn tàu trong sự e sợ của mọi người. Mặt nó đẫm nước mắt.

    Thật sự quá mặn.
    Kagerou Days
    Kagerou Days
    Peasant
    Peasant


    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Tiger
    Tổng số bài gửi : 15
    Join date : 2013-09-19
    Age : 25

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Kagerou Days Sat Sep 28, 2013 10:52 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Louis

    Một ngày mới ở thị trấn ven biển Millenium, mặt trời ló dạng, đem ánh sáng đến mọi ngóc ngách của thị trấn ven biển nhỏ bé này. Louis, như thường lệ lại xách túi đồ nghề của mình ra khỏi nhà, không quên chào tạm biệt người ông đang tỉ mỉ khác từng đường nét trên gỗ.

    - Cháu đi một lát sẽ về ngay nhé.

    Ông quay lại nhìn nó bằng đôi mắt nâu vẫn còn tinh tường. Có vẻ như ông muốn nói điều gì đó nhưng lại chỉ gật đầu rồi quay lại với mấy cây lute còn dang dở. Hơi thất vọng, nó đẩy cửa đi ra.

    Khác với mọi ngày, ở quảng trường thị trấn giờ đây vẫn đông người khi mà đáng lẽ ra họ phải làm việc buổi sáng, trên nét mặt mỗi người thoáng nỗi lo sợ.

    “Có lẽ là do chiến tranh” – nó tự nhủ, dỏng tai nghe ngóng

    - Này chị đã nghe tin gì chưa? Một thành phố gần đây mới bị đánh chiếm đấy, họ phải di tản hết rồi.

    - Do lũ Obscurit gì đó đúng không? Thật kinh khủng mà.

    - Không biết chúng ta có sao không nữa…

    Louis tặc lưỡi, cảm thấy khó chịu bởi không khí u ám xung quanh. Rắc rối quá, tự nhiên mọc đâu ra cái lũ ôm mộng bá chủ, đem quân đi đánh chiếm hết chỗ này đến chỗ khác kia chứ, mong sao lũ đó đừng có dòm ngó cái thị trấn này. Có nghĩ mấy đi nữa thì cũng chả làm gì được, nó quyết định bỏ cuộc đối thoại kia ra khỏi đầu, rảo bước đến cái mỏm đá nhô ra biển.

    Silent là tên mà Louis đặt cho mỏm đá này, bởi nằm cách biệt với thị trấn, một nơi hoàn hảo cho những ai muốn tìm đến sự tĩnh lặng, tránh xa cuộc sống đông đúc náo nhiệt hàng ngày. Mất lúc lâu mới leo lên được, nó thở dốc, thả người xuống bãi cỏ, tận hưởng cảm giác gió biển lùa qua người. Nghỉ ngơi một chút, Louis mở túi đồ rồi lôi ra vài con dao nhỏ dùng trong điêu khắc và một miếng gỗ to không rõ hình dạng. Nó bắt tay vào làm, cẩn thận đẽo gọt. Mải mê đến quên cả thời gian, đến khi mặt trời lặn nó mới giật mình ngơ ngác, vỗi vã thu dọn đồ nghề rồi chạy về nhà.

    ----------------------------------

    Lửa, ở khắp nơi

    Trước mắt Louis là một màu đỏ rực bao trùm lên mọi thứ. Tiếng kêu khóc lầm than, tiếng gào thảm thiết, tiếng la hét đến váng óc, tất cả hoà lại, rối bời. Mồ hôi chảy dài trên gương mặt tái nhợt, nó rùng mình khi nhớ về vụ hỏa hoạn 7 năm trước cướp đi cha mẹ mình, cái ngày mà sắc đỏ sáng chói khắc sâu vào đôi mắt ngây thơ của thắng nhóc 10 tuổi.

    - Mọi người mau chạy ra bến cảng! – một người đàn ông lực lưỡng ra hiệu cho mọi người sơ tán

    Chợt nhớ ra điều gì, Louis dáo dác tìm kiếm bóng hình to lớn quen thuộc trong đoàn người xô lấn nhau.

    Ông nó không có ở đây.

    Tim như muốn thắt lại, nó chạy ngược dòng người, nhằm đến ngôi nhà nhỏ ở đầu kia thị trấn.
    ---------------------------------

    Nó nhìn căn nhà nằm đang hừng hực cháy, mặt tái đi. bản thân vẫn còn hi vọng, nó quẳng túi đồ xuống, lao tới mở cửa, lửa phụt ra dữ dội làm Louis phải lùi lại vài bước, chần chừ.
    Nó sợ.

    Sợ ánh đỏ rực sáng chói kia. Thứ từng cướp đi cha mẹ nó….

    “Không được! giờ không phải là lúc hồi tưởng! máy phải can đảm lên Louis, ông mày đang ở trong đó” - Nó nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình đến bật máu.

    Nhanh chóng chộp lấy xô nước gần đó, dội thẳng lên người rồi nó xông thẳng vào nhà. Bên trong hồng rực lên bởi lửa, sức nóng ôm lấy cơ thể làm nó choáng váng, chỗ nước lúc nãy như bay hơi hết sạch. Đảo mắt tìm kiếm, Louis thấy có người nằm dưới đống đổ vỡ.

    - Ông! Tỉnh lại đi ông ơi! – nó chạy lại gọi to.

    - Louis, sao cháu lại quay về?... ôi, chân ta… - tiếng đáp lại yếu ớt từ người đàn ông lớn tuổi.

    - Đợi một chút, cháu sẽ đưa ông ra khỏi đây.

    Nó nhanh chóng đẩy đống đồ ra khỏi người ông, nhiều khi bàn tay rỉ máu của nó chạm phải lửa, đau rát, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lửa lan nhanh hơn nó nghĩ, chẳng mấy chốc lối ra sẽ bị chặn hết mà cái tủ chết tiệt vẫn không chịu nhúc nhích lấy một tẹo. Louis bắt đầu thấy chóng mặt, thở khó khăn, mắt cay xè bởi khói. Nếu cứ tiếp tục thì cả nó lẫn ông đều không có cơ hội thoát.

    - Vô ích thôi, Chân ta đã bị đè nát rồi, giờ có thoát ra cũng không thể chạy được. Ta sẽ trở thành gánh nặng cho cháu mất.  

    - Vậy cháu sẽ cõng ông! – nó một mực kiên quyết.

    - Nghe này Louis, nếu ta và cháu cùng chết ở đây thì việc ta nuôi dậy cháu bấy lâu nay chả có ý nghĩa gì cả. Phải có một người sống sót và ta muốn đó là cháu!

    - Nhưng…

    - Đừng nhưng nhị gì cả, cháu phải sống! Phải sống, hiểu chưa?! – mặt ông đỏ lựng lên, ẩn sâu trong đôi mắt vẫn sáng kia là nỗi đau khổ không gì tả được

    Lúc nó chưa biết nói gì thì trần nhà bắt đầu nứt toác, tiếng răng rắc đến rợn người. Ngay lập tức, Louis thấy cổ áo mình bị ông nắm lấy và xô mạnh về phía cửa.

    “hãy sống tốt nhé cháu”

    Mọi thứ đổ sập xuống, bị ngọn lửa nuốt trọn hoàn toàn…
    ---------------------------------

    Louis ngồi bất động trên con thuyền cùng với những người tị nạn khác. Theo trí nhớ mơ hồ thì có lẽ nó đã chạy một mạch ra bến cảng. Nó nhìn bàn tay đầy tro của mình, im lặng, cũng chả buồn lau nước mắt, để chúng rơi xuống rồi vỡ òa khi vừa chạm đất.

    Cha mẹ nó đã mất, giờ đến ông nó cũng không còn.

    Trong một ngày, nó mất tất cả, người thân, mái nhà, quê hương…

    Louis thò tay vào trong túi áo, lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi nó vẫn luôn mang theo. Đồng hồ điểm 12h, đã qua ngày mới, khác thường hơn bao giờ hết.

    Tiếng tíc tắc hòa cùng tiếng sóng vỗ vang vọng trong đêm dài vô tận.
    Eirene
    Eirene
    Squire
    Squire


    Zodiac : Cancer
    Chinese zodiac : Snake
    Tổng số bài gửi : 395
    Join date : 2013-06-28
    Age : 34

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Eirene Mon Sep 30, 2013 11:33 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Neresa1

    Cô thấy mình tỉnh lại giữa bốn bề sa mạc mênh mông, trong vòng tay ôm rất chặt của một người mặc giáp. Mà nói đúng hơn, khi nhìn kĩ lại, cô nhận ra đó là một xác chết lạnh ngắt. Cô cố nạy cánh tay cứng đờ và nặng vì giáp sắt ấy chui ra, ngạc nhiên thấy mình hoàn toàn không hề sợ hãi. Cô nhìn kĩ xác chết, gương mặt xa lạ đầy máu, bộ giáp cũng đầy máu khô, và cả người đầy thương tích. Có lẽ ông ta đã chết vì mất máu quá nhiều.

    Nhưng vì sao lại bị thương đến thế? Cô chợt nhận ra mình thậm chí không biết vì sao bản thân lại ở đây với xác chết này, không biết ông ta là ai, không biết nơi này là nơi nào, và kì quái thay, cũng không biết chính mình là ai cả. Chuyện gì đã xảy ra? Cô tự nhìn lại mình, cũng mặc một bộ giáp nhẹ vấy máu, cánh tay trái được băng bó qua loa bằng một dải băng cũng đầy máu, và áo choàng rách rưới trên vai, như thể vừa tự mình trải qua một cuộc chiến.

    Một cuộc chiến.

    Cô rùng mình nghĩ tới điều đó, và chợt thấy sợ hãi. Có tiếng vó lạc đà chạy tới, rất nhanh, có lẽ rất đông nữa. Cát bụi mịt mù cả một góc trời. Một đoàn người đang tới, cô có thể nhận ra điều đó. Nhưng thay vì mừng rỡ, điều gì đó trong cô mách bảo là phải trốn. Cô vội trùm áo choàng ra trước mặt, che miệng và mũi cho cát khỏi lọt vào, rồi cố nhanh nhất có thể ẩn mình xuống lòng cát, chờ cho đoàn người và lạc đà ấy đi qua. Họ dừng lại, có lẽ vì xác chết kia, và cô run rẩy, nhưng vẫn cố giữ mình nằm im. Đi đi, đi đi, ở đây không có gì cả hết, làm ơn đi đi. Cô thầm cầu khấn, dường như thời gian đang ngưng đọng, mỗi giây yên lặng trôi qua đều nặng nề. Đi đi, làm ơn đi đi, cô đã sắp không nín thở nổi nữa rồi. Đi đi, làm ơn đi đi.

    Cô nghe tiếng sục sạo, cả tiếng nói chuyện lao xao, nhưng không rõ âm tiết. Người ta đang làm gì đó với xác chết kia, có cả tiếng vật nặng sục vào cát. Lẽ nào họ muốn tìm cô ở dưới này? Cô suýt nữa đã theo phản xạ co mình lại, nhưng cô biết một chút động trên mặt cát cũng có thể khiến họ nhận ra chỗ ẩn náu của mình, và lại cố nằm im.

    Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, cô không rõ đã bao nhiêu thời gian trôi qua, cho tới khi nghe tiếng chân lạc đà rời đi, cô biết mình đã sống. Và khi thứ âm thanh ấy tan đi nơi chân trời xa xa, cô vụt bật người dậy, tung tấm khăn choàng ra và tham lam hít thở thứ không khí nóng rát bên trên.

    ---o0o---

    Cô nép mình dưới lớp áo choàng, kiệt sức nằm lả đi trên nền cát nóng giãy, mắt hoa lên vì đói, vì mệt, và vì sức nóng hầm hập. Xung quanh không một bóng người, không một chút cây xanh, không có gì cả ngoài cát vàng và nắng cháy. Bao nhiêu ngày đã trôi qua, cô không rõ. Cô chỉ biết mình đã không ngừng bước tới, và bước tới, mong rằng có thể thoát khỏi sa mạc hoang vu này. Nhưng sức người có hạn, lại không có chuẩn bị phương tiện gì, cũng không biết phương hướng, cô đành chịu khuất phục.

    ---o0o---

    Lần tiếp theo tỉnh dậy, cô thấy chòng chành và nôn nao. Ai đó đã nhặt được cô nơi hoang mạc, và đưa cô lên thuyền. Lần đầu cô thấy thuyền, không hiểu sao cô biết điều đó. Có lẽ vì cảm giác lạ lẫm không giống như khi cô ở trên sa mạc. Người ta nói có lẽ cô là người sống sót của vùng bị chiến tranh nào đó. Người ta nói nhiều người trên tàu này cũng vậy. Cô bước ra boong tàu, biển cả bao la mang tới một cảm giác hân hoan kì lạ.

    Người ta nói thuyền đang hướng tới Oldeoak. Người ta nói ở đó sẽ an toàn, và sẽ sống được. Cô tin, vì họ đã cứu cô, vì họ đã chăm sóc cho cô, và thậm chí ai đó cũng đặt tên cho cô. Không có tên thì khó gọi lắm, người đó nói vậy. Neresa nhé, một cái tên đẹp. Cô gật đầu. Còn họ thì lấy theo người thuyền trưởng, Clariet, cũng thuận miệng, hợp âm với tên. Cô cũng gật đầu nhận lấy. Neresa Clariet, cô gái sống sót nơi sa mạc, từ giờ đó sẽ là tên cô.
    Ventus
    Ventus
    Peasant
    Peasant


    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 27
    Join date : 2013-09-28
    Age : 29
    Đến từ : Windy town

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Ventus Thu Oct 03, 2013 12:13 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Ventus
    Ventus đã từng nhìn thấy vùng biển bao quanh thành phố quê hương xinh đẹp của mình thay đổi vô số màu sắc khác nhau: xanh trong khoáng đạt của một ngày hè nắng, sầm sì âm u của của một ngày bão nổi, bình minh vàng óng, ráng chiều đỏ tươi, đêm trời quang trăng tròn sao sáng, đêm sấm chớp gió giật mưa rền... Nhưng chắc chắn anh chưa một lần từng được trông thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt kia...

    Biển đỏ rực, màu của lửa.

    Những dãy nhà cổ kính mái ngói san sát với cửa sổ cong cong và ban công tím màu hoa anh táo; những khu chợ khang trang với sạp hàng, quầy quán bày bán đủ loại hải sản phong phú tươi ngon, những bến cảng tấp nập tàu thuyền đi và đến,...

    Tất cả đều đang ngập trong biển lửa dữ tợn và đỏ rực như máu.

    Nước biển như sôi sục, gầm gào vì đau đớn.

    Tiếng sóng biển, tiếng sấm chớp rền vang cũng chẳng thể át nổi tiếng kêu la của những người dân chạy nạn.

    Quê hương anh từng luôn rực rỡ sắc màu, vậy mà giờ chỉ còn lại hai màu duy nhất: đỏ của lửa và đen của quỷ.

    Những con quỷ đen tràn đến như một cơn lốc, phá hủy tất thảy mọi thứ trên mảnh đất này, cướp đi của anh hai thứ quan trọng nhất: quê hương và gia đình.

    Mà anh, chỉ có thể bất lực nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt, chạy trốn nơi từng là địa đàng hạ giới của mình.

    Trước khi qua đời, mẹ đã dặn anh bằng mọi giá phải đưa cô ém gái nhỏ đi tìm người cha đang buôn bán xa nhà, chỉ cha mới có thể bảo vệ an toàn cho hai anh em anh.

    Vậy nên anh đành nén bi thương, mang theo em gái và hũ tro của mẹ, cùng đoàn dân tị nạn chạy chốn khỏi sự tàn sát của lũ quỷ đen tàn độc.

    Họ được chỉ phải lên một con tàu để đến một vùng đất mới. Ventus không quá tin tưởng vào nơi mà người ta nói rằng không có chiến tranh loạn lạc kia. Nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ, chỉ cần có một cơ hội dù là nhỏ bé nhất để tồn tại thì anh cũng phải thử, vì đứa em gái bé nhỏ của mình và cũng vì di nguyện của mẹ.

    Những ngày lênh đênh trên biển này thật sự là quãng thời gian quá đỗi khó khăn. Mỗi ngày qua đi Ventus đều sống trong lo lắng, không biết con tàu này sẽ đi tới đâu, không biết nơi đó có thật sự yên bình như người ta nói, không biết liệu anh có thể tìm được cha ở vùng đất sắp tới này.

    Nhưng dù là chuyện gì đang chờ đợi ở phía trước thì anh nhất định sẽ phải vượt qua.
    Eirene
    Eirene
    Squire
    Squire


    Zodiac : Cancer
    Chinese zodiac : Snake
    Tổng số bài gửi : 395
    Join date : 2013-06-28
    Age : 34

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Eirene Thu Oct 03, 2013 8:53 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Leo1Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Flora

    Khi hắn trở về, quê hương đã không còn nữa. Vó ngựa quân thù đã giày xéo ốc đảo xinh tươi ấy. Túi đồ trên vai xưa nay chưa từng biết nặng, giờ đột nhiên trĩu xuống, như một tảng núi vô cùng, đè bẹp hắn xuống mặt cát nóng như rang. Cha ơi, mẹ ơi, các em ơi, các bạn bè ơi, đã đâu hết cả rồi? Hắn chỉ thấy những xác người, những tòa nhà đổ nát, những túp lều cháy dở... chẳng ở đâu có một người còn sống, chẳng ở đâu có một câu trả lời.

    Hắn chạy, chạy, và chạy như điên, về nơi hắn biết là nhà hắn ở đó. Dưới đống gạch vụn là Nara, Koska, Santyu... những đứa em thơ vẫn thường vẫy những bàn tay múp măng trẻ dại tạm biệt hắn trước mỗi chuyến đi săn. Hắn trở về với túi trĩu quà cho chúng, nhưng giờ ai sẽ cười rạng rỡ khoe những chiếc răng sữa khấp khểnh khi nhận lấy những chiếc áo lông thỏ mà hắn mang về đây?

    Hắn chưa từng nghĩ mình thật sự gần gũi với gia đình, nhưng giờ đây khi mất đi họ, hắn mới hiểu, họ là tất cả những gì hắn có. Ôm xác đứa em nhỏ nhất bước qua đống gạch vụn, hắn lại thấy xác mẹ hắn, thậm chí vẫn còn nằm trên giường, nửa người vươn ra, thõng xuống nền gạch. Có lẽ bà đã muốn chạy ra ôm lấy những đứa con, nhưng không đủ sức.

    Hắn nhìn lại khắp bốn phía xung quanh, nhà nhà đều thế. Hắn đã sống, chỉ vì không có mặt ở quê nhà. Nhưng bây giờ, hắn sẽ sống cho ai, vì ai? Hắn thề sẽ báo thù cho gia đình và dân tộc.

    Mất khá nhiều ngày để cố gắng đắp mộ cho đồng bào mình, ăn những thứ đã săn được, uống nước hồ vẫn còn chưa khô cạn, và có lẽ sẽ chẳng khô cạn nếu chẳng ai uống nó, hắn cuối cùng soi lại mình qua mặt nước. Tóc đã dài ra như một người rừng, và râu ria xồm xoàm không trông rõ tuổi nữa, là hắn đấy sao? Hắn đưa dao lên cạo râu, nhưng quyết định để mặc mái tóc. Hắn sẽ không cắt tóc, chừng nào hắn chưa trả sạch thù. Dân tộc hắn luôn coi mái tóc dài là lời hứa thiêng liêng.

    Và rồi hắn ra đi, bỏ lại sau đưng một trăm ngôi mộ. Có lẽ hơn kém gì đó, nhưng hắn cũng không đếm. Dân tộc hắn không nhiều người, nhưng hắn cũng chưa từng biết thực ra có bao nhiêu. Và cũng chẳng thể nào biết được ngoài hắn ra có ai còn sống.

    ---o0o---

    - Leo~

    Hắn ngơ ngác nghe ai đó gọi tên mình. Kẻ nào ở nơi hải cảng u tối này lại biết đến hắn? Giọng con gái, hẳn không phải đối tác trao đổi của hắn bao giờ. Hắn không làm ăn với con gái. Vậy thì ai? Hắn nhận ra trong đoàn người đang nối đuôi nhau lên tàu một đứa con gái có vẻ mập mạp, đẫy đà đang toe toét cười và vẫy tay lia lịa. Hắn có quen không?

    - Leo, là tôi, là tôi nè.

    Cho hắn xin đi. "Tôi" là đứa nào, ai nói chuyện mà chả xưng tôi. Hắn lầm lì tiến tới gần cô ta, chỉ thấy đứa con gái này bộ ngực khá lớn, lại được bộ trang phục tôn thêm lên, ngoài ra không có nét nào đặc biệt cả. Trong trí nhớ của hắn, không quen biết kẻ nào như thế.

    - Trời ơi, người đâu mà vô tâm dễ sợ. Chúng ta đã gặp nhau trong lễ hội thánh Salsa, anh quên rồi sao?

    Thánh Salsa, thánh của dân tộc hắn. Có nghĩa đứa con gái này là đồng bào hắn sao? Hắn nhìn kĩ lại cô ta, quả thực không nhận ra được. Nhưng mà, đúng, đường nét này, có chút gì hao hao như những người khác trong dân tộc. Khuyên tai cô ta đeo hắn cuối cùng cũng nhận ra quả là hoa văn của thánh Salsa. Cô ta đúng là người sống sót của bộ tộc. Và hắn khóc. Ngày ấy trước quê hương và gia đình đã mất thê thảm, hắn không nhỏ giọt lệ nào. Nhưng hôm nay, hắn nhận ra mình yếu đuối.

    - Tạ ơn thánh Salsa.

    Hắn nói, và ôm chầm lấy cô ta. Tạ ơn thánh, đã cho hắn gặp được đồng bào, cho dù là đồng bào hắn không biết.

    ---o0o---

    Flora nói nhiều, quá nhiều là khác. Nhưng hắn không khó chịu. Hắn ngồi với cô ta trong khoang thuyền, lắng nghe câu chuyện của cô ta. Flora đã thoát, nhờ vào lạc đà của hoàng gia, rồi gặp đoàn thương nhân và theo đến tận giờ. Đêm hôm ấy, khói lửa, giết chóc, cô ta cũng không thể nào nhớ hết. Nhưng cô ta là một trong những kẻ đầu tiên bỏ chạy, và thoát được. Hắn không trách, vì cô ta là phụ nữ yếu đuối, lại không ai thân thích. Cô ta tự lo được cho mình đã là nhiều rồi. Giả sử khi ấy đèo bòng thêm ai, hoặc nhường nhịn, cô ta chắc chắn đã chết.

    - Còn sống là tốt rồi.

    Hắn khàn khàn nói thế, cũng không hỏi có ai sống nữa không. Nếu có, hẳn đã đi cùng cô ta, hoặc cũng chạy đi cả rồi. Mà hắn, trừ bỏ gia đình ra, cũng chẳng còn mấy người để quan tâm sống chết. Ai cũng như ai thôi, nếu gặp được thì tốt, không thì hắn cũng chịu. Hắn nghĩ thế, và chờ tàu cập bến.
    G.Hauel
    G.Hauel
    Yeoman
    Yeoman


    Già

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 54
    Join date : 2012-06-14
    Age : 27

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by G.Hauel Sat Oct 05, 2013 2:13 pm

    Chapter 0

    Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Beer1

    Dòng họ Capetian sinh sống lâu đời tại Stonewall, được nhà vua và các quý tộc khác e dè kiêng nể. Có thể nói họ là lãnh chúa của nơi đây cũng chẳng sai. Stonewall có quân đội và bộ máy hành chính riêng, tuy nhiên nhà Capetain lại không có tham vọng lớn. Nên họ từ chối xâm lược và bành chướng thế lực.

    Con trai cả và độc tôn duy nhất của cả dòng họ là cậu Beer Capetian. Đến tận năm 7 tuổi vẫn chưa biết nói, gương mặt lúc nào cũng lầm lì u sầu. Đứa trẻ sinh thiếu tháng thể trạng hoàn toàn bình thường, nếu không muốn nói là khoẻ mạnh. 10 tuổi mới bắt đầu nói những câu đầu tiên, tuy vậy vẫn luôn kiệm lời với tất cả mọi người, thường chỉ dùng kí hiệu bằng tay. Nếu người ta không hiểu chắc sẽ nghĩ anh chàng bị câm.

    Quay trở lại với nơi đây -Stonewall, vốn là chốn phồn hoa đô thị với các cửa hàng mở 24/24, phục vụ đủ thứ trên thế giới. Những bức tường cao, to, nặng nề dang tay ôm lấy thành phố, che chở qua tháng ngày giông bão. Hắn ngồi đó, trong căn nhà lớn, bên chiếc bàn đá cẩm thạch được trạm chổ tinh xảo. Trên đấy bầy đủ sơn hào hải vị, ai nhìn qua cũng phải thòm thèm khẽ ghen tị.

    Nhưng Beer không muốn ăn, hắn đang đợi. Đợi một người bạn tháng nào cũng xuất hiện để cùng thưởng trà. Hôm nay cô ấy không đến, hắn nén tiếng thở dài, xua tay cho đám gia nhân dọn dẹp.

    "Thưa cậu chủ! Lãnh chúa đang đợi cậu trong phòng."

    Tảng lờ ả hầu gái, hắn bỏ lên phòng nằm nghỉ. Qua ô cửa sổ lớn, bầu trời xanh hiện ra trong mắt hắn, trong vắt không một gợn mây. Ảm đạm và buồn chán như tâm trạng hắn lúc này. Cổ họng Beer khô khốc, con nhỏ bạc đầu chết tiệt nhà Rothschild sao lại dám thất hẹn với hắn chứ? Hắn đã ngậm chanh cả tháng trời để đợi hình bóng nhỏ bé đó.

    Bình thường nhỏ luôn đến sớm rồi quậy tưng cả dinh thự nhà hắn lên cơ mà. Nhỏ là đứa duy nhất khiến hắn có thể thoải mái nói chuyện mà không lo nhỡ mình phát âm sai hay nhầm từ nào đó.

    ---o0o---

    Chỉ trong vài tiếng Stonewall đã thất thủ và sụp đổ. Người dân nhanh chóng được hướng dẫn đến tàu cứu nạn để thoát thân. Hắn cũng vậy, nhưng còn chần chừ chưa muốn bước. Hắn đâu rõ thế giới bên ngoài như thế nào, chưa một lần đứa trẻ 17 tuổi được ra khỏi toà thành lớn. Tuổi thơ chỉ luẩn quẩn với bốn bức tường cùng vàng bạc đá quý. Hắn ao ước được bay nhảy, thoát khỏi chiếc lồng đã giam giữ mình bấy lâu nay.

    "Cậu chủ! Mau mau chạy đi." - Kị binh hộ tống hắn ra bến cảng - "Hãy chạy và sống với khát khao của mình! Cậu được tự do rồi."

    Tên đó nhìn hắn, đôi mắt xanh đầy kiêu hãnh và dáng đứng hiên ngang. Hắn cũng sẽ như thế, sẽ không chùn bước trước bất cứ ai. Rồi, như chợt nhớ ra gì đó, hắn nắm chặt lấy vai tên lính bên cạnh.

    "Ngươi! Janely thế nào?"

    "Dạ??!" - Kẻ đó nhìn hắn hoảng hốt, chưa một ai trong thành được nghe giọng cậu Beer trong suốt mười năm qua - "Janely đã thất thủ từ ba tiếng trước thưa cậu chủ"

    Hắn ho khan, lâu không nói quả thật rất khó chịu.

    "Dân Janely chạy đến đâu?" - Giọng hắn ồm ồm, khàn đặc như kẻ bị cúm lâu ngày

    "Cũng như chúng ta, bọn họ di cư đến Oldeoak thưa cậu"

    Beer gật nhẹ, hắn nhìn Stonewall lần cuối rồi leo lên thuyền. Con thuyền lớn, nhưng chỉ có vài người, đa phần là người già và trẻ nhỏ. Gió thổi mạnh, căng tấm bạt xanh được dựng tạm bợ, con thuyền lững lờ trôi theo dòng nước, mang trên mình những số phận lênh đênh chảy tới Oldeoak
    Sireen
    Sireen
    Squire
    Squire


    The Lone Duckling

    Tổng số bài gửi : 286
    Join date : 2013-06-29
    Đến từ : Kaon

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sireen Sun Oct 06, 2013 9:47 pm



    Chapter 0: Escape to Oldeoak.
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Sireen


    Sireen sinh ra và lớn lên ở thành phố Redmarble, tuy thành phố rộng lớn nhưng nơi hắn ở lại là khu ổ chuột bần cùng, mặt trái của thành phố Redmarble hoa lệ, tuy vậy gia đình hắn vẫn đông vui yên ổn mặc dù lâu lâu cũng thiếu ăn thiếu mặc dữ dội lắm. Gọi là gia đình vại chớ thiệt ra là cái nhà xập xệ của một bà già bán ve chai, hồi đó cũng có bán ve chai nữa nên các bạn đừng thắc mắc cứ phắc lô zít ra là được :v

    Bà già chuyên đi nhặt mấy đứa nhỏ bị bỏ rơi về nuôi nấng mặc dù nghèo khú đế cái này người ta gọi là nghèo dưng hôn có nghèo đó nghe có vẻ phắc não dưng mà thôi kệ tía nó đi lâu lâu chơi chữ mà hên xui có người hiểu đó mà :v Trong đám nhóc đó có Sireen, cái tên Sireen của hắn theo lời bà già là hồi nhỏ lúc bả gặp hắn bị tía má bỏ trong thùng rác mà khóc to điếc tai lắm nên đặt là Sireen luôn. Sau này hắn được 17, 18 tuổi thì cũng bày đặt đú đởn ra ở riêng mà nói ở riêng vại chớ chỉ là cái hốc nhỏ thó như lỗ mũi gắn thêm cái cửa ra vào cho nó giống cái nhà vại thôi, đã vại nhà thì nhỏ mà còn nuôi cả đống mèo, tại vì hắn thích mèo, ngoài mèo ra thì còn một cục ăn hại nữa dưng kệ mẹ nó đi nó hông có phần trong đây :v

    Hắn phụ bà già nuôi mấy đứa em và nuôi cả lũ mèo của hắn bằng đủ thứ nghề, nhưng chủ yếu là ăn cắp vặt, thiệt ra hắn đã từng có ý định đi đứng đường tại nghề đó nhiều tiên vãi chấy dưng mà có một cục ăn hại éo cho hắn làm nên hắn vẫn tiếp tục con đường mần trộm :v

    Chiện sẽ rất bành thường nếu có một ngày chỗ của hắn hông bị tấn công, hắn bị lạc hết cả nhà và quan trọng hơn là bầy mèo của hắn, trong lúc hắn tất tả đi tìm mèo thì có ai đập cái bép vô đầu hắn bất tỉnh nhơn sự và trong lúc mê man hắn có cảm giác là mình bị kéo đi, cứ tưởng là bị tụi pdvd kia bắt phải, ai dè khi hắn tỉnh lại hắn thấy mình đang nằm trong cái phòng dĩ nhiên hông phải là phòng hắn mà có vẻ sáng sủa lắm, còn có cửa sổ tròn tròn nhìn ra biển nữa, ủa hả biển hả? :v Xcuse me dafaq i gâu inh ôn? :v

    Đây là đâu tui là ai :v Hắn ngó quanh cái phòng với cái mẹt hông thể derp hơn và buông một câu rất lan quyên :v

    - Mèo của tui đâu :v

    Honeypie
    Honeypie
    Squire
    Squire


    it's a good life (◡‿◡✿)

    Tổng số bài gửi : 459
    Join date : 2013-06-18
    Đến từ : sassyland

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Honeypie Sun Oct 06, 2013 11:19 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak.
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Pendragon Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Sireen

    Griffin là một dòng họ quý tộc rất lâu đời ở- ở đâu ta? Cha đời cái thằng vô ơn tới tên nơi mình đẻ ra cũng không nhớ. Dù sao thì Griffin cũng là một dòng họ quý tộc lâu đời ở nơi abc nào đó, gia tộc hùng mạnh với khẩu hiệu sặc mùi tự cuồng sanh hoang tưởng: always pure - tạm dịch là luôn thuần quý tộc. Có nghĩa là từ đời ông tổ ông cụ ông cố ông bà nội ông bà ngoại tía má con cái cháu chắt chút chít chét blabla sang đời khác đều mang trong mình dòng máu quý tộc không pha tạp. Ở nơi abc ai cũng biết một người muốn đặt chân vào nhà Griffin bắt buộc phải môn đăng hộ đối, cũng đồng nghĩa với việc nhà này nổi tiếng chảnh chó không bao giờ thèm giao lưu với tầng lớp thấp kém hơn mình dù chỉ nửa bậc, chỉ có bằng hoặc cao hơn, và cao hơn, hơn nữa.

    Trớ trêu thay trong cái chuỗi sanh đẻ có kế hoạch vô cùng hoàn hảo đó lại không biết vô tình hay cố ý mà gặp sự cố và lòi ra hắn, Pendragon Griffin.

    Cha của hắn là người thừa kế đời thứ mấy ai nhớ của nhà Griffin, và mẹ hắn, một gái làng chơi. Nhan sắc của mẹ hắn nổi tiếng không thua kém gì sự nổi tiếng về việc kiêu ngạo của dòng họ Griffin nói chung và cha hắn nói riêng. Bà xinh đẹp tuyệt trần, dù hắn chưa từng một lần được nhìn thấy khuôn mặt mẹ nhưng vẫn biết rõ điều đó, bằng cách soi gương. Có lẽ sắc đẹp đó là lí do khiến cha hắn lạc tay lái và mẹ hắn bị gọi là bẩn thỉu, còn hắn chính là sự xỉ nhục, vết nhơ không thể nào tẩy sạch của nhà Griffin.

    Thì sao? Hắn đâu có quan tâm. Hắn lớn lên ở nhà Griffin - cái dinh thự rộng khủng khiếp dù hắn không nhớ rõ mặt mũi đầu đít thế nào nhưng vẫn đếm đủ số lần mình đi lạc trong đó - cách biệt hoàn toàn với những kẻ còn lại, từ cha hắn, cô dì chú bác, anh chị em họ, cho tới gia nhân. Hắn cảm thấy ai cũng khinh thường hắn và hắn biết rằng đó không chỉ là cảm giác. Nhưng vẫn còn một điều an ủi duy nhất, là hắn cũng chẳng coi ai ra cái gì. Hẳn là nhờ một nửa dòng máu của cha hắn chảy trong người, và cũng nhờ nó mà hắn không thể và không muốn tiếp xúc với ai bên ngoài nhà Griffin. Ai sống ở nơi abc cũng sợ những người mang họ Griffin.

    Chuyện này về sau hắn nghe lỏm từ mấy bà già ngoài chợ. Vào một đêm không rõ có mưa gió hay không, mẹ hắn chuyển dạ và hắn cùng đứa em sinh đôi chào đời. Mẹ hắn đem đứa em gái - thông tin mạnh vãi, giới tính của đứa nhỏ mới lọt lòng mà mấy bả cũng biết - bỏ trốn và để lại hắn cho cha. Hắn không giận mẹ đã bỏ rơi mình, nhưng hắn buồn. Chắc là một nửa dòng máu của mẹ giúp hắn nghĩ rằng nếu việc mình ở lại là để cho em hắn được hạnh phúc hơn, thì hắn sẵn sàng. Suy nghĩ về việc một nửa trong bụng mẹ của mình vẫn ở đâu đó ngoài kia, và một ngày nào đó hắn sẽ được gặp lại nó giúp hắn có thể sống tiếp mà không phải lên cơn điên mỗi ngày.

    Nhưng ngày nọ hắn đã lên cơn điên, bằng tất cả những cơn mà hắn đã phải nhịn cộng lại. Hắn đập nát bét thằng anh họ nào đó ai cần biết tên vì thằng khốn đó dám bóp chết con thỏ hắn nuôi. Hắn đã đập nát bét thằng đó theo đúng nghĩa của ba chữ đập-nát-bét. Và trước khi bị xách ra giá treo cổ thì hắn đã nhanh tay đập thêm - nhưng không nát bét - vài đứa nữa dám chặn đường mình và nhanh chân cắp dép bay khỏi nơi abc luôn. Thích chửi hắn dám làm mà éo dám nhận thì xin mời nhưng em hắn đang đợi hắn ở đâu đó chưa rõ, hắn sẽ không chết mà chưa được gặp nó chỉ vì giết một thằng súc vật dám đụng vào cục cưng của hắn. Nhân tiện, Ruffbunny của anh, trên thiên đường có rất nhiều cà rốt.

    **

    Hắn đi qua rất nhiều vùng đất, từ biển lên núi, từ sa mạc đến thảo nguyên, nhưng hắn vẫn chưa tìm thấy em mình. Và chắc là còn lâu mới gặp nổi nếu hắn chỉ đi theo linh cảm. Hắn đã làm rất nhiều trò để kiếm sống mà nếu kể ra đây thì sẽ dài và mất hay nên tạm thời diếm.

    Một ngày nọ chắc chắn là rất đẹp trời, hắn đặt chân tới, chờ xí nhớ coi, Redapple, à lộn, Redmarble và do nhịn đói cuốc bộ lâu ngày nên hắn lăn quay ra nằm một đống ở khu ổ chuột vô danh. Và chuyện sau đó thì hắn nhớ rõ lắm. Có một đứa nhét nửa ổ bánh mì vào họng hắn và hốt xác hắn ném ra bãi rác vì hắn nằm chặn ngay trước cửa nhà nó. Gọi là nửa ổ bánh mì thì sang quá, đó chính xác là 1/4 ổ bánh mì kẹp nửa cọng xà lách. Nhờ bản chất hắn trâu chó nên chỉ cần như vậy thôi là đủ. Sau khi hồi sanh, hắn mò đến tận nhà ân nhân và ám quẻ nó một thời gian rấtttttttt dài. Đính chính là đó không phải cái nhà, đó là một cái ổ, đầy mèo, và con nào cũng ghét hắn. Ân nhân hồi đầu cũng ráng tống khứ hắn đi lắm, hai thằng đánh nhau không đếm nổi bao nhiêu trận, nhưng hắn dai như đỉa nên cuối cùng ân nhân phải đầu hàng và kệ cha hắn luôn thôi. Để trả ơn thì hắn không giúp ân nhân đi ăn trộm nuôi mấy miệng mèo, mặt hắn dày hơn, hắn đi ăn cướp.

    Hắn ám quẻ một thời gian đủ lâu thì những ngày tháng bình yên có tí khùng điên không cù nhây thêm được nữa. Biến cố xảy ra. Giặc ngoại bang tràn vào Red-----marble. Đương nhiên thằng khinh người hơn rác như hắn nào có thèm để ý đó là bọn qué nào. Phải mà quê thật của hắn bị xâm lược hắn còn không quan tâm thì nói chi nơi này. Hắn tranh thủ chụp đầu trấn lột của hai thằng lính vô danh mấy thứ bán được rồi nhanh chóng cắp nách chạy về báo động cho ân nhân năm xưa là trời sập xuống rồi kìa hốt hụi được cái gì hốt lẹ rồi chạy mau. Mới hay thằng ngu cuồng mèo giống hắn cuồng thỏ đó đã chạy đi kiếm đàn mèo của nó.

    - Sireen! SIREEN!!

    Hắn lật tung cái khu ổ chuột lên, vừa chạy vừa gào rú tên thằng kia và may quá bắt gặp nó cũng đang vừa chạy vừa hét tên từng con mèo nhà nó. Thời buổi loạn lạc, hoàn cảnh khó khăn, hắn nhào tới bổ một phát xuống cổ Sireen rồi vác đương sự đã bất tỉnh lên vai, nhắm hướng bến cảng mà chạy. Dọc đường gặp một con mèo trong bầy mèo của thằng bé, hắn xách cổ con mèo đem theo luôn. Vì hắn biết thằng này mà thiếu hơi mèo nó sẽ khóc chìm tàu mất.

    **

    Cuối cùng hắn cũng đặt mông được lên tàu và đặt thằng kia nằm ngủ bênh cạnh, con mèo thì để lên đùi mình. Không hiểu có phải mèo cũng biết sợ hay không mà con mèo chỉ run lẩy bẩy chứ không xù đuôi dựng lông cào nát mặt hắn như bình thường nữa. Hắn thì đã quen di chuyển, giờ có ném hắn xuống giữa biển hắn cũng bơi được, chỉ là không có biết khi nào đói bụng mà chìm nghỉm giữa chừng.

    - Mèo của tui đâu.

    Hắn mở mắt giữa cơn gà gật khi nghe giọng Sireen. Sao mày không hỏi tao đâu. Con mèo thấy chủ đã tỉnh cũng tự động bỏ hắn đi sang bên kia chui vô lòng chủ mà nằm.

    - Xin lỗi, tao không xách theo được mấy con khác cho mày.

    Mặt đơ không nói nhưng giọng hắn nghe giống xin lỗi tao KHÔNG HỀ cảm thấy có lỗi đâu mày nên thấy mừng vì vẫn còn tao thay vì con mèo ở đây với mày mới đúng.
    Serenista Fional
    Serenista Fional
    Yeoman
    Yeoman


    Wir werden kämpfen, bis dieser heiβe Wind unsere Flügel immt.

    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Tiger
    Tổng số bài gửi : 76
    Join date : 2013-09-24
    Age : 25
    Đến từ : Calysere

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Serenista Fional Mon Oct 07, 2013 11:41 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Julius1

    "Bên đó xong chưa, Julius?" Jaques gọi lớn, cậu ta cười nhăn nhở, gương mặt lấm máu. Hắn gật đầu, ra hiệu rút lui.

    "Cảm ơn vì đã cho bọn tao cơ hội được giãn gân cốt một chút, Obscurita." Khóe môi hắn nhếch lên vẻ quỷ dị khi rút thanh kiếm ra khỏi ngực tên lính. Tỉ mẩn lau lưỡi kiếm bằng một chiếc khăn tay trắng muốt, Julius hài lòng khi thấy nó nhuốm đỏ. Màu sắc mà hắn thích sau khi bọn chúng cướp đi mọi thứ của hắn. Nheo mắt nhìn về đằng xa, hắn trông thấy một đạo quân nữa đang di chuyển về hướng này. "Đến lúc đi rồi." Hắn nghiêng đầu, chào theo kiểu một nghệ sĩ, rồi phóng mình lên những chiếc thùng gỗ, chạy về phía bến cảng. Trước lúc rời khỏi, vẫn không quên thả mồi lửa xuống nơi mà hắn đã rải đầy chất cháy.

    Lorston sẽ tráng lệ đến ngỡ ngàng cho xem.

    ---

    Nhìn từ xa, lưỡi lửa liếm lấy bầu trời đêm thật đẹp. Một cảnh tượng khó nói thành lời. Julius tựa người vào cột buồm, cười theo cái kiểu quen thuộc của hắn - sắc sảo, kiêu ngạo một cách kín đáo, và thâm trầm khó lường. Người ta nói hắn quá tự cao tự đại chỉ vì kiểu nhếch mép đó, nhưng hắn không bận tâm. Với một người ham mê nghệ thuật, những lời người ngoài nói chẳng còn quan trọng gì.

    "Ăn đi." Cái bánh bị thẳng tay đưa đến trước mặt hắn. Julius thu lại nụ cười.

    "Mày có thấy cái thứ đồ ăn của mày hơi bị kém lãng mạn trong khung cảnh này không, Jaques?"

    Thằng con trai tóc bạch kim ngồi xuống cạnh hắn, tách chiếc bánh làm đôi. "Nhiều lúc tao thật muốn đấm mày đến chết luôn." Kiên nhẫn dúi vào tay hắn một lần nữa. "Nhưng mày mà không ăn thì cũng sẽ chết trước khi tao đấm mày thôi." Hắn cười khấy, cắn một miếng cho có lệ. Cứng ngắc, nhưng cũng còn hơn thứ tệ nhất mà hắn đã từng nếm qua. Hốc mắt trái nhói đau. Gió biển buốt lạnh.

    "Mày tính đi đâu bây giờ?" Hắn hỏi, mắt không rời sắc màu rực sáng nổi bật kia.

    "...chắc là Obscurit." Jaques ngả đầu ra sau.

    Lại cười khẩy. "Mày không giết được hết lũ súc vật ấy đâu, Jac. Giữ sức đi."

    Kì thực hắn đã mong Jac đi cùng mình, tới Oldeoak như dự định riêng. Nhưng dù có thuyết phục nữa thì cũng không thể thay đổi ý gã đươc. Gã đi cùng hắn tới Lorston vốn chỉ để trả một món nợ cũ. Giờ không ai nợ ai, đường ai ấy đi là việc tất yếu.

    "Ai bảo tao sẽ giết? Tao sẽ hủy hoại chúng dần dần, từ bên trong ra bên ngoài, Julius ạ," gã nhắm mắt lại. "Chúng sẽ sống, nhưng sống mục rứa và thối nát như bản chất của chúng."

    Julius im lặng khá lâu. Rồi hắn hỏi, "Mày làm vậy là vì Janne?"

    "Không."

    "Sansa? Vlundar? Eqos?"

    "Không, không và không." Jaques lại mở mắt ra, hắn gặm nốt miếng bánh còn lại. "Vì tao thôi. Tao thấy mệt mỏi."

    "...Đúng, tao cũng thấy vậy đấy."

    Gã đột nhiên bật dậy, giọng kiên quyết. "Mày nói dối. Mày có 'con bé đó'."

    Trên mặt hắn chỉ hiện một thứ cảm xúc thoáng qua. Julius nhún vai, ném phần ăn của hắn xuống biển. "Tao còn không biết em còn sống hay không." Gia đình đối với hắn không có mấy trọng lượng. Người mẹ hắn yêu quý đã ra đi từ lâu, mang theo tình cảm của hắn với quê nhà xuống lòng đất đen. Chỉ đến khi gặp em, hắn mới cảm thấy mình còn có một mái nhà trên đời. Và em là gia đình duy nhất của hắn.

    "Mày nói sẽ đến Oldeoak chứ gì? Nếu nó còn sống, nhất định mày sẽ tìm thấy nó ở đó."

    Julius thần người ra, màu đỏ cam giờ chỉ còn nhập nhòe trong tầm nhìn. Hắn lôi trong túi áo ra một bức phác họa bằng chì than. Em. Người đã vực lại cuộc đời hắn. Hắn cong môi. "Mày nói đúng, Jaques. Tao chắc chắn sẽ tìm thấy em ở đó."
    Lone Wanderer
    Lone Wanderer
    Squire
    Squire


    By the rivers of Babylon, there we sat down, yea, we wept, when we remembered Zion.

    Tổng số bài gửi : 154
    Join date : 2013-08-14

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Lone Wanderer Tue Oct 08, 2013 3:26 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Ernestine

    Thành phố Woodclock.

    Một thành phố trên bờ vực chiến tranh với Obscurit. Quân nhân thành thị đã cầm cự được hơn mười ngày, một thành tích khá khen. Dân thường đã được di tản từ lâu, chỉ còn lại quân lính với những người lính đánh thuê.

    Đời lính đánh thuê ai mướn thì làm. Chẳng bận tâm mình về phe ai.

    "Này Carl, mày có thấy cái 'Xe Ủi' đâu không?"

    Tên lính đánh thuê cao nhòng, tay cầm củ khoai luộc vừa cắn lấy một miếng vừa quay qua bắt chuyện với thằng đồng đội đầu quấn khăn. Tên quấn khăn lắc đầu, nhăn răng cười rồi giật lấy củ khoai của thằng kia gặm một cái trước khi ném trả.

    "Chả biết. Chắc lại đi đâu với Vaktare rồi."

    "Hay lại đi la hét phá rối mấy thằng lính mới."

    Tên cao nhòng chẳng bận tâm củ khoai bị gặm ké, cười hề hề, tay vỗ đùi rồi phán ngay. Cả hai bắt đầu màn châm chọc cái "Xe Ủi", "Cỗ máy phá thành", "Quý bà tay đàn ông" và thêm vài chục biệt danh mà hai đứa có thể nghĩ ra. Cười nhạo là thế, hai thằng thực lòng tôn trọng cái "Xe Ủi", chỉ là dưới cái sự lãnh đạo đầy hà khắc và kỉ cương của "Xe Ủi" khiến chúng cần được giải tỏa.

    Có điều, hai thằng không biết cái "Xe Ủi" đang đứng ngay sau lưng chúng.

    Cái "Xe Ủi" không nói một lời nào, dùng hai tay túm đầu hai thằng lại và va chúng vào nhau đánh cốp. Nhân lúc cả hai lăn lộn ôm đầu miệng sặc khoai thì cái "Xe Ủi" đứng nghiêm, tay khoanh lại chân đứng chống vào một cái bệ đá.

    "Rảnh rỗi quá nhỉ? Mau đi giúp mấy người lính ở phía Bắc đi! Obscurit không có ngồi không mà nhai khoai như hai anh đâu! Chúng có thể tấn công bất cứ khi nào! Nhanh!"

    Hai thằng lính đánh thuê gật lia lịa rồi ngoan ngoãn xách kiếm (và củ khoai gặm dở) chạy về phía tường thành ở phía Bắc dưới sự quan sát của "Xe Ủi".

    "Xe Ủi" thực chất là Ernestine Hildegard, một người phụ nữ gần bốn mươi với quá khứ không ai hay. Enerst được biết tới như thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê nhỏ. Đã có nhiều tin đồn về quá khứ của cô. Có người bảo cô từng làm lính, có người còn bảo cô làm cướp.

    Ernest không nói. Quá khứ của cô là một dấu hỏi chấm mà cô không bao giờ để lộ ra.

    Như thế sẽ tốt hơn khi con người ta tập trung vào hiện tại chứ đừng nghĩ về những gì đã qua.

    Ngày hôm nay, Ernest cùng nhóm lính của cô đứng cùng với Woodclock. Cùng nhìn về phía đường chân trời xa xăm đang quặn nổi lên từng đám mây đen. Ngày hôm nay Ernest sẽ chống trả lại Obscurit bằng tất cả những gì cô có.

    Lất phất từng hạt mưa rơi, điểm luôn khuôn mặt hằn sẹo của người phụ nữ, điểm lên bộ áo giáp trầy trụa qua những trận đấu xáp lá cà. Ernest nheo mắt lại để tránh nước tìm đường vào mắt, những vết sẹo khẽ nhói đau nhắc cô nhớ những gì đã xảy ra.

    Cô không được phép quên.

    Ernest là một chiến binh. Dù đứng ở trên tường thành của ai, cô vẫn sẽ cầm kiếm và chiến đấu.
    Nekomata
    Nekomata
    Peasant
    Peasant


    Hello, how are you?

    Tổng số bài gửi : 33
    Join date : 2013-10-07
    Đến từ : A place called home sweet home :3

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Nekomata Wed Oct 09, 2013 11:47 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 CrossChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Juli


    Slymond là một dòng dõi quý tộc lâu đời ở Serenade, là cái nôi sản sinh ra rất nhiều thiên tài trong nhiều lĩnh vực khác nhau, kiếm thuật, y học, nghệ thuật, chính trị,… vân vân và mây mây. Thì bởi gia đình có điều kiện cho con ăn học đầy đủ, đứa nào cũng được mướn gia sư riêng, có chế độ học hành chuyên môn và lô-gíc hay cụ thể là mài mông trong cái thư viện to tổ chảng cả ngày. À riêng mấy đứa được đào tạo về chiến đấu thì khá hơn một chút, tụi nó được chôn chân ngoài sân, tha hồ đội nắng đội gió dầm mưa, sướng phết.

    Lạ một chỗ là từ trước đến giờ chả ai hé răng than phiền nổi một câu, mọi người chỉ biết ngoan ngoãn tuân theo thứ gọi là truyền thống gia đình trừ hắn, Cross Slymond. Cũng như các anh em trước đó, vừa mới chào đời, tương lai của hắn đã được định đoạt sẵn bằng câu nói ngắn gọn và xúc tu… à lộn, xúc tích của ông cha:

    “đứa trẻ này rồi sẽ trở thành một bác sĩ đại tài”

    Thử nghĩ mà xem, hắn sẽ phải vùi đầu học lấy học để, phí phạm tuổi thơ của mình trong phòng với đống kiến thức không hợp tuổi. Lớn lên, hắn sẽ được nhận vào bệnh viện lớn nhất, mà kể cả hắn không đủ năng lực thì cửa sau để làm gì? Tiếp theo là gì nữa? Một tòa biệt thự riêng? Cùng cô vợ quý tộc và đứa con nối gót sống hạnh phúc suốt đời à? Không, hắn thà chết còn hơn là có một cuộc sống kiểu đó. Nhàm chán đến phát bực.

    Lúc 7 tuổi, cha đích thân mời thầy y giỏi nhất nhì thành phố về dạy riêng cho hắn, mà ông này lại thích bắt chẹt học sinh với phương thức dạy kiểu Sparta khiến hắn ghét ổng ra mặt, nếu không phải hắn hứng thú y học thì ổng đã biến mất khỏi xã hội từ lâu rồi. Liền mấy năm sau đó, thời gian biểu của hắn chỉ có học học học và học. Mỗi ngày diễn ra bình thường, sáng học, trưa học, chiều học, tối học, còn khuya lại đọc sách.

    Cho đến năm 16 tuổi, hắn có dấu hiệu bị cận, xém phải đeo cặp đít chai to đùng xấu xí gần như choán hết nửa mặt. Nhưng hắn nào có chịu để khuôn mặt sáng giá bị hủy hoại được, hắn giả bộ gào khóc, than trời than đất, dọa tự tự, bla bla bla để khỏi bị bắt đeo kính. Lúc đầu cha hắn phản bởi đối với ông thì kính là linh hồn của gia đình, không một ai trong nhà Slymond không đeo kính, nhưng thấy hắn làm dữ quá nên ông miễn cưỡng chấp thuận. Từ đó cha con chả bao giờ nói với nhau được nửa lời, ông để mặc hắn muốn làm gì thì làm, như đứa con trai tên Cross của ông đã biến mất khỏi cõi đời này rồi vậy. Và không chỉ có cha mà cả mẹ, anh chị em, họ hàng gần xa đều ngoảnh mặt đi với hắn, coi khinh.

    Còn hắn cảm thấy như cuộc đời vừa sang trang mới, được sống thật hạnh phúc biết bao, hắn nhanh chóng gói gém đồ đạc dọn ra ở riêng, mặc xác bố con thằng nào muốn nói gì thì nói, quan trọng là hắn vẫn sống tốt đến bây giờ. Lúc này đây, hắn đang ngồi dưới gốc cây mà hồi tưởng về quá khứ xưa tít tắp. Ngẫm đi ngẫm lại thì chuyện một phần đời của hắn nhảm chuối dễ sợ, dưng nhớ lại làm gì cho tốn nơ ron thần kinh não nhể?

    - Anh Cross!

    Tim thằng nhỏ mém nhảy ra ngoài. Một con khỉ, à nhìn kĩ thì là thằng nhóc, còn soi từng centimet thì là một con nhỏ tóc vàng đang vắt vẻo trên cây trong tư thế trồng cây chuối, đầu thò ra khỏi tán lá.

    - Tao kêu mày bỏ trò đó đi rồi mà Juli! – hắn nạt con bé.

    - Nhìn mặt anh giật mình ngộ lắm ó :v

    -  Gì cũng được, xuống đây đi. Ngước lên mỏi cổ quá hà

    Con nhỏ uốn éo vài đợt rồi nhảy xuống điệu nghệ như vận động viên nhào lộn chuyên nghiệp, tay ôm theo con mèo đen tuyền xinh đẹp. Nó nhe răng ra cười, đôi mắt tím khác thường nheo lại tinh nghịch.

    - Em tìm được Vel rồi nè – nó giơ con mèo ra trước mặt hắn – thưởng cho em đi~

    - Thưởng cái đầu mày á, mày hù tao như thế rủi có ngày tao đau tim lăn ra chết thì mày tính sao?

    - Dào ơi em có biết anh yếu cơ đến nỗi chết vì bị hù đâu chứ. – nó xoáy lại ngay được.

    - Mày nói ai yếu cơ hả?!

    Con nhỏ mát dây này là Juli Walker, vốn được hắn nhặt về, một việc làm mà đến giờ hắn vẫn hối hận. Đó là vào mấy năm trước, trong thành phố từ đâu chui ra một tên trộm khét tiếng, người nói kẻ đó rất gian manh, hung dữ và to lớn, người thì khẳng định đã thấy tận mắt nó là con quỉ trà trộn vào loài người chôm chỉa mọi thứ vào ban đêm, người lại kể tận tường việc mình bị nó cướp như thế nào với từ ngữ được phóng đại quá mức. Láo, láo hết. Ai mà ngờ  tên trộm đó lại là một con nhỏ vắt mũi chưa sạch kia chứ.

    Chuyện rằng vào một ngày đẹp trời, hắn bế con mèo cưng của mình đi dạo chiều như mọi hôm. Đi qua con hẻm nhỏ, bỗng Vel xù lông lên, thoát khỏi vòng tay của hắn rồi chạy tuốt vào trong hẻm. Tò mò, hắn cũng theo sau, đến nơi thì thấy Vel yêu quí của hắn đang ngồi cạnh một…xác chết? Ờ thì hắn chưa nhìn kĩ nhưng đứa nào nằm bất tỉnh với vũng máu đỏ lòm thì cũng không khác người chết là bao. Không biết chết rồi hay suýt chết nhưng đứng đây hoài lỡ ai bắt gặp tưởng là giết người thì toi, hắn dáo dác nhìn quanh xem có ai hông rồi bế con mèo vọt lẹ. Chạy chưa được nửa bước thì hắn bị kéo chân, cho hun đất một phát đau đớn. Tính quay ra chửi đứa mất rậy nào chơi ngu thì hắn thấy gương mặt bê bết máu đang nhìn mình chằm chằm, lẩm bẩm gì đó rồi bất tỉnh nhân sự tập hai.

    Oắt the *beep*?! Kéo chân người ta đã không thèm xin lỗi một câu mà còn lăn ra ăn vạ hả? người đâu mà mát dây quá vậy? nghe có vẻ liên quan nhưng tui hông có tha cho đứa nào không xin lỗi mình đâu nên tui sẽ chăm sóc cậu đến khi nào cậu đủ khỏe để nói lời xin lỗi thì thôi. :v

    Nói xong, hắn xách thằng bé lên vai rồi đi về nhà. Trên đường ông trời còn đổ mưa làm tăng tính đờ ra ma làm hắn khổ sở hết sức. Ăn gì mà nặng như heo vậy trời? Khi đưa Juli về nhà chăm sóc chừng một tuần, Cross nhận ra mình vừa làm điều ngu nhất trần đời.

    Thứ nhất, nó là con, không phải thằng.

    Thứ hai, nó ăn như heo đúng nghĩa và lúc nó ngất cũng chả phải bị thương tích gì hết trơn mà là do đói, còn thứ hắn tưởng là máu hóa ra lại là cà chua, hèn chi không có mùi tanh.

    Thứ ba, trong một tuần nó đã làm bể 2 bộ ly, 3 cái bình, 5 cái ấm trà.

    Thứ tư, nó là tên trộm mới nổi, lúc đầu hắn cũng không tin đâu cơ mà khi nó chỉ cho hắn chỗ giấu đồ nó chôm được hắn mới há hốc mồm ngạc nhiên.

    Thứ năm, con nhỏ có vấn đề về não, cụ tỉ là nó bị mát dây.

    Nhiêu đó cũng làm hắn tởn đến già rồi và thề sẽ không bao giờ giúp ai ngất trên đường lần nữa. Vì một số lí do, Juli luôn chầu chực ở nhà hắn, đã vậy còn nhận vơ hắn là anh kết nghĩa, ủa chúng ta uống màu ăn thề lúc nào vậy sao tao hông nhớ? Cơ mà gọi vậy cũng vui tai nên hắn cũng mặc, phần vì đã lâu rồi hắn không được nói chuyện với ai thoải mái như con nhỏ này, không cần phép tắc, chỉ như hai người anh em với nhau.

    - Nè, anh hứa chơi đàn cho em nghe mà – con nhỏ túm cổ áo hắn, lắc lia lịa, lôi cái giọng nũng nĩu ra nói.

    - Rồi rồi, làm cái gì cũng phải từ từ, mày còn lắc nữa là khỏi đàn điếc gì đâu.

    Đợi con nhỏ thả ra, Cross mới cầm cây đàn violin đặt lên vai. Hắn kéo vài đường cơ bản trước rồi mới bắt đầu vào nhịp. Tiếng vĩ cầm du dương vang lên khắp khu vườn nhỏ, vạn vật như dừng lại, chìm đắm trong từng nốt nhạc. Juli hiếu động cũng im lặng lắng nghe, bên cạnh là Vel đang cuộn tròn ngủ ngon lành. Bản nhạc kết thúc, con bé vỗ tay liên hồi, mắt nó sáng lên, thích thú.

    - Một bài nữa đi anh! – nó nài nỉ

    - Chỉ lần này thôi đó – hắn cười, chuẩn bị chơi thêm một bài nữa.

    Chợt hắn dừng lại. Phía xa xa, một đàn chim đang bay tán loạn, báo hiệu những điều chẳng tốt lành chút nào.

    ------------------

    Ngày hôm nay đã rất bình yên nếu Serenade không bị chiến tranh xâm chiếm. Những gì Cross và Juli nhớ được tiếp theo là khung cảnh méo mó loạn lạc, khói lửa, giết chóc. Hắn với con bé chỉ kịp mang theo vài tư trang cần thiết rồi chạy đến bến cảng gần nhất, cùng dòng người dìu nhau lên con tàu tị nạn.

    Cross ngoái lại nơi từng là quê hương hắn, chìm trong biển lửa. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, đến cả gia đình hắn cũng không biết còn sống hay đã chết.

    - Cross, anh buồn à? – Juli ôm Vel đến gần hắn.

    - Không, chỉ hơi lo lắng thôi.

    -  Về gia đình? em nghĩ họ chỉ ở đâu đó trong mấy con thuyền này thôi, rồi anh sẽ gặp lại họ mà.

    -  Ừ, chắc vậy, mà cũng không cần thiết nữa.

    Không cần thiết. Kể cả hắn mất gia đình thì hắn vẫn còn Juli ở đây, hắn vẫn còn người thân, vậy là đủ. Tay siết chặt cây đàn violin, hắn chơi một bản nhạc nữa, bài cuối cùng cho ngày hôm nay. Tiếng đàn ra riết đến kì lạ, len lỏi khắp lòng, gợi cho người ta cái gì đó man mác buồn mà phải rơi lệ.

    Tiếng đàn dừng hẳn, màn đêm sập xuống, bao trùm lên hai con người đang tựa vào nhau mà say ngủ. Phía trước còn nhiều điều đang chờ đón anh em hắn.
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Thu Oct 10, 2013 11:09 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Vaktare

    I. Người quân y tên Vaktare Svard.

    Chiến trường.

    Là hai chữ vận lấy đời người quân y.

    Chiến trường là nơi làm việc của anh.

    Hằng ngày nơi căn chòi nhỏ ở một góc thành tiếp nhận không biết bao nhiêu thương binh. Có người là bạn anh. Có người chỉ là người quen. Có người anh chẳng biết. Nhưng cuối cùng, chỉ có thể phân thành hai nhóm.

    Số người anh chữa được. Và số người anh thất bại.


    Chiến trường là người hát dạo của anh.

    Khi ngày đến, tiếng súng đạn, tiếng pháo nổ, tiếng người gào thét là bản nhạc giao hưởng. Và khi đêm về, là tiếng rên rỉ, tiếng kêu la của từng người bệnh nhân trong căn chòi chật hẹp hay thậm chí là tiếng còi báo động tập kích là câu hát ru bên tai.

    Những bản nhạc có lẽ sẽ trở thành khúc cầu hồn cho chính anh. Cũng như những người bạn của anh trước đó.


    Chiến trường là nơi gia đình anh sống.

    Người quân y lang thang như anh không mong có được một mái nhà. Anh bán sức cho một nhóm đánh thuê sớm đã trở thành một phần gia đình anh. Và người chủ gia đình là Ernestine Hildeguard hay Ernest. Với anh. Chị ấy vừa là thủ lĩnh, vừa là đồng đội và vừa là người chị lớn.

    Dù anh hi vọng Ernie đừng có xách đầu hai anh lính gõ cái cốp vào nhau như thế thì sẽ bớt được chút việc.

    Không phải ai cũng có thể chọn cho mình nơi ở. Chiến trường là nơi anh đi về. Dù muốn dù không.

    Nhưng anh có thể chọn đồng đội để cùng sánh bước.

    Chiến trường là cuộc đời anh.

    Anh không nhớ được có lúc nào anh không có mặt trên chiến trường. Quá khứ của anh cũng nhuốm máu người và bụi đất. Mọi người bảo anh còn sống đến giờ đã là kì tích.

    Cũng phải thôi.

    Bởi khi ra trận mạc với lời thề không giết người, là đã tự mua cho mình sẵn một cỗ quan tài.


    Anh. Người quân y với lời hứa không giết người.

    Anh là Vaktare Svard.
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Sat Oct 12, 2013 5:15 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 VaktareChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Ernestine

    II. Ngày xám hóa đỏ.

    Tiếng đạn bắn. Tiếng súng nổ. Tiếng chuông rền vang.

    Ngày của anh bắt đầu như thế.

    Ngước lên nhìn nền trời đẫm khói xám xịt. Nó vẫn giữ một màu như thế kể từ ngày anh mở mắt. Rồi khoác vội cái áo trắng lấm lem máu khô đỏ, người quân y ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế gỗ nhỏ bắt tay vào việc.

    Tiếng đạn bắn. Tiếng súng nổ. Tiếng chuông rền vang.

    Ngày của bao nhiêu người dân thành phố kết thúc như thế.

    Tay anh vẫn làm không ngơi nghỉ. Nhưng số người phải đem ra hố chôn tập thể chỉ mỗi lúc một tăng dần. Phải. Kết thúc của những người này, dù là thương gia hay lính quèn, dù là quí tộc hay tên ăn mày đầu đường xó chợ. Tất cả rồi cũng xuống dưới cái hố chôn vô danh chứ cũng chẳng được một nắm mồ riêng.

    Khía cạnh tích cực. Nằm chung sẽ ấm hơn. Nhỉ?

    Tiếng đạn bắn. Tiếng súng nổ. Tiếng chuông rền vang.

    Ngày Woodclock thất thủ như thế.

    Bờ thành xám nay đẫm trong biển máu sụp đổ. Xác lính đen, xác dân đỏ, trải đầy mặt đất. Già, trẻ, bé, lớn kẻ còn dùng được thì xếp thành hàng trở thành một món đồ mua đi bán lại. Những người chống đối chỉ còn cách trở về với đất mẹ. Con mắt xanh dõi ra ngoài, anh nhanh chóng ra hiệu giật sập căn chòi và đốt sạch tất cả khi đám lính đen siết chặt vòng vây.

    Ai chạy được thì chạy. Ai giúp ai thì giúp. Còn lại sẽ vĩnh viễn nằm dưới ngọn lửa đỏ.

    Nghĩ ra. Cái hố chôn tập thể vẫn còn đẹp lắm.

    Tiếng đạn bắn. Tiếng súng nổ. Tiếng chuông rền vang.

    Ngày anh mất gia đình như thế.


    Bỏ lại sau lưng căn chòi phừng phực lửa. Anh hòa vào dòng người trên bộ giáp đen thấm máu chạy thẳng ra người phụ nữ với mái tóc nâu xám. Cầm lấy tay Ernie, anh nhìn xuống xác của những người đồng đội đã ngã xuống.

    Không kịp cho một lời tạm biệt.

    Anh kéo chị chạy nhanh ra khỏi đó.

    Tiếng đạn bắn. Tiếng súng nổ. Tiếng chuông rền vang.

    Ngày xám của anh hóa đỏ như thế.

    Sponsored content


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 5 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sponsored content


      Current date/time is Thu May 09, 2024 3:32 am