Chapter 0: Escape to OldeoakNhân vật:
1."Tất cả lên thuyền! Tất cả lên thuyền!"
Lão đàn ông to lớn vụt cây roi trên tay, vỗ đánh chát vào lan can gỗ. Cặp mắt đen nhánh hí xị rảo mắt nhìn quanh bầy người đang co ro trước mặt mình. Thứ không khí của sự sợ hãi. Thứ không khí của một tương lai ảm đạm.
Chuyện ngày thường.
Ngày ngày người ta đến tìm lão. Bán sức lao động để có một miếng ăn.
Ngày ngày người ta đến tìm lão. Bán đi những gì còn sót lại để có một nơi trú.
Ngày ngày lão đưa họ lên những chiếc thuyền gỗ. Bán họ đi để biến họ trở thành vấn đề của ai đó khác.
Đôi bên cùng có lợi. Lão cho lũ người một nơi để ở. Lũ bọn họ trao tiền cho lão.
Đối với lão, đây là một phi vụ làm ăn có lời. Nghề buôn nô lệ luôn phát triển mạnh mỗi khi có chiến tranh nổ ra. Những người như lão phải biết nắm bắt lấy thời cơ mà làm ăn. Lão quất mạnh cây roi một lần nữa để lùa bầy người lên chiếc thuyền buôn. Tiếng kim loại va chạm mặt gỗ vang từng hồi một khi lũ lượt từng mạng người bị còng xích theo nhau lên thuyền. Đứng xung quanh boong là đám lính đánh thuê mà lão mua để hộ tống chuyến "hàng người".
Chúng cười. Chúng bàn tán. Chúng chỉ trỏ. Chúng đùa giỡn về những phận người tăm tối kia.
Chuyện ngày thường.
Cặp mắt đen rảo nhanh, khinh khỉnh nhìn từng khuôn mặt sạm đói, hốc hác, từng hốc mắt lõm sâu và thâm quầng tím sau hàng tiếng đồng hồ không nghỉ. Chuyến hàng lần này xem ra sẽ chẳng đem lại mấy đồng vàng, lão nhếch mép cười khinh kèm theo một tiếng thở dài.
Nhưng rồi lão khựng lại khi bắt gặp một cái bóng gầy nhỏ lẫn trong bầy người. Lão khó chịu khi nhận ra có kẻ muốn làm nổi mình giữa đám đông khi vận lên mình bộ đồ đen kín mít với cái mặt nạ mỏ chim.
"Dừng lại!"
Lão gào lên, để hàng đống cặp mắt tò mò lo sợ dồn về phía lão. Rải rác xung quanh, đám lính đánh thuê cũng nhướn mày nhìn theo, tự hỏi điều gì đã khiến lão chủ phải cất giọng như thế.
Cái thân hình to lớn bước nhanh về phía cái bóng gầy nhỏ, quát lớn.
"Mày!"
Cái mặt nạ mỏ chim ngước lên nhìn.
"Tao đã nói gì? Bỏ cái mặt nạ đó ra! Mày nghĩ mày sẽ đáng giá thêm xu nào nếu đeo thứ đó à?"
Cái mặt nạ mỏ chim trầm ngâm. Rồi lắc đầu. Khỏi nói cũng biết, điều đó khiến lão buôn phát điên. Lão túm lấy cánh tay đeo còng và lôi cái bóng gầy ra khỏi hàng, những tiếng người thốt lên hớt hải, e sợ cho điều sẽ xảy đến với cậu thiếu niên ương bướng trong bộ áo trùm đen.
Cái mặt nạ mỏ chim vẫn ra vẻ bình thản hết sức.
2.Bà Selphie là một người phụ nữ độ năm mươi.
Năm mươi năm khắc khổ với hai mụn con gái. Một đứa mười chín và đứa kia mới mười ba. Hai đứa con gái mới đẹp làm sao. Sinh ra trong một ngôi làng nghèo khổ, gia đình bà chỉ biết dựa lấy nhau làm mục tiêu mà tiến bước.
Ấy là trước khi Obscurit đến và càn quét quê hương bà.
Ngày hôm ấy, bà mất đi hai đứa con gái quý giá nhất của mình.
Ngày hôm nay, bà tự bán mình làm nô lệ để có nơi trú và cơm ăn qua ngày.
Bây giờ, bà đang chứng kiến thấy một cậu nhóc ương bướng đeo mặt nạ không chịu nghe theo lời lão buôn người.
Nếu con gái lớn của bà còn sống, hẳn nó cũng cỡ tuổi cậu đây. Một nỗi buồn quặn đau trong lòng, người phụ nữ đứng tuổi vội vã chồm lên phía trước, đứng cạnh bên cậu thiếu niên đeo mặt nạ.
"Xin ông tha cho! Cậu ấy còn trẻ và chúng ta đều biết bọn trẻ ngày nay bốc đồng thế nào mà."
Đoạn, bà quay qua nói thầm với chàng trai đeo mặt nạ.
"Bỏ ra đi con. Đôi khi phải biết nhịn chứ."
Cậu trai vẫn im lặng.
Mọi cặp mắt trên thuyền đổ dồn về phía cậu ta. Chờ đợi.
Lắc đầu.
Tim người phụ nữ thắt lại khi trông thấy chiếc roi da đó một lần nữa vút lên cao.
Chiếc roi vỗ vào đùi cậu thiếu niên khiến cậu ngã rạp xuống sàn tàu. Tiếng cười nhạo của bọn lính đánh thuê vang vọng khắp nơi. Selphie nhăn mặt trong đau đớn hộ cho chàng trai bướng bỉnh. Chợt, có ai đó nắm lấy tay bà và kéo vào lại trong hàng người.
Là những nô lệ khác, họ sợ bà sẽ chịu chung số phận với cậu con trai.
Chàng trai đeo mặt nạ vẫn lặng im. Không một tiếng van xin. Không một tiếng rên rỉ đớn đau. Không một tiếng khóc.
Không gì cả.
Lão buôn người ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú vào cậu trai ương bướng kia. Lúc này, đã có thêm vài ba tên lính đánh thuê vây xung quanh cậu, định rằng sẽ cho cậu một trận nếu cậu giở trò gì đó. Lặng im, chàng trai không một lời phản kháng.
Chợt, lão chộp lấy cái mặt nạ mỏ chim và giật mạnh nó ra khỏi mặt cậu thiếu niên.
Lưng cậu ấy quay về phía Selphie cùng những nô lệ khác khiến họ không trông thấy được mặt mũi chàng trai kia ra sao. Một nỗi lo sợ dấy lên trong tâm người phụ nữ đứng tuổi, thầm trách rằng nếu như cậu ta chịu nhịn thì có phải tốt hơn không. Bà đang chờ đợi một trận cười, chờ đợi những cái roi vút lên cao, chờ đợi sự trừng phạt vì tội bướng bỉnh ngông cuồng.
Nhưng một lần nữa, không gì cả.
Thay vào đó, bà trông thấy đám lính đánh thuê vây xung quanh trầm trồ điều gì đó, rồi cùng với lão buôn người, chúng cười toe toét và bàn nhau những thứ mà chỉ chúng mới hiểu.
Chàng trai vẫn im lặng.
Bỗng dưng, có hai tên lính cầm hai bên tay xách cậu đứng lên. Selphie nhìn thấy lão chủ ra hiệu gì đó với cả hai xong rời khỏi boong tàu. Một lúc sau, hai tên lính đem cậu trai trẻ theo sau lão, còn đám lính trên tàu thì tiếp tục công việc lùa chuyến hàng người lên thuyền.
Selphie nghĩ rằng có lẽ lần ấy là lần cuối cùng bà trông thấy cậu con trai bướng bỉnh ấy. Chỉ tới sau này bà mới nhận ra rằng.
Bà đã lầm.