Oakville

Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.
Oakville

Become One in a Big Tale


+65
Jack Law
NeraGaku
Nekomata
G.Hauel
Ventus
Kagerou Days
Serenista Fional
_(:з」∠)_
John
Prino Chan
Mirall Negre
Lone Wanderer
Mordin
Kas Klause
Nonight
Gary Walter
Duex Machina
Asayuki
Shaman
Sunstreaker
Jo'Anna
Promise
Ryuta
Cha bán đậu hủ
miaka1950
Kimney Everdeen
Donquixote Doflamingo
Blanche Nigel
Haiiro Akino
Jäger
ChiChii
Yukirin
Vũ Hàn
phongnamhai
suenagaku
Sireen
thanden2410
Aix Sponsa
Honeypie
Eirene
Priscilla Presley
Alicia Grey
Metamorphosis
Wendigo
Shani Priya
Sayaka
Yosshi
Nguyệt Trì Huân
Rosenrot
Enigma
Tử Dương
Snowflake
Bori Lucifer
Envy
leon_sc_kenedy123
pastry
kayuki
Yamiseniya
Cro-Vie
Eluveitie
Nocturne
Juno
Demi-fiend
Miss September
Admin
69 posters

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Admin
    Admin
    The Gamemaster
    The Gamemaster


    Trolling

    Tổng số bài gửi : 2164
    Join date : 2012-02-02
    Đến từ : Troll Land

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Admin Tue Jun 18, 2013 9:12 pm

    First topic message reminder :

    Chapter 0
    - Escape to Oldeoak -


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Vmh


    Dẫn truyện:
    Quê hương của bạn bị phá hủy bởi Vương quốc Obscurit, buộc bạn phải chạy trốn và chạy tới bến cảng gần đó và cùng với những người dân khác đi tị nạn. Chuyến đi di tản ko tốt đẹp gì và rất khó khăn, nhưng một cuộc sống mới đang chờ bạn ở Oldeoak. Diễn biến chuyến đi của mỗi người mỗi khác nhưng cuối cùng thì bạn cũng đã tới được đích đến mong muốn.


    Yêu cầu:
    - Người chơi hãy ghi lại câu chuyện mở đầu cho OC của mình, gồm:
    • Quá khứ tuổi thơ trước khi quê hương bị xâm lăng (ko bắt buộc phải có).
    • OC của bạn đã trốn thoát như thế nào? (bắt buộc phải có)
    • Hành trình của OC trong lúc lênh đênh trên biển chờ cập bến Oldeoak ra sao? (bắt buộc phải có)


    Lưu ý:
    - Có thể ghi 1 bài hay nhiều bài tùy ý. TUYỆT ĐỐI KO TƯƠNG TÁC TRONG TOPIC NÀY, topic này chỉ lưu mở đầu cho OC của bạn, khi nào đến Oldeoak sẽ bắt đầu tương tác.

    - Nếu có nhiều hơn 2 OC là người thân nhau thì các chủ OC phải bàn với nhau trước và 1 trong các bạn có thể ghi bài đại diện cho tất cả, hoặc tất cả cùng ghi nhưng chia diễn biến câu truyện ra.

    - Trong topic này ko yêu cầu ghi thời gian. Chỉ cần ghi như sau:

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    [copy hình char bạn từ topic Characters Database & Codes]

    [Nội dung bài viết]

    - Bài mẫu.

    - Ghi xong mở đầu này bạn hãy ghi bài bên Chapter I, nên nhớ là phải ghi bài cho Chap 0 rồi mới ghi cho Chap I được nhé. Embarassed
    Juno
    Juno
    Knight
    Knight


    Ich hab den Schluessel

    Zodiac : Sagittarius
    Chinese zodiac : Dragon
    Tổng số bài gửi : 686
    Join date : 2012-04-13
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Juno Sun Jun 23, 2013 8:48 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Einarr

    Phần 1

    Trắng.

    Màu trắng của tuyết. Màu trắng của lông sói. Màu trắng của những chiếc áo lông thú khoác quanh người thợ săn.

    Khoác trên mình thứ trắng pha lẫn chút màu nâu cũ của máu, người đàn ông to lớn bước nhanh về làng.

    Dấu chân in trên tuyết. Để lại một vệt dài đằng sau.

    Dấu chân in trên tuyết. Song song với những giọt máu nhỏ giọt đẫm trên nền trắng.

    Một con nai trên vai.

    Một bữa ăn cho gia đình.

    Bóng người đổ dài trên tuyết. Bữa cơm mang về cho vợ cùng con nhỏ ở nhà.

    Sức nặng trên vai trở thành một thứ gì đó quá quen thuộc rồi.

    Chợt dừng. Nhìn quanh. À, kia. Bóng người ẩn sau khúc núi khuất. Bóng người ẩn dưới sương lạnh của mùa đông. Bóng người nhìn ra quang cảnh hùng vĩ trải dài từ chân núi tới đường chân trời xa tít tắp mù tịt.

    Đây là đỉnh Freezing Point. Nơi lạnh nhất Everlast.

    Bóng người đứng lặng nhìn. Hít thở khí lạnh tới căng cả phổi. Rồi anh bỏ đi.

    Dấu chân tiếp tục in trên thềm tuyết trắng.

    Về nhà.

    ---

    Người anh hùng,
    Anh đã về.

    Anh không cầm kiếm đánh địch,
    Anh không cầm cung diệt quân thù,
    Anh cầm lao săn thú,
    Anh đem về sự sống nuôi ăn gia đình.


    Tiếng vỗ tay tưng bừng trong túp lều nhỏ. Lửa cháy phập phùng lắp bắp tiếng nổ. Miếng thịt quay đều đều ửng đỏ một sắc màu mời gọi.

    Ba mẹ già. Vợ trẻ. Ba đứa con thơ.

    Một gia đình đông đúc. Tiếng vỗ tay hát ca nhịp nhàng dành tặng cho người đàn ông to lớn.

    Anh là anh hùng,
    Anh là Einarr,
    Anh không cầm kiếm đánh địch,
    Anh đem bữa ăn về cho chúng ta.


    Người đàn ông vẫn lặng im. Ngón tay to lớn khẽ gõ nhẹ xuống nền đất. Anh vui. Nhưng anh biểu lộ bằng một khuôn mặt sắt đá.

    Người vợ trẻ ngồi xuống cạnh bên chồng. Bàn tay thon nhỏ thô ráp chạm nhẹ vào vai anh. Anh thật giỏi. Anh là món quà mà thượng đế đã ban tặng cho em.

    Đối với Einarr. Từ ngữ không quan trọng. Bàn tay to lớn đặt lên tay vợ. Khuôn mặt thương tổn một bên quay qua nhìn cô. Một khuôn mặt sắt đá thân thuộc.

    Nhưng cử chỉ là điều mà người vợ hiểu.

    Anh yêu cô.

    Ba đứa con nhỏ quây quần quanh ông bà. Toe toét miệng cười để tận hưởng một bữa ăn no. Một ngày nào đó chúng sẽ lớn khôn. Và ngày đó sẽ đến lượt chúng cầm lao đi săn bữa ăn về nuôi lại anh.

    Đây là đỉnh Freezing Point. Nơi lạnh nhất Everlast.

    Đây là đỉnh Freezing Point. Đây là ngôi làng vô danh. Đây là quê hương của một gia đình vô danh.

    Đây là nhà.
    kayuki
    kayuki
    Knight
    Knight


    HERO

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 890
    Join date : 2012-02-09
    Age : 27
    Đến từ : Thị trấn không người

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by kayuki Sun Jun 23, 2013 10:06 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak.
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Ankh Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Dongtim

    3. End chap 0

    Dù nói là vậy nhưng để làm được rất khó khăn. Cả hai hiện giờ đang ở gần khu bến cảng nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội lên tàu vì muốn lên phải nộp tiền. Tình cảnh rối ren, cướp bóc cũng thừa cơ làm loạn để kiếm chút đỉnh. Cũng phải, bây giờ thì người nào có tiền người đó có cơ hội đạt được cuộc sống sung túc ở Oldeoak. Nơi đây chẳng còn gì rồi.

    Buồn cười chính là những lúc cần đoàn kết, con người ta lại chỉ lo mạng sống của bản thân.

    Đưa tay sờ trán của cô nhỏ trong lòng bạn, nhiệt độ vẫn cứ tăng chứ không có giảm. Khuôn mặt em đỏ bừng do cơn sốt hành hạ, tiếng ho của em giờ trở nên dứt quãng và khàn đặc.

    Yến dần…

    Bạn biết nếu không mau lên, người trong lòng bạn cũng sẽ vuột mất. Bao nhiêu lá thuốc cũng không còn giúp được gì nữa. Thể chất vốn yếu ớt, chống đỡ để bước cùng bạn đến mức này đã là quá sức. Bạn biết không nên đòi hỏi thêm gì nữa nhưng… làm sao có thể học được cách buông tay?

    Không thể

    Tuyệt đối không thể

    Bạn không cho phép!


    “Đợi tôi… Một chút nữa thôi. Xin em… đừng ngủ…” Vuốt mái tóc đã cắt ngắn của cô nhỏ. Bạn đặt em ở một góc khuất gần bến cảng, cởi tấm áo lông của mình trùm kín thân thể bé nhỏ đó. Mặc nước mưa xối vào cơ thể nửa máy nửa người dị dạng của mình, dù sao bạn cũng đã không còn cảm nhận được cái nóng hay cái lạnh, chỉ có “Nortowm” mới cho bạn cảm giác đó nhưng giờ đã không còn nữa rồi, thứ duy nhất còn sót lại, màu sắc cuối cùng, cần được bảo vệ và giữ gìn.

    Có ai đó từng nói rằng nếu có thứ quan trọng muốn bảo vệ, bản thân phải trở nên tàn nhẫn chấp nhận hi sinh và học cách cướp đoạt. Vậy làm như bạn có gọi là tàn nhẫn?

    Rẽ rất nhiều ngỏ hẻm để lẩn trốn quân Obscurit, bạn đã lẻn vào căn nhà chứa đầy thuốc, với chút ít kiến thức thảo dược được dạy bởi một người quen, bạn hốt gần đủ liều lượng để giúp cô nhỏ vượt qua chuyến đi này.

    “Ở đó có người!!!” Một giọng trầm vang lên, hắn chỉ về phía bạn hô hoán kêu gọi đồng bọn của mình. Hắn là một trong vô số lũ hèn đã đầu hàng quân địch, lũ bán nước, lũ tiếp tay khiến cho “Nortown” của bạn trở nên xấu xí. Không lấy một giây chần chừ, bạn rút con dao thủ trong người ra lao đến đâm lút cán dao vào bụng hắn. Có lẽ hắn không ngờ, với sức của một đứa trẻ như bạn lại dễ dàng hạ gục hắn. Có lẽ hắn và bạn cũng không ngờ, bạn lại giết người.

    Phải, bạn đang giết lũ thú đội lớp người! Máu chúng bắn lên người bạn, phấn khích vô cùng. Màu đỏ! Đẹp mê hồn… Bạn muốn nhiều hơn nữa, căn phòng được nhượm một màu sắc tuyệt đẹp trở nên ấm áp và sinh động.

    Có thứ gì đó thoát ra từ phía bên trong bạn. Nhìn những cái xác nằm ngổn ngang trên sàn nhà, bạn chợt phát hiện ra đây không phải là lần đầu bạn thấy xác chết, đây không phải là lần đầu bạn giết một sinh mạng. Cảm giác giết người không khác gì với cảm giác khi giết một con thỏ, con nai, con heo rừng… Hoá ra giết người cũng dễ dàng như vậy, hoá ra nó cũng gây ghiện. Bạn tự hỏi lũ quân Obscurit khi giết những con người nơi đây, có suy nghĩ giống bạn không?

    À, hoá ra bạn cũng là một con thú đội lớp người!

    Hoàn cảnh và thời gian không cho phép bạn dành sự tiếc thương cho những cái xác kia. Cúi người xuống bạn lột áo chúng ra để dựng thuốc, tránh nước mưa làm hư những dược liệu quý giá cứu sống người quan trọng của bạn, tiện tay lấy luôn túi tiền rủng rỉnh của chúng. Bạn lẻn ra khỏi căn phòng đó lặng thầm như lúc bạn vào, an tâm rằng chỉ cần mình đến nơi cho em uống thuốc rồi dùng túi tiền này, cả hai sẽ có cuộc sống hạnh phúc như lúc đầu, ít nhất là vậy.

    Trên đường đi đụng phải quân Obscurit, chúng là những người lính đã qua huấn luyện chứ không phải như lũ bạn gặp ở căn phòng. Chúng tàn nhẫn, thận trọng và mạnh hơn bạn. Mũi tên của chúng cắm vào chân bạn, bạn vẫn chạy, mũi kiếm của chúng chém vào vai bạn, bạn đã cắt được đầu của chúng.

    Trước khi xuất hiện trước mặt em, bạn rút mũi tên ra khỏi chân trái, cà nhắc chạy về góc khuất ban nãy, là hình ảnh em nằm ngủ bình yên dưới mái hiên, nước mưa không làm em lạnh nữa vì em không còn run lên, tiếng mưa không còn làm ồn em nữa vì em đã ngủ rồi.

    “Đừng…đừng đi… Cầu xin em!” Mặc kệ vết thương rách rộng theo do bạn lao đi. Cầm trên tay mớ thảo dược, bạn bỏ chúng vào miệng, vị đắng chát làm tê đầu lưỡi bạn. Cạy miệng của em ra, móm chúng vào, ép em phải nuốt xuống. Cố gắng làm đi làm lại hành động vô nghĩa ấy như em vẫn không tỉnh dậy.

    Hoá ra con thú cũng sẽ biết đau... Ngưỡng cổ ngân dài tiếng hú hay tiếng gào hét, vệt nước đen chảy dài trên khuôn mặt trắng. Đây là lần đầu bạn rơi nước mắt. Bế thân thể bé nhỏ của em lên, bạn vẫn muốn được đồng hành cùng em đi đến Oldeoak. Ít nhất là vậy.

    Ném vài đồng bạc vào tay chủ thuyền, bạn ôm chặt cô nhỏ mong thân nhiệt của mình sẽ sưởi ấm em. Lặng lẽ chìm vào bóng tối thầm hi vọng khi bạn tỉnh dậy, mình sẽ ở Oldeoak cùng với cô nhỏ. Em sẽ lại nở nụ cười màu xanh trong. Dù biết lúc này bản thân thật quá ngu ngốc nhưng bạn vẫn muốn hi vọng vì nó cho bạn sức mạnh không phải là nỗi tuyệt vọng.

    “….Ankh…”

    Nếu trên đời này vẫn còn ai đó gọi tên bạn, bạn vẫn sẽ hồi đáp lại người ấy.


    Câu chuyện vẫn đang tiếp tục...
    Eluveitie
    Eluveitie
    Knight
    Knight


    I left my heart in the Sierra Madre

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 774
    Join date : 2012-04-23
    Age : 27
    Đến từ : Unbreakable Shell

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Eluveitie Mon Jun 24, 2013 11:07 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Albus Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Cybress

    Part 2
    Albus's POV


    5 năm trước...

    Chuyện bị người ta đuổi theo sau không phải là lạ lẫm gì đối với Albus. Hắn nghĩ, chỉ cần băng qua đường và chui tọt vào một con hẻm nào đó là thể nào cũng sẽ ngắt đuôi được thôi.

    Dù vậy, vẫn phải khen ngợi tốc độ của cô nàng này.

    Hắn nghĩ thế, nhanh nhẹn chạy băng qua đường, lủi qua từng bóng người đang đi trên phố. Hắn không nghĩ là cô nàng sẽ chịu băng qua đường phố tấp nập xe ngựa chạy qua chạy lại này chỉ để lấy lại cái túi tiền. Ý hắn là, trông cô ta đâu tới nỗi nào khốn khó chứ?

    Ấy mà hắn nhầm.

    Đôi mắt đỏ khẽ mở to khi trông thấy cô nàng với mái tóc đa sắc nay đã băng băng chạy qua con đường rộng tấp nập xe ngựa lọc cọc qua lại. Khá khen cho sự lì lợm của nàng ta, hắn nghĩ thầm.

    Rồi đột nhiên, hắn trông thấy một chiếc xe ngựa đang hùng hục lao tới cô gái nhưng cô không có vẻ gì là chú ý nó.

    Như một phản xạ tự nhiên, hắn chạy vụt ra đường và búng người đẩy cô ta ra khỏi đường xe chạy. Hai thân hình đập xuống sàn đường đá đến ê ẩm. Nhưng quan trọng, cả hai đều sống.

    - Đi đường phải nhìn chứ!

    Người điều khiển xe quát lên, vội vã như khi xuất hiện, chiếc xe ngựa biến mất.

    Cô gái tròn mắt nhìn hắn. Cả hắn cũng đang nhìn cô trong kinh ngạc. Chính hắn cũng không biết mình vừa làm gì, tất cả đơn thuần chỉ là một phản xạ tự nhiên. Nhíu mày, khỉ thật, mày đã làm gì kia chứ? Giờ thì coi như đi tong bữa ăn cho mấy nhỏ.

    - Cám... ơn?

    Cô gái cất tiếng nói, vẫn nhìn hắn chăm chú. Albus thở dài, hắn đứng dậy rồi ném cái túi tiền trả lại cho cô ta. Vội chụp lấy, cô gái nhìn cái túi tiền, rồi lại nhìn hắn. Con chuột bạch mắt đỏ thở dài, rồi lại chạy vụt đi mất, lẩn vào trong những con hẻm tối.

    Có lẽ, cô gái ấy sẽ đi tìm hắn.

    Có lẽ, cả hai sẽ không bao giờ gặp nhau nữa vì hắn sẽ không để cô tìm ra hắn.

    Có lẽ, suy cho cùng, hắn không phải là một người xấu hoàn toàn.



    Hiện tại...

    Kí ức ùa về trong đầu hắn. Hắn tự hỏi tại sao hắn lại nhớ điều ấy.

    Người ta bảo, gieo gì gặt nấy. Có ơn ắt có báo đáp. Hắn cứu mạng cô gái ấy ngày hôm đó năm năm về trước. Hắn dành trọn cả cuộc đời hai mươi năm của mình để chăm sóc lũ em nheo nhóc.

    Và giờ đây, hắn lại nằm trên vũng máu giữa một con hẻm tối rạo rực lửa đỏ. Không một tia hy vọng tươi sáng nào dành cho hắn.

    Hắn đã trải qua một cơn đau đớn tới độ giờ đây cả người hắn không còn tý cảm giác nào. Động đậy trở thành một mệnh lệnh không tưởng từ não bộ.

    Hắn biết mình sắp chết.

    Hắn chỉ có một ước mong nhỏ nhoi là lũ em hắn trốn thoát được. Tụi nó sẽ sống. Tụi nó sẽ trốn khỏi Wallview. Tụi nó sẽ tìm tới một nơi tốt đẹp hơn để trú ngụ. Tụi nó sẽ thoát khỏi đám lính của Obscurit.

    Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Tất cả những gì hắn có làm cho bầy em là đánh lạc hướng đám lính xâm lược để chúng đuổi theo hắn trong khi mấy đứa nhỏ trốn thoát.

    Hắn biết mình sẽ nhớ tụi nhỏ lắm. Hắn bảo tụi nó, anh sẽ theo mấy đứa sau.

    Anh là đại ca tụi bay mà, anh là giỏi nhất, nhớ không?

    Anh sẽ sống.

    - Xin lỗi mấy đứa...

    Albus cười khùng khục, máu vẫn chảy đều từ hai bên khoé môi hắn.

    - Xin lỗi...

    Đôi mắt đỏ mệt mỏi nhắm lại, chào mừng tấm màn đen kịt đang bao phủ lấy tâm trí hắn.

    Xin lỗi, đại ca sẽ không theo mấy đứa được rồi...
    Enigma
    Enigma
    Squire
    Squire


    With the raining sky, we can’t even see faces.

    Zodiac : Leo
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 256
    Join date : 2012-08-20
    Age : 28
    Đến từ : Secret Garden

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Enigma Mon Jun 24, 2013 2:24 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Rainy
    Part 2: 

    Chúng ta là một gia đình!


    Ha ha, cảm ơn.


    .
    .
    .

    Đôi lúc tôi lại nhớ lại cái ngày ấy, tưởng chừng như tai nạn, tưởng chừng như chỉ là người qua đường nhờ cậy nhau. Ấy vậy mà, tôi đã sống với họ được tròn sáu năm.

    Công việc ở quán rượu này rất thoải mái, đôi lúc làm bồi bàn, đôi khi rửa ly chén, tối tối mọi người lại cùng nhau giải sầu bằng việc chơi nhạc. Tất cả những điều ấy, an nhàn, nhưng thật sự là một loại hạnh phúc. 

    Tôi phải cảm ơn cái ngày mưa ấy, nó đã đem đến cho tôi một cuộc sống hoàn toàn khác. Một cuộc sống mà không còn tôi đơn độc.

    Tôi, lại có nhà để trở về.
    .
    .
    .

    Như thường lệ, có một khoảng thời gian trong tháng tôi dành để đi thăm mộ. Điều đó thường tốn mất ít nhất là 4 ngày, vì nơi tôi sống lúc nhỏ cách thành phố này xa lắm. 

    Hôm nay vừa sang ngày thứ 3, tôi đang ngồi trên chuyến xe ngựa đông đúc để trở về. Tiếng bách xe lộc cộc đều đều, hòa cùng tiếng trò chuyện huyên thuyên của những cô chú ngồi cùng khiến tôi có phần buồn ngủ. Ngửa mặt lên nhìn trời, tôi mơ màng nghĩ về buổi tối "cả nhà" ăn bữa cơm cùng nhau.

    .
    .
    .

    "Này, nghe nói hai hôm trước cái đội quân áo đen gì gì đấy vừa tới đánh Orhill đó."

    "Cái gì? Thật không? thế chẳng phải thành phố chúng ta sắp đến sao?"

    "Không, chuyến xe ngựa này sẽ đi đường rừng, né nơi đó ra, ông không nghe lúc nãy thông báo à?"

    "Này cái đội quân gì đó, nghe nói chỉ mới có vài tháng gần đây, đã chiếm biết bao nhiêu làng mạc rồi đó. Tch, không biết bao giờ thì đến lượt chúng ta đây."

    "Không sớm thì muộn thôi, tôi đang chuẩn bị đưa cả nhà di tản đến nơi khác."

    .
    .
    .

    Tiếng xì xồ vẫn tiếp tục vang lên.

    Nhưng trong trí óc tôi là một mảng yên lặng.

    Cái gì cơ? 

    "Cô ơi, Orhill bị sao cơ ạ?"

    Níu lấy một người phụ nữ lớn tuổi gần mình, tôi hoảng hốt hỏi:

    "Cháu không nghe chúng ta nãy giờ nói gì hả? À, lúc nãy cháu ngủ đúng không? Trưởng đoàn thông báo chúng ta sẽ không đi qua Orhill, nơi đó bị giặc chiếm rồi."

    Trong đầu óc tôi bỗng dưng nghe thấy tiếng vỡ vụn. Da đầu run lên, đôi mắt bỗng trở nên mông lung, mãi vẫn chưa thể bình tâm lại.

    Người phụ nữ dường như đoán ra được điều gì, khẽ buông lời:

    "Chàng trai, cháu sống ở Orhill chứ gì? Thật tội nghiệp."

    Cơn thở than phút chốc tan thành những mảnh sương khói.

    .
    .
    .
    .

    Suy kiệt.

    Căn nhà gỗ chúng tôi chung sống, tầng trệt được sử dụng làm một quán rượu nhỏ, đủ để tất cả mọi người quây quần bên nhau... 

    ...Điêu tàn.

    Cháy. Nhưng đã lụi. Chỉ còn trơ lại những thanh gỗ đen nhẻm, những mảnh chai lọ vỡ vụn tản mác khắp cái nơi khó có thể còn gọi là sàn.

    Tôi như người điên lao vào đống tro tàn ấy, dùng đôi tay gầy guộc bơi xới từng lớp vụn vỡ, mong tìm thấy chút gì để vơi đi tâm trạng.

    Nhưng không, chẳng còn thứ gì cả, chẳng còn thứ gì cả, chẳng còn...

    Đôi chân trở nên vô lực, quỳ rạp. 

    Nắm lấy một nhắm tro tàn, ôm vào lòng. Tôi gục đầu xuống, cố nén cơn nấc từ sâu trong cuốn họng.

    Nhưng rồi tất cả mọi trói buộc đã không còn tác dụng nữa, gào lên, hai dòng lệ tuôn trong vô định.


    Bi thương. Như một loài thú mất đi nhà.
    Nguyệt Trì Huân
    Nguyệt Trì Huân
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 41
    Join date : 2013-06-23
    Đến từ : thư viện Cừu

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Nguyệt Trì Huân Mon Jun 24, 2013 2:51 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak 

    Nhân vật
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Lizette


    Part 1:


    Last edited by Nguyệt Trì Huân on Mon Jun 24, 2013 3:21 pm; edited 1 time in total
    Nguyệt Trì Huân
    Nguyệt Trì Huân
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 41
    Join date : 2013-06-23
    Đến từ : thư viện Cừu

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Nguyệt Trì Huân Mon Jun 24, 2013 3:19 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak 

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Lizette

    Part 2:


    Last edited by Nguyệt Trì Huân on Sun Jun 30, 2013 8:09 pm; edited 2 times in total
    Yosshi
    Yosshi
    Serf
    Serf


    Tổng số bài gửi : 2
    Join date : 2013-06-22
    Đến từ : Langrisser V

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Yosshi Mon Jun 24, 2013 3:56 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Sumiko 





    Trong khói lửa, những người thân yêu của nó lần lượt biến mất, vùng đất này trước đây vốn rất yên bình, chí ít là nó nghĩ vậy, giờ đây, khi mà phải chấp nhận sự thật, những người yêu thương của nó đã rời bỏ nó, ngồi giữa đống gạch vụn, nước mắt nó cứ rơi, lạnh lẽo. 

    -Này nhỏ, đi lẹ lên, không là sẽ không sống nổi đâu, nơi đây đã bị tàn phá nặng lắm rồi - Đàn anh hàng xóm nắm tay nó kéo đi. Sumiko để mặc cho anh ta kéo nó lên thuyền, ây dà, đi đâu cũng được, đi xa thật xa, đi để nó quên hết đi, quên hết đi những việc đã xảy ra, vậy là được.


    ''Vẽ lên bầu trời xanh kia bằng những giọt nước mắt
    Lời thầm thì của gió
    Rơi vào giấc mộng rồi ngủ thiếp đi
    Nơi chất chứa mọi nỗi nhớ nhung
    Chốn mơ hồ trong kí ức
    Tan biến như đóa hoa dại
    Hoa và nỗi khát khao về phương trời ấy
    Bình mình, bình minh ơi
    Hãy xuống bầu trời đi ''
    Nocturne
    Nocturne
    Knight
    Knight


    Cheers, darlin'

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 676
    Join date : 2012-02-07
    Age : 27
    Đến từ : Mystery Lands

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Nocturne Mon Jun 24, 2013 8:35 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Kyori

    • Memories 3: 

    Stories-

    .12 hours ago

    Đã hai ngày từ lúc quân Obscurit xâm chiếm Springmead, dân làng vẫn chưa thể di tản được. Chuyện là bến cảng đã bị quân địch phong bế, muốn rời đi, chúng tôi cần phải có một kế hoạch chu đáo. 

    Sau hai ngày chiến đấu, chạy trốn rồi lại chiến đấu, với những người trước giờ chỉ là nông dân áo vải, chất phác hiền hậu như người dân nơi đây thì quả thực chính là địa ngục. Bằng chứng là số dân còn sống đang cư trú tạm thời ở đây, ít đến đáng thương.

    Tôi lặng lẽ nhìn họ, phân phát chút ít thức ăn, rồi về ngồi cạnh cha mẹ tôi.

    Họ là một trong những người hiếm hoi ở ngôi làng này có thể chiến đấu, nên mọi người đặt niềm tin vào họ. Cái niềm tin mong manh này, thực sự là hão huyền làm sao, khi so sánh với đội quân được trang bị đầy đủ.

    Tôi nhíu mày nhìn vết thương chi chít trên người họ, giọt nước mắt chực trào. Mẹ tôi dịu dàng lấy tay lau nó đi.

    "Không sao đâu, chúng ta rồi sẽ thoát được." - Bà nói.

    Cha tôi chỉ im lặng nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, nghỉ ngơi.

    Đúng, phải nghỉ ngơi, vì trưa mai, chúng tôi có một kế hoạch quan trọng.

    Cướp thuyền.

    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .

    "Con chạy theo họ đi, rồi cha mẹ sẽ theo sau, nhanh đi con."

    "Không, con muốn chiến đấu với cha mẹ, con còn có thể chiến đấu!" - Giọng nói đã nhuốm màu mệt mỏi, thanh kiếm trên tay đã mất dần đi kiểm soát.

    "Đủ rồi con, hãy đi đi, cha mẹ và mấy chú có thể tự lo được."

    Giây phút mẹ tôi quay lại nói, một tên áo đen đã thừa cơ ra tay, chuẩn bị giơ kiếm chém tới. Tôi hốt hoảng, ngay lập tức chạy lên đỡ, lại không tránh được đường kiếm tiếp theo. 

    Cơn đau buốt chạy đi khắp cơ thể. Tôi ngăn không cho bản thân phát ra tiếng khóc gào.

    Một vết thương bén ngọt xuất hiện trên cánh tay trái. Vì mất sức từ trước, thân thể khụyu xuống.

    Một thoáng trời đất xoay chuyển, tôi thấy mình bị cha ném lên, rơi vào lòng một người đàn ông to khỏe.

    "Xin anh, đưa con bé lên thuyền an toàn."

    Người đàn ông run rẩy, một giây, rồi nhắm chặt mắt, kiên định gật đầu.

    Khoảnh khắc bị ôm đi, tôi chỉ nhớ mình đã lấy hết sức tàn, gào lên một tiếng thê lương.

    Và cả giọng nói của cha, như vọng lại từ một miền trời xa thăm thẳm.


    "Gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ, vào thời khắc hòa bình, con nhé."


    .
    .
    .
    .


    Thế nên, tất cả chúng ta sẽ sống, phải không cha?
    Sayaka
    Sayaka
    Squire
    Squire


    Zodiac : Leo
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 282
    Join date : 2012-05-13
    Age : 27

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sayaka Mon Jun 24, 2013 10:57 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Rose

    - Ba ơi... ba ơi...

    Cô bé tóc nâu thổn thức, chạy tới lui trong căn biệt thự của dòng họ Kanaris. Đôi chân bé nhỏ mỏi mệt và sợ hãi, vòng tay vẫn ôm chặt lấy con búp bê tóc xù vàng mà cô đặt tên là Betty. Tiếng còi hụ báo động vang vọng khắp thị trấn Pinecliff.

    Tiếng còi ấy có nghĩa một điều thôi, quân xâm lược Obscurit đã vượt qua được hàng phòng thủ của quân nhân Pinecliff và nay đang tiến vào tàn phá cả thị trấn.

    - Cô chủ!

    Cô bé vội quay qua nhìn và trông thấy khuôn mặt thân quen của vị quản gia nhà Kanaris. Ông là một người đàn ông đã luống tuổi và dành trọn cả đời mình chăm lo cho gia tộc. Đến phút này, ông vẫn trung thành với họ.

    - Ông Thomas... ba cháu đâu? Mẹ cháu đâu?

    Cô bé cất tiếng hỏi qua hai hàng nước mắt. Người quản gia già nắm lấy tay cô và dẫn xuống những bậc thang:

    - Họ đang ở ngoài giúp đỡ dân làng chạy trốn! Họ bảo tôi đưa cô chủ đến chỗ cái thuyền!

    Nghe đến thế, cô bé tóc nâu chỉ biết nghe theo lời ông mà chạy theo. Hai bóng người vội vã tiến ra cửa hậu, cũng vừa khi ấy tiếng vó ngựa cũng đang áp sát gần.

    - Chúng đang đến!

    Ông quản gia già thốt lên, nhanh chóng mở tung cửa sau và dắt cô bé nhỏ chạy ra khỏi căn biệt thự. Tiếng vó ngựa đang tiến tới gần hơn khiến cô chủ nhỏ vô cùng sợ hãi. Một tay cô nắm chặt tay người quản gia, tay kia ôm lấy con búp bê Betty đã đánh bạn với cô suốt mười lăm năm qua.

    Đằng xa là một chiếc thuyền nhỏ neo sông, chỉ cần tới đó thôi là cả hai sẽ có cơ hội trốn thoát. Nhưng rồi tiếng vó ngựa đã tiến tới rất gần rồi...

    - Cô chủ Rosie... - Thomas chợt cất tiếng - ...tôi e đây là lúc hai ta chia tay.

    Rosie nhìn ông một lúc rồi tròn mắt thốt lên ngay:

    - Không! Không! Ông phải đi cùng cháu! Chúng ta sẽ sống! Cả ba mẹ cháu nữa!

    Thomas nhăn mặt như để kềm nén dòng nước mắt sắp tuôn, ông bế thốc Rosie trên tay và thả cô bé đánh phịch xuống con thuyền nhỏ neo sông. Vừa gỡ sợi dây thừng buộc đuôi thuyền, ông vừa bảo:

    - Chèo hết con sông này sẽ tới một cảng biển. Ở đó cô chủ hãy cùng những người dân tị nạn đến Oldeoak.

    - Không! Cháu không đi đâu cả nếu không có ba mẹ và ông! - cô bé khóc, hai bàn tay nhỏ túm lấy tay Thomas như ngăn ông lại.

    - Ba mẹ cháu chấp nhận điều sẽ xảy ra với mình... tôi cũng thế... - ông thở dài - ...nhưng chúng tôi đều muốn một điều. Cô chủ phải sống.

    Nói rồi Thomas rụt tay khỏi đôi bàn tay bé nhỏ của Rosie và dùng hết sức bình sinh đẩy chiếc thuyền nhỏ ra xa giữa lòng sông, mặc cho tiếng gào tới khản giọng của cô bé con.

    Đôi mắt nâu ngập nước nhìn bóng người quản gia dần dần mờ đi. Chiếc thuyền gỗ cứ thế trôi đi theo lòng sông, xa mãi khỏi thị trấn Pinecliff một thời phồn vinh nay chỉ còn là nấm mồ lạnh lẽo của mấy trăm mạng người.

    - Ba ơi... mẹ ơi... ông Thomas... Betty... chị muốn họ ở đây...

    Rosie thổn thức ôm cô búp bê tóc xù Betty vào lòng, nói lên những ước vọng nhỏ nhoi mà cô biết sẽ khó thành hiện thực.

    Lênh đênh trên sông chừng nửa buổi trời Rosie cũng đến được bến cảng mà ông Thomas nhắc tới. Lưỡng lự và lo lắng khi không còn bóng người lớn nào chở che, Rosie không dám bước lên con tàu tị nạn đến Oldeoak.

    Cô muốn ở lại đợi họ, nhưng những người lớn xung quanh vội kéo cô lên tàu vì "ưu tiên cho trẻ em và người già". Rosie sắp sửa đến một vùng đất mới lẻ loi đơn côi. Và điều ấy khiến cô bé cảm thấy sợ hơn bao giờ hết.

    Cô chỉ là một cô bé con trong một thế giới rộng lớn xa lạ.
    pastry
    pastry
    Squire
    Squire


    trung thu rồi người ạ ~

    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 199
    Join date : 2012-08-25
    Age : 26
    Đến từ : Thị trấn bánh mì \(> w <)/

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by pastry Tue Jun 25, 2013 12:37 am

    Chap O: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:



    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Sin

    Part 1.

    Một buổi sáng đẹp trời tại một ngôi làng nhỏ dưới chân núi Fogedge. Sau bên trong ngôi làng là ngôi nhà cuối cùng nằm trên đường dẫn vào núi, đó là nhà của gia đình dì của Sin.


    Sin Siberia, sinh ra và lớn lên tại nơi này. Năm bảy tuổi, hắn nhận được tin báo rằng cha mẹ mình đã qua đời bởi một tai nạn trong lao động ở phương xa. Từ đó, hắn sống với dì dượng, cùng hai đứa em họ.


    Dì rất thương Sin, nuông chiều hắn như con ruột, đối xử có khi còn hơn cả mấy đứa em làm chúng nó nhiều khi trêu chọc thằng anh đòi bồi thường phí tinh thần bị tổn thương. Tuy vậy nhưng anh em hắn lúc nào cũng đoàn kết và xem nhau như anh em ruột thịt. Dượng cũng coi hắn như con trưởng trong nhà, đi săn sẽ dẫn theo, dạy bắn cung, dạy những phương thức sinh tồn trong rừng, cách để dụ những con mồi và những phát tên chính xác nhất.


    Sin sống rất hạnh phúc, dù rằng trong lòng hắn vẫn vướng mắc về cha mẹ mình. Nhưng hắn chưa bao giờ lấy đó làm buồn, và còn lạc quan hơn để sống.


    Như mọi ngày, sáng ấy, dượng cùng Sin luyện võ để rèn luyện thân thể.

    Dượng là một người cao to, khuôn mặt nghiêm trang và luôn có phong thái của một thủ lĩnh. Dù vậy, dượng có giọng nói trầm và ấm, cùng với tính cách trung trực và yêu thương gia đình.

    “Đến đi Sin.”

    Dượng giơ một tay lên đối diện với Sin, tư thế thủ võ quen thuộc. Hắn đã là một thiếu niên, không còn là một đứa trẻ ngày trước, nhưng có vẻ vì hoàn cảnh sống, bản chất con người vẫn không thay đổi tý nào.

    Sin cũng làm theo, cả hai lao vào nhau.

    Nhưng chưa được hơn năm phút thì Sin đã bị dượng đánh ngã chổng chân lên trời.

    “Ahahahaha, anh Sin xấu mặt quá.” Thằng nhóc Farkin – đứa em nhỏ hơn Sin bảy tuổi đang ngồi xem hai người đàn ông lớn trong nhà tập võ.


    Dượng cũng cười trừ trước thằng cháu của mình, đã tập như thế từ khi còn bé mà Sin chẳng khi nào chịu nổi vài đòn của ông. Có cảm giác Sin chẳng hề muốn đánh, vì biết chỉ cần bị hạ gục thì sẽ được tha cho. Thay vào đó kĩ thuật săn bắn ngày càng cao thì võ thuật cũng chỉ rành tới lý thuyết.


    “Con cứ thế thì sau này có gì làm sao tự vệ?” Dượng hỏi Sin, khi cả hai được dì gọi vào dùng bữa sáng.


    Sin nhấm nháp miếng bánh mì của mình, hắn cười hề hề làm vẻ mặt vô tội nói với dượng.


    “Con không thể, dượng biết con đánh người không được mà. Cứ nghĩ đến việc phải phân tranh với dượng là đầu con lại hoa mắt chóng mặt rồi tỉnh lại thì nằm lăn ra đất rồi.”

    “Con chỉ biết viện cớ.” Dượng thờ dài nhìn đứa cháu xem như con ruột đã lớn khôn mà tâm tính vẫn thực trẻ con. “Con cứ tùy tiện như thế thì sau này làm sao lo cho vợ con.”

    “Dượng.” Sin kêu lên bất mãn nhưng vẻ mặt có chút ngại ngùng. “Con đã bao nhiêu tuổi đâu mà lo đến đó rồi.”

    “Con cũng có còn nhỏ đâu Sin, mau tìm một cô rồi ổn định đi.” Dì từ trong bếp bưng ra cho Sin một ly mật ong mà hắn thích nhất, Sin vui vẻ nhận lấy uống một cách ngon lành, rồi đáp lại.

    “Con chỉ mới hai mươi, lo chi xa thế ạ.” Hắn cười ngây ngô, cầm cái ly chạy sang chỗ dì choàng vai dì, làm cái vẻ mặt bảnh mất có thể. “Dì không thấy chứ cháu dì đẹp trai rạng ngời thế sao, phải độc thân cho con gái trong làng thèm chứ dì.”

    “Cái thằng....”

    Dì cười đến không biết làm sao với Sin, tính cốc đầu như khi xưa thì phát hiện Sin đã cao hơn cả dì. Hắn cười sáng lạn, khuôn mặt quả thật cũng có chút nhan sắc cứ cười lên khiến ai cũng thấy vui vẻ theo.

    Thấy dì muốn đánh mình, Sin vội né sang, chạy đi rửa ly nước của mình rồi lẻn ra ngoài một cách trắng trợn bằng cửa chính. Farkin chạy vội theo thì bị dượng kéo lại không cho đi, dượng hỏi với theo mới ăn sáng còn đi đâu nữa.

    Sin ra tới bên ngoài quay lưng vẫy tay cũng hét lớn.

    “Con phải làm tròn đạo hiếu cho dì và dượng, đi giúp Fara chăm vườn nhà ta tươi tốt.”


    “Cẩn thận đó con!”

    Dì đến cửa sổ nói lớn nhắn nhủ cái người đã chạy một quãng xa.


    .


    .


    Núi trời Fogedge hùng vĩ, gió thổi vi vu, Sin đi ra phía khu vườn nơi Fara đang làm việc.


    Hắn mong ước mình có thể sống mãi như thế cùng gia đình dì, hắn có thể săn bắt thú nhưng việc gì phải học cách đánh nhau giữa con người với nhau chứ. Hắn có thể bắt sống một con vật hay thậm chí nhắm một cách chính xác đển bắn trúng, nhưng không thể làm tổn thương một ai đó, đấy có thể là điểm yếu của hắn nhưng ở nơi làng quê này thì có thể làm gì dẫn đến xung đột to lớn như thế. Sin chỉ muốn cuộc sống yên bình, hắn thích dạo rừng, hóng gió, săn thú và chọc phá khắp nơi. Hắn thích vui chơi và cả làm việc cùng mọi người, nhưng không muốn mạo hiểm.

    Và Sin luôn có một tin tưởng, rằng rồi cha mẹ hắn sẽ trở về. Nên hắn cần phải sống thật tốt ở ngôi làng này, để chờ đợi.

    Nhưng Sin không biết, lần quay lưng này, cũng là lần cuối cùng. Chính vì cái suy nghĩ ngây thơ của hắn.
    Shani Priya
    Shani Priya
    Lord
    Lord


    Don't promise me forever, Just love me day by day.

    Tổng số bài gửi : 4407
    Join date : 2012-02-09
    Đến từ : Northern Sky.

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Shani Priya Tue Jun 25, 2013 1:34 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Hiema


    Thị trấn Melody nằm trên một bờ sông lớn, nhưng lại ngăn cách với sông bởi những rừng cỏ cao quá đầu người. Người dân nơi này cũng chẳng mấy khi ra sông, bởi họ có sẵn một hệ thống dẫn nước được bắc về từ đây khá vững chắc. Cuộc sống khá yên bình cho đến khi thế giới của họ bị xâm lấn bởi một đoàn quân hung bạo.
     Everlast nhanh chóng thất thủ. Cuộc sống của người dân bỗng nhiên chỉ trong vài ngày đã đảo lộn hoàn toàn. Hàng ngàn người chết, hàng trăm thành phố và làng mạc bị phá hủy. Melody may mắn nằm ở nơi gần như tận cùng của Everlast, dựa lưng vào một vách núi cao, nên chiến tranh còn chưa lan đến nơi này. Những người đàn ông khỏe mạnh đi tòng quân, một số ít còn lại lập thành phòng tuyến ngăn bên ngoài thành phố. Phụ nữ và trẻ em sống trong tâm trạng lo lắng, cầu nguyện, và sẵn sàng để rời đi, cho dù họ biết, Everlast này không còn có nơi nào an toàn hơn quê hương của họ.
     Cho đến cái đêm định mệnh mà sự hoảng loạn bao trùm cả nơi này, cô gái tên Hiema vẫn cứ ngỡ bản thân sẽ được an toàn. Căn gác xép với ô cửa nhỏ nhìn thẳng ra sông, chú mèo xám tro nằm cuộn tròn trong góc, vài quyển sách trên lò sưởi, vài bộ đồ đơn giản trong hốc tủ… đối với cô vẫn còn rất đỗi an bình và thân thuộc. Cho đến khi bị dựng dậy khỏi chiếc giường ấm áp, cô mới hoảng hồn cột lại mái tóc, khoác vội chiếc áo ấm rồi ôm lấy cái bọc người chủ nhà vừa tống cho, vừa đi vừa bị đẩy xuống thang gác mà chẳng kịp nói một lời. Bên ngoài, tiếng người nói, tiếng la hét, tiếng lửa cháy rừng rực khiến cho bất kỳ ai cũng hoảng loạn. Hiema cũng thế. Tới tận khi bị đẩy ra cửa, cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nắm chặt bàn tay của người phụ nữ đang liên tục giục cô chạy trốn, cô hét lên trong sợ hãi:
     - Bà đi với cháu!
     Bằng tất cả sức lực, cô muốn kéo người phụ nữ to lớn đi cùng, nhưng bà nhanh chóng gạt cô ra.
     - Đi ngay! – Bà quát lên, đẩy mạnh khiến cô gần như ngã nhào về phía trước. Dòng người hoảng loạn lại đẩy cô dạt vào góc tường cách đó không xa. Cho tới lúc đó, Hiema mới thực sự chứng kiến toàn bộ khung cảnh tàn khốc của cuộc chiến: những ngôi nhà đang cháy, những đồ đạc vất chỏng chơ suốt dọc đường, những dáng người hoảng loạn... Cô nhìn thấy dáng người to béo của bà chủ nhà, đang khẩn trương chuyển bàn ghế ném ra đường – những bộ bàn ghế xinh xắn của quán trà mà bà rất mực yêu quý. Cô nhỏm người dậy, muốn chạy lại nhưng dòng người di chuyển tới trước không cho phép cô dịch chuyển. Một bàn tay kéo cô đứng dậy, đồng thời đẩy mạnh về phía trước:
     - Chạy nhanh! – Người đó thét lên và lao về hướng ngược lại. Lửa cháy khắp nơi khiến không khí trở nên ngột ngạt. Những tiếng la hét bên tai hòa lẫn tiếng chan chát của kim loại, tiếng sụp đổ của những ngôi nhà, tiếng gãy vụn của đồ đạc, tiếng da thịt bị xiên thủng. Cô rùng mình, cảm thấy muốn ói.
     Mọi vật nhòa đi trong một khắc, và trong giây phút ấy, bản năng sinh tồn trỗi dậy. Cô vùng chạy thục mạng về phía bờ sông.
     
    -------
     
    Cho đến khi tỉnh lại giữa những gò đất cao ngất và cỏ mọc quá đầu người, Hiema mới cảm nhận được cái lạnh của mùa đông đang ngấm vào da thịt. Ngước lên nhìn trời, bầu trời đêm vẫn lung linh và yên bình đến kỳ lạ. Cô co người trong tấm áo choàng, cảm thấy những cơn đau xé thịt chạy khắp cơ thể, đặc biệt là ở tay, mặt và hai chân. Đó là những vết xước do cỏ cứa vào, hoặc do va đập ở một nơi nào đó mà trong lúc chạy trốn cô đã không nhận ra. Giờ đây khi mọi giác quan trở lại, những nỗi đau cũng theo đó hiện rõ từng đường nét. Cô nhớ lại khung cảnh khi thị trấn bị tàn phá, nhớ đến những tiếng la thét, gào khóc, nhớ cả ánh mắt lo lắng nhưng đầy quyết liệt của bà chủ nhà, nhớ bàn tay ấm nóng kéo cô khỏi góc tường… Tất cả cứ như vừa mới xảy ra ngay đêm nay, ngay tại chỗ này. Cô bật khóc, đưa tay lên chặn cho tiếng khóc khỏi phát ra nhưng lại để cho nước mắt chảy tràn. Cô khóc không thành tiếng, cho đến khi lại mệt quá thiếp đi.
     Lần thứ hai tỉnh dậy, xung quanh vẫn là một màu tối đen kịt. Trên bầu trời vẫn ngôi sao nào đang nhấp nháy. Tiếng nước chảy. Tiếng gió thổi. Cô cảm thấy khát khô trong cổ, cả người mệt mỏi đến không còn sức lực. Cố bám vào một ụ đất, cô rướn người đứng dậy. Thị trấn Melody hiện ra phía xa, với cái bóng đen ngòm đổ nát, với ánh lửa cháy rực hắt lên phía trời xa, dường như cứ cháy từ đêm hôm đó đến giờ. Cô nghe trong gió, thoáng như có tiếng đoàn quân nào đang ăn mừng chiến thắng.
     Nhắm mắt lại, cô tưởng mình sẽ ngất nếu không nghe thấy một tiếng kêu nhỏ yếu ớt dưới chân. Trong đêm tối, cô nhận ra tiếng kêu dịu dàng của chú mèo lông xám, không biết bằng cách nào đã theo cô tới tận đây. Mò mẫm cúi xuống để bế chú ta lên, một người một thú nép vào nhau dưới gò đất tối, chờ cho cơn ác mộng này chấm dứt.
     
    -------
     
    Những ngày lênh đênh trên biển, cô gái tên Hiema hầu như không nói một lời. Con mèo xám trên tay cũng im lìm ngoan ngoãn. Cả hai chỉ lẳng lặng quan sát những người dân tị nạn đồng hành, chứng kiến nỗi đau của họ, lắng nghe tiếng khóc của họ, dõi theo những cãi vã của họ. Lương thực và nước uống trên tàu không đủ, nhưng không có ai phải chết. Hiema đã không còn chút gì dáng vẻ của một cô gái thanh nhã, dịu dàng. Gương mặt cô lạnh lẽo, chỉ có ánh mắt là vẫn kiên định mà thôi.
     Cho đến khi tàu cập bến Blue Heaven, cô mới quay lại nhìn lần cuối vùng đất phía bên kia bờ biển, cho dù nó chỉ còn trong tâm trí. “Tên cháu là Hiema phải không? Chà, phát âm gần giống với ‘mùa đông’ nhỉ? Cháu sẽ hợp với nơi này lắm”. Cô cúi đầu, nhớ lại gương mặt cùng nụ cười hiền hậu của ông chủ nhà lúc đó, nhớ cả bàn tay bà chủ khi ấy đã nắm tay cô. Đã mười năm rồi.
     Cô ngước nhìn lần cuối, rồi quay người nhẹ hất mái tóc ra sau, bước đi không ngoái lại.
     
    Melody Melody, thị trấn của thơ ca nhạc họa.
    Melody Melody, thị trấn của những giai điệu réo rắt và con đường lát gạch trải đầy niềm vui.
    Vĩnh biệt nhé, quê hương yêu dấu.


    Melody, thị trấn của mùa đông và ánh lửa hồng ấm áp.
    Vĩnh biệt nhé. 


    Một ngày nào đó, ta sẽ trở về…
    Enigma
    Enigma
    Squire
    Squire


    With the raining sky, we can’t even see faces.

    Zodiac : Leo
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 256
    Join date : 2012-08-20
    Age : 28
    Đến từ : Secret Garden

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Enigma Tue Jun 25, 2013 12:14 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak 
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Rainy

    Last part:


    Đóa hoa dại nở rộ
    Xin anh, hãy nói với em, vì sao...


    .
    .
    .


    Đây là câu chuyện của 9 năm trước.

    Về một dòng tộc cao quý, nổi danh vì lối sống ngay thằng thanh bạch trong nhiều thế hệ. Một dòng tộc chỉ sinh ra những con người dịu dàng, ôn hòa như loài hoa đỗ quyên.

    Ấy vậy mà lại vướng phải án ô nhục. Cả dòng tộc vốn chỉ có bấy nhiêu mạng, kẻ thì bị xử tội, người thì bị bắt đi lưu lạc tha hương. Chỉ còn ngài công tước là phải ở lại, chịu sự gièm pha.

    Dòng đời xô đẩy, cái gì đến cũng đến, ngài công tước ấy cũng đã dốc hết kiên nhẫn, người vợ qua đời vì bạo bệnh. Không thể bảo vệ được sự trong sạch lẫn vợ con, ông tuyệt vọng. Sau một đêm gió mạnh, những gì còn sót lại trong kí ức của người chứng kiến, là ngọn lửa rực cháy, thiêu tàn đi một giai thoại lịch sử.

    Nghe đâu một thời gian sau, một con người tài ba nào đó, vì cảm thấy ở đây có khúc mắc, đã cho điều tra lại vụ án, sự thật mới bại lộ. Kẻ xấu bị bắt, người tốt lại được trả về trong sạch.

    Dân chúng đau lòng, muốn tìm lại về những con người của dòng tộc kia, mong đền bù cho họ những năm tháng bị dằn xéo.

    Nhưng ôi, còn đâu? Đã quá trễ. Lâu đài bị thiêu rụi kia, là bằng chứng cho sự suy tàn. Cảnh mất, người cũng mất.

    Cả vị công tử từng được ví như ánh ban mai kia, không còn.

    .
    .
    .
    .
    .

    Gấp lại trang giấy đã vì thời gian mà úa màu, nhắm mắt thở dài. Đây là thứ tôi luôn mang trong túi, đôi lúc cũng cảm thấy mình vớ vẩn, hơi đâu lại giữ lại thứ ấy. Nhưng thôi, bây giờ thực sự quá mệt mỏi để suy nghĩ vẩn vơ.

    Tôi, đang ở trên con thuyền di tản. 

    Và giờ đây, đã bình tĩnh lại. Có lẽ họ còn sống, đúng vậy, tôi không tìm thấy bằng chứng nào ở nơi đó kết luận họ đã chết. Nên suy ra, họ còn sống.

    "Hah."

    Tôi cười, biết mình đang lấy cớ, nhưng chẳng sao, chỉ một hy vọng mong manh đó thôi, đã là động lực giúp tôi sống tiếp. Tôi, sẽ đi tìm họ.


    Chẳng biết tại sao, lại nhớ về chuyện cũ. Lúc nãy, lục túi xem mình mang theo những thứ gì, tôi đã nhìn thấy trang giấy ấy, trang giấy ghi lại năm xưa.

    Mọi người chắc chẳng ngờ, vị công tử đã không chết trong trận cháy. Công tước chưa hồ đồ đến mức chết mà vẫn muốn đem theo con trai, đã tạo một lối thoát cho con sống. Ngoài ra, những của cải vật báu hiếm hoi còn sót lại, ông chuyển đến nơi sắp đặt trước. Với số tài sản ấy, đủ để công tử sống thêm vài năm nữa. 

    .
    .
    .

    Hah, công tử. Rất lâu, tôi đã quên mình từng là một vị công tử.

    Mà câu chuyện này, đến ngày tháng nay, nếu vẫn còn được nhắc tới, ắt hẳn sẽ chỉ là những mẩu chuyện nho nhỏ mẹ kể con nghe mỗi đêm về.

    Cất trang giấy vào túi, giấu đi một sự thật vĩnh viễn sẽ không bao giờ được bật mí.

    .
    .
    .

    Khi cơn mưa đi qua, sắc lam chiếm lấy mùa hạ.
    Nỗi cô đơn lại tràn về.

    .
    .
    .

    Chuyến hành trình, lại tiếp diễn.

    End Chapter 0.
    Nocturne
    Nocturne
    Knight
    Knight


    Cheers, darlin'

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 676
    Join date : 2012-02-07
    Age : 27
    Đến từ : Mystery Lands

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Nocturne Tue Jun 25, 2013 7:14 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Kyori
    Và một ai đó của quá khứ...
    • Last memories:


    Hồi ức tựa cánh cửa sổ
    Đã mở ra thì khó mà khép lại được.

    .
    .
    .

    Đêm trăng.

    Mũi thuyền, từng cơn gió lạnh thổi mang tới vị mằn mặn của biển cả. Ánh trăng bàn bạc chiếu lên mặt nước tĩnh lặng, tựa một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Mọi sự lo âu của ban sáng dường như đã lùi đi thật xa.

    Tôi mệt mỏi tựa lưng vào mạn thuyền, vì không đủ chỗ nên một vài người phải ngủ ngoài trời. Không ai bắt ép tôi cả, tôi chọn ngủ bên ngoài, là để cho bản thân được thoải mái.

    Ánh trăng đêm nay thật đẹp, có lẽ, đây là lần cuối cùng, tôi được ngắm trăng ở nơi đây.

    Không. Nắm tay thật chặt, không để điều đó xảy ra, tôi sẽ quay về, và trả bình yên lại cho ngôi làng bé nhỏ này.

    Trở mình. Mặt dây chuyền nho nhỏ từ trong áo rơi ra. Sắc đỏ rực rỡ phản chiếu ánh trăng lại càng thêm huyền ảo. Một viên đá tuyệt đẹp.

    Nhìn nó, phút chốc lại nhớ chuyện xưa.

    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .

    10 years ago...

    Celesto, viên ngọc vàng rực. Mirage, pha lê của sự thánh khiết. Và năm sau ắt hẳn sẽ là Inferna. Yah, thật tuyệt, cô nhóc vui vẻ. Lẩm nhẩm đọc lại tên của từng viên đá, dự định rằng, vài năm nữa thôi, cô sẽ sở hữu tất cả kho báu của cha.

    Chuyện là, lúc trẻ cha đã từng được một người bạn tặng rất nhiều đá quý, được gia công thành những món trang sức rất đẹp. Cha cất chúng trong một rương nho nhỏ, nhưng cô bé đã phát hiện ra. Vậy nên, cha đã đặt điều kiện, khi nào cô làm anh vừa lòng một điều gì đó, anh sẽ tặng cô một thứ.

    Thế nên, cô bé quyết tâm sẽ có được hết chúng trong khoảng thời gian ngắn nhất. Celesto là viên đá đầu tiên cha tặng cô, và Mirage là viên thứ hai.

    Thích thú cầm chúng ngắm nghía, cô đã quên đây là đường phố.

    Phịch.

    Cả hai đều ngã ngửa, ôm đầu. Không đau lắm, nhưng cô bé vẫn xoa xoa trán, là phản xạ tự nhiên.

    "Xin lỗi, em không sao chứ?"

    Một giọng nam êm ái vang lên, có chút lo lắng. Cô nhóc ngẩng mặt nhìn lên, thất thần. 

    Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, mái tóc và ánh mắt hòa cùng màu nắng. Đây là lần đầu tiên nhóc gặp một người xinh đẹp như thế, ngoài cha ra.

    "Anh kéo em lên, nào."

    Chủ nhân của khuôn mặt ấy lộ vẻ tươi cười, sau khi đứng lên, phủi phủi bụi một chút, đã đưa tay ra. Cô nhóc cũng vươn tay, nhưng chợt nhận thấy trên tay mình toàn là cát bẩn, hối hả lau vào vạt áo, mới nắm lấy. Cậu trai ngạc nhiên vì hành động kì lạ, đến lúc hiểu ra, lại bật lên tiếng vui cười.

    Thật là đáng yêu, và hiểu chuyện.

    "Cảm ơn anh, anh thật tốt."

    "Không có gì, không có gì."

    Thiếu niên xoa đầu nhóc, làm mái tóc đen rối đi thêm vài phần. Lúc này mới chú ý đến hai viên đá rơi dưới đất. Nhặt lên, mỉm cười:

    "Của em hả, thật xinh đẹp."

    Đưa cô bé viên Celesto, thiếu niên nói. 

    "Không, anh đẹp hơn viên đá này nhiều."

    Cô nhóc ngây thơ trả lời. Thiếu niên ngơ ngẩn. Rồi bật cười.

    "Yah, cảm ơn nhóc. Thế, chúng ta chơi một trò chơi nhé, để xem nhóc có lấy lại được viên đá trắng hay không."

    Nhóc gật đầu, thật thích ánh mắt người này, tựa như mặt trời lúc bình minh, làm người khác vui vẻ.

    "Thế bên tay phải, hay bên tay trái mới có viên đá của nhóc nào?"

    Phải.

    Hay trái?
    .
    .
    .
    Là cả hai bên.

    "Tặng cho nhóc, vì sự đáng yêu lúc nãy, và vì đã làm cho anh vui."

    Mở tay ra, bên cạnh viên Mirage, xuất hiện thêm một viên đá đỏ rực hình thoi, một góc nhọn được bao bọc bởi những lá vàng nho nhỏ, và ở giữa những lá vàng ấy, lại được điểm thêm một hạt châu nhỏ màu lục. 

    Throne Sheltom. Vua của các loại đá. Xinh đẹp vô cùng.

    Một viên đá hiếm của hiếm. Không thể biết được cha có loại đá này không.

    Đến khi hoàn hồn, cô nhóc mới thấy cậu thiếu niên đã đi về xa. Bên cạnh xuất hiện thêm hai người, nhìn giống như người hầu.

    Hốt hoảng đuổi theo, thì người đã bước lên một chuyến xe ngựa, chuẩn bị khởi hành.

    "Em có thể gặp lại anh không?" - Chạy đến cửa xe, cô hỏi.

    "Muốn gặp lại anh? Yah, Hãy đến nơi mà loài hoa đỗ quyên nở rực rỡ nhất." 


    Nơi mà loài hoa đỗ quyên nở rực rỡ nhất...


    .
    .
    .
    .
    .
    .
    .


    Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua thời thơ bé. Đến bây giờ kí ức đã mờ nhạt, cố gắng lắm mới gắn kết lại những được mảng trí nhớ, ghép thành một câu chuyện miễn cưỡng cũng có thể xem là trôi chảy.

    Hỏi ra, tôi mới biết thiếu niên không phải người dân ở đây. Và nơi thiếu niên nói, cũng chẳng biết là chốn nào.

    Tôi không bao giờ còn gặp lại người thiếu niên đó nữa. Dường như cuộc gặp gỡ ấy chỉ là những thứ đầu óc tôi tự tạo ra, chứ không phải là sự thật.

    Nhưng viên đá này, là bằng chứng thiết thực nhất.

    Mà thôi, gặp lại cũng được, không gặp cũng chẳng sao. Kí ức đẹp vẫn cứ là kí ức đẹp.

    Nắm chặt viên đá trong tay, tôi dần chìm vào giấc ngủ. Vết thương đã được băng bó sơ qua, không còn nhức nhối.

    Khi mở mắt ra, bình minh sẽ đến, và tôi, lại bắt đầu là một con người mới.

    .
    .
    .
    .
    .
    .

    Tìm tôi nhé, ở nơi mà những đóa hoa đỗ quyên đẹp rực rỡ nhất...




    End Chapter 0.


    Last edited by Nocturne on Tue Jun 25, 2013 9:44 pm; edited 1 time in total
    kayuki
    kayuki
    Knight
    Knight


    HERO

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 890
    Join date : 2012-02-09
    Age : 27
    Đến từ : Thị trấn không người

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by kayuki Tue Jun 25, 2013 9:32 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Gray Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Ja

    1. Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của Gray...

    Bản thân tôi là cô con gái lớn của gia đình Mia – một dòng tộc thương gia lâu đời có danh tiếng ở Esterbell dù rằng sự nghiệp gia đình không được xếp ở hàng phát triển giàu có nhưng cũng không đến mức nghèo túng khó khăn. Và điều quan trọng hơn cả chính là danh dự của gia đình. Con trưởng lại là một đứa con gái ốm yếu, được sinh ra trong một gia đình là thương gia chính là điềm báo cho sự trượt dốc. Bản thân từ nhỏ đã biết rõ điều đó qua sự nghiêm khắc của cha, sự lạnh lùng của mẹ, tôi cũng không oán trách họ, nhờ họ, tôi có mặt trên đời này dù khoẻ mạnh hay ốm yếu chính là vẫn được sống như con người.

    “Mày tốt nhất là nên sống cho ra hình người đi con ạ!”

    “Không cần nói chuyện đó với tôi đâu bà già! Lo thân mình còn chưa xong đã đi dạy khôn người khác!”

    “Cái gì? Ngon mau nói lại xem!”

    “Cả hai thôi ngay cho ta!”

    Tiếng gầm giận dữ của cha cắt ngang cuộc cãi lộn của hai chị em tôi mà người ngoài nghe vào cứ như thằng con hư hỏng đang cãi lại lời của mẹ nó.

    “Jaren, Ja’ mau dọn đồ đạc để chuẩn bị lên đường đi. Chúng ta phải đi nhận hàng gấp không sẽ bị người khác giành mất thứ tốt. Còn con hãy ở nhà phụ giúp mẹ trông Sani và quản việc của mình cho tốt vào. Bớt lo chuyện bao đồng đi!”

    “Vâng, thưa cha” Tôi đành nhịn cơn tức giận trừng mắt nhìn thằng em thứ ba trong nhà. Không tính Sani là con gái út trong nhà thì nó là thằng con trai út được cha mẹ chiều chuộng sinh hư, tính cách quá ngang ngược và ngông cuồng, tôi biết rõ mục đích đòi theo chuyến giao hàng này của nó. Nó vốn không có ý định giúp đỡ mọi người mà chỉ đơn giản là do ở Esterbell đã hết thứ để nó phá rồi, nó muốn đi xa hơn để làm gì thì tôi không biết nhưng chắc chắn là không phải chuyện tốt. Danh tiếng mà gia đình vất vả giữ gìn đều bị nó phá hư. Thật không công bằng…

    Ngày mọi người xuất phát chuyến đi, trời đặc biệt trong xanh, gió thổi khá lớn. Không hiểu sao, khi nhìn bóng lưng của họ, tôi thấy lo lắng, một điềm báo gì đó thật tệ hại. Lắc đầu xua đi những ý nghĩ đáng sợ, tôi đi bộ về nhà trên đường mua các món mẹ dặn.

    Ba cha con họ đi được khoảng một ngày thì trong thành Esterbell đã xảy ra chuyện khinh hoàng ám ảnh hầu hết người dân nơi đó.

    Ngày tồi tệ nhất ấy bắt đầu cũng rất giống với những ngày rất bình thường, tôi sau khi lo xong việc ở nhà an tâm giao lại cho chị người làm còn mình thì đi ra đầu phố – nơi có tiệm buôn bán của gia đình để kiểm kê sổ sách. Người ta thường bảo, nữ nhân quá giỏi nhất là giỏi kiểu toàn vẹn trong lẫn ngoài như tôi thì rất khó được người khác giới thương mến mà để mắt tới vì vậy tôi vẫn luôn cô độc từ bé đến giờ. Rất may, tôi thấy khác thích với chuyện đó, như vậy tôi đỡ phải phiền muộn thêm nữa.

    “Tiểu thư!!! Xảy ra… ra chuyện rồi!!! Thành…. Thành thất thủ! Quân xâm lược Obscurit đã tràn vào rồi, chị mau cùng gia đình chạy đi!!!”

    Sau khi nói xong, đứa nhỏ mà tôi nhờ ra ngoài mua đồ cũng chạy mất dạng, xem ra không phải là một trò đùa của nó. Mặt không đổi sắc, tôi rút con dao giấu cha đã tặng được cất trong hộc tủ ra vắt vào đùi, cầm theo cây gậy to dùng để đánh mấy con chó hay phá đồ trong tiệm, tôi chạy về nhà.

    Cảnh tưởng trên đường phải nói là quá hoảng loạn, khẽ nhíu mày thầm nghĩ một lũ ngốc, địch vào thì ta phục kích nó đánh chặn dù không ăn thua gì nhưng ít ra vẫn kéo dài được thời gian và không hi sinh mạng sống một cách vô ích như vậy. Luồn lạch như con lươn qua mấy hẻm nhỏ nằm trong lòng bàn tay. Tôi về nhà mình cùng lúc đó với lũ Obscurit cũng đã kéo vào nhà.

    “Địch ngoài sáng, ta trong tối” Mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng ngàn năm nhưng nếu nhìn kỹ, tay tôi đang run bần bật, mồ hôi ra ướt đến mức tôi cảm thấy tay mình cầm cây gậy gì mà chẳng chắc được. Áp sát địch, tôi lặng thinh vun gậy đập mạnh vào đầu một tên lính đang đứng trước cửa nhà tôi. Máu của hắn bắn lên mặt, thật khinh tởm!

    “Mau chạy đi! Cửa sau!!!!” Tôi gào lên với mẹ và Sani đang ôm nhau khóc trên sàn nhà, kế đó cạnh họ là xác chị người hầu cùng một tên lính khác, chị đã hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ gia đình tôi đúng như lời chị đã hứa nhưng tôi không thấy vui chút nào.

    Đỡ mẹ cùng em dậy, tôi lo bảo vệ hai người chạy thoát thân bằng cửa, không chú ý bị phục kích từ sau lưng. Cảm giác đau nhói trên lưng, sức lực tôi như thoát ra ngoài theo dòng máu tuôn chảy. Lúc này tôi còn chưa hoàng hồn mình đã bị chém bằng thanh kiếm sắt nhọn, chưa kịp nhìn mặt kẻ đã chém tôi để nguyền rủa hắn. Lý trí tôi đã chìm dần vào bóng tối vô tận.

    Tiếng hét của mẹ, tiếng khóc của Sani là những tất cả những gì tôi còn nghe được trước khi nhắm mắt…

    Vậy… có tính là tôi đã tận hiếu với họ không? Gia đình của tôi ấy. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, tôi chưa bao giờ có lấy một đứa bạn vì phải nghe lời cha học thuộc những cuốn sách dày thật dày, chữ chi chít, tôi chưa bao giờ dám đòi hỏi được để màu tóc thật, lúc nào cũng phải bôi thứ đen đúa xấu xí lên tóc mình để giống với “người bình thường”, lúc nào cũng phải thật ra dáng một nữ nhân xuất chúng hơn người, không được phép biểu hiện sự yếu đuối trước mặt người khác để xin lấy lòng thương hại… Chưa bao giờ được làm theo ý mình một lần, chưa bao giờ… Đến lúc này, tôi mới hiểu câu nói “lo cho thân mình” của đứa em hỗn láo trong nhà. Đến cuối cùng, tôi mới hiểu, hoá ra đứa rõ con người tôi nhất không phải là Jaren – con trai thứ hai của nhà, đứa hay cười hiền hoà với mọi người, rất vâng lời mà là Ja’ – thằng nhóc láo toét hay cãi tay đôi với chị của nó.

    Sự đời thiệt quá buồn cười. Tôi sống tốt vậy, liệu có được lên thiên đàng? Hay phải xuống địa ngục vì tội lỗi giả dối của mình?      

    End 1

    Wendigo
    Wendigo
    Knight
    Knight


    Viva la Oak

    Zodiac : Leo
    Chinese zodiac : Dog
    Tổng số bài gửi : 501
    Join date : 2012-06-10
    Age : 29

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Wendigo Tue Jun 25, 2013 10:05 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Roberto Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Gamaliel


    Ngày thứ 1

    Người đàn ông to lớn mở tung cửa nhà thờ vắng lặng, chậm rãi bước vào và chọn lấy cho mình một chỗ ngồi trên hàng ghế thứ ba. Anh chắp hai tay vào nhau và bắt đầu cầu nguyện.

    Người ta dễ trông thấy một vết sẹo trải dài dưới má trái anh, và có một dải băng trắng vẫn còn ướt máu quấn quanh bắp tay phải, chiếc áo màu xanh lục trên người anh lấm tấm đôi chỗ lấm lem máu khô. Thật dễ nhận ra nghề nghiệp của anh chẳng an toàn gì, và còn dễ nhận ra anh là ai nếu họ trông thấy gia huy thành phố Marple sau lưng anh.

    Anh là một người lính của thành phố Marple. Một người lính vừa xông trận chống lại đoàn quân vận giáp đen của Obscurit để bảo vệ Marple. Hôm nay là ngày thứ nhất của trận chiến giữa Obscurit với Marple. Hai phe ngang bằng, và Obscurit không thể chiếm được Marple trong hôm nay.

    Người lính tiếp tục cầu nguyện cho một ngày mai thắng lợi. Thắng lợi ư? Điều đó nghe sao thật xa vời. Nhiệm vụ của quân đội thành phố Marple là cầm chân Obscurit để dân cư di tản đến Oldeoak, tất cả đều biết sẽ chẳng còn bao lâu khi Obscurit đạp đổ cổng thành và chiếm cả Marple.

    Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

    - Cậu vẫn còn ở đây?

    Anh chợt cất tiếng hỏi khi bắt gặp một hình bóng quen thuộc bước ra sảnh nhà thờ. Chiếc áo linh mục cùng cây thánh giá lấp lánh nơi cổ kia là những thứ mà anh không nghĩ mình còn có thể trông thấy.

    - Tôi tưởng người trong nhà thờ đi di tản hết rồi?

    Anh tiếp tục hỏi vị linh mục, lần này kèm theo một nụ cười. Vị linh mục bước lại gần người lính và ngồi xuống cùng hàng ghế với anh ta, dù cả hai cách nhau cả một khoảng dài.

    - Tôi vẫn còn việc ở đây.

    Vị linh mục đáp, khẽ hất đuôi tóc dài bạch kim của mình qua vai.

    - Việc gì chứ? Sớm muộn gì thì Marple cũng sẽ thất thủ. Chúng tôi không thể cầm cự được lâu đâu. Cậu nên đi cùng các cha và sơ, Gamaliel.

    - Gamaliel... đã từ lâu cậu gọi tôi như thế. Lần cuối cách đây chừng ba chục phút cậu còn gọi tôi là Gam. - vị linh mục quay qua nhìn anh lính - Đột nhiên chúng ta thành người xa lạ thế, Rob?

    Rob, hay Roberto, im lặng, nụ cười vẫn giữ trên môi.

    - Cậu sẽ phải đánh bạn với một cái xác tên Roberto, có lẽ nên tập làm người lạ dần dần. - anh đùa một cách chua chát.

    Đột nhiên, Roberto cảm thấy một cơn nhói đau ở đầu. Đưa tay xoa đầu, anh quay qua nhìn Gamaliel và nhận ra cậu ta đã bước lại gần anh hơn, với quyển kinh thánh trên tay vừa mới dùng để đập vào đầu anh.

    - Vẫn đánh đau như thường... - Roberto rên rỉ cười đùa - ...cậu với quyển kinh thánh đó có thể khiến bọn Obscurit khốn đốn đấy.

    Gamaliel vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị. Rồi cậu đứng lên, chẳng nói chẳng rằng rời khỏi sảnh nhà thờ. Roberto dõi theo bóng người linh mục biến mất sau cánh cửa gỗ, anh biết bạn mình không vừa lòng với điều anh nói.

    Nhưng là một người lính anh biết rất rõ, Marple sẽ không trụ được bao lâu nữa.
    Cro-Vie
    Cro-Vie
    Knight
    Knight


    Yep.

    Tổng số bài gửi : 804
    Join date : 2012-07-17
    Đến từ : Plague Site

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Cro-Vie Tue Jun 25, 2013 10:19 pm

    CHAPTER 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Feier-1




    Teenage Time.
    The Boy, who collects Memoirs.


    Journal - Ngày....tháng.....năm.....

    Cho Jess. Người tôi chôn hôm nay.

    Còn đâu đôi cánh thiên thần.

    Còn đâu đôi chân khỏe mạnh.

    Còn đâu đôi mắt của trời.

    Còn đâu hi vọng của anh

    .................

    Người đàn ông lạ nhìn lên trời. Cố hớp lấy từng hơi thở.

    Mái tóc hung bên cạnh. Tay cầm xẻng, nó làm việc.

    Vừa đào bới, vừa lắng nghe câu chuyện.

    Jess là tên người đàn ông đấy.  Anh thợ mỏ sinh ra và lớn lên ở vùng Misteast. 2 đứa con cùng người vợ đảm là gia đình anh.  Anh thích cuộc sống nhẹ nhàng. Không giàu có, ngày 2 bữa đủ ăn cho mấy nhỏ.

    Bình lặng. Nếu như Obscurit không đến.

    Chỉ là nếu.

    Obscurit đến. Giày xéo mảnh đất Misteast như con thú hoang đói khát.

    Misteast đầu hàng vô điều kiện và đồng ý cung cấp nô lệ cho Obscurit.

    Những người nô lê là những người dân lao động nghèo dưới chân đồi. Bắt đầu từ đó Misteast đã từng bước trở thành nơi các chủ công từ khắp mọi miền đến để đấu giá, bán buôn những con người khốn khổ.

    Những người khốn khổ như anh.

    Nhưng gia đình anh trốn được.

    Anh cười và kể về cái chiến tích nho nhỏ của mình. Khi quân Obscurit ập tới, anh đã đưa gia đình trốn ra theo lối rừng, đốt căn nhà nhỏ và .... ở lại đó. Anh ở lại cho gia đình anh được sống.

    Cái giá rất đáng. Anh bảo.

    Rồi nó bảo với anh rằng, chẳng đáng. Vì anh chẳng phải trả cho bất cứ thứ gì vốn thuộc về anh.

    Anh cười rồi hỏi nó tại sao nó phải ghi hết những câu chuyện của từng người nó chôn.

    Tuyển tập hồi kí của những người nô lệ.

    Nó im lặng.

    Rồi anh lại tiếp tục.

    24 giờ và cái roi da. Đó là cách họ bắt anh làm việc.

    Dĩa thức ăn lõng bõng nước, phân nửa ôi phân nữa thiu. Là phần thức ăn của anh cùng hàng trăm con người khác.

    Anh khóc mỗi khi ăn.

    Anh bảo anh nhớ những món ăn của Rosaline, vợ anh. Từng giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ đôi ngươi xanh biển, cuốn theo những lằn đất bẩn trên mặt.

    Anh nhớ cô. Anh nhớ 2 đứa nhỏ.

    Rồi anh lại cười.

    "2 đứa nhỏ xứng đáng có một tương lai." - anh bảo thế.

    Anh cầu nguyện hằng ngày trong lúc làm việc, trong lúc ăn rằng cả nhà anh đã trốn đi an toàn và bình an ở một nơi nào đó tốt đẹp hơn.

    Nơi không có anh.

    Và bây giờ anh ở đây. Nằm cạnh một đống xác chết.

    Rồi anh im lặng.

    Nó quay lại. Anh đã như những người nằm bên cạnh.


    Cơn gió lạnh đột ngột thổi qua. Nó gác bút.

    Tay kéo lại mảnh áo da.

    Tay còn lại lật về những trang trước.

    Journal - Ngày ...... tháng ........ năm

    Cho Rosaline và hai đứa con của chị. Những người tôi chôn hôm nay

    kayuki
    kayuki
    Knight
    Knight


    HERO

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 890
    Join date : 2012-02-09
    Age : 27
    Đến từ : Thị trấn không người

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by kayuki Tue Jun 25, 2013 11:14 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Gray Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Ja

    2. Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của Ja’...

    Trước khi ra đi, tôi vẫn phải cãi lộn với bà chị thêm một chập nữa để chị ta thoã mãn. Phụ nữ thật quá rắc rối và phiền phức như mẹ tôi vậy. Tôi đâu cần họ “yêu thương” tôi theo cái cách đó. Tôi cũng biết rõ Gray ghen tị với tôi vì chị bị họ “đóng khung”, tôi thấy thương hại chị ta nhưng bản thân chị ta tình nguyện bị vậy thì tôi còn có gì để nói? Mắc công mình làm chuyện tốt lại bị gắn mác “kẻ xấu”. Thật quá phiền~

    “Không cần nói chuyện đó với tôi đâu bà già! Lo thân mình còn chưa xong đã đi dạy khôn người khác!”  

    Cười hả hê khi thấy vẻ mặt ấm ức của chị, ít ra nhìn vậy mới thấy chị ta vẫn giống một con người. Vò mái tóc vàng của mình, tôi trèo lên lưng ngựa cùng Jaren và cha bắt đầu cuộc hành trình đầu tiên của mình, trong lòng có bao nhiêu phấn khởi thì miễn bàn.

    Cưỡi ngựa ngắm mây một hồi tôi mới phát hiện chuyến đi này chẳng có gì thú vị như tôi nghĩ. Mấy ông chú phiền phức đi theo bên cạnh cười ha hả vào mặt tôi khi phát hiện ra điều đó. Hùa theo họ, tôi đóng vai thằng ngốc cũng rất đạt để họ cười cho đã đi vì trong mắt tôi, họ cũng không khác mấy tên hề là bao.

    Tiếng nghiêm nghị của cha cắt đứt cuộc diễn hài, lúc này chúng tôi đang đứng ở cảng biển lớn nhất trong thành Esterbell, phải tội nó cách khác xa nội thành, phải đi đến nửa ngày mới đến nơi.

    “Đến nơi rồi, xem ra chúng ta đi hơi sớm. Tàu vẫn chưa cập bến.”

    “Mọi người vào nhà trọ giở hành lý ra sắp xếp cẩn thận đi rồi chúng ta đi giải sầu một chút!” Jaren cười thân thiện với mọi người trong đoàn lữ hành. Nhìn nụ cười hiền hậu của anh ta, không hiểu sao tôi thấy mắc ói. Nói về giả tạo thì chắc chắn hắn là tên giỏi nhất. Cái hình ảnh hắn vừa cười hiền hậu vừa bẽ gãy cánh con chim hoàng oanh mà Gray yêu thích vô cùng vẫn còn trong đầu tôi không xoá được. Lúc ấy hình như cũng là lần đầu và lần cuối tôi thấy chị ta khóc, có lẽ từ lúc ấy tôi mới bắt đầu thấy tội nghiệp con ngốc đó.

    Miên man suy nghĩ, tôi phát hiện mình đang đứng ở cảng biển. Nơi cánh chim hải âu bay rợp trời, ồn ào kêu ăn, mặt nước trong in bóng màu hoàng hồn, mấy chiếc thuyền màu nâu gỗ như những cái chấm điểm trên bức tranh thiên nhiên. Lặng người trước vẻ đẹp hoà hợp của con người và tự nhiên, bên tai lọt vào tiếng cười khẽ của Jaren

    “Đẹp lắm đúng không? Chắc là lần đầu em đi nên thấy cảnh này đẹp, sau này đi nhiều rồi sẽ thấy chán thôi. Anh sẽ cố xin cha cho em được đi xa hơn, lúc ấy tha hồ ngắm những cảnh khác đẹp hơn nữa!”

    “Ờh, cám ơn anh nhưng tiếc là tôi thấy hết hứng đi rồi. Chắc đây là lần cuối cùng tôi đi thế này. Và, mấy cái cảnh đẹp mà anh nói, anh nhớ được bao nhiêu cái? Tôi dám chắc anh cùng lắm là chỉ ngắm một lần rồi thôi vì sợ nhìn riết sẽ chán chứ gì? Con người anh cũng đáng thương quá” Cười khẩy vào mặt hắn, tôi phủi mông bỏ đi. Dù sao cũng quen đóng vai đứa hỗn xược trong nhà, tôi chẳng cảm thấy được một tia hối lỗi nào.

    Chúng tôi đợi cả ngày trời thuyền không thấy đâu nhưng một đội quân áo đen đáng sợ Obscurit ập vào đây. Chúng càn quét bất cứ thứ gì trên đường đi mà chúng thấy. Đoàn người đi của tôi cũng không nằm trong ngoài lệ. Lúc chúng ập vào cảng biển Esterbell chính là lúc mọi người đang ăn uống say sưa trong quán, tôi thì ngồi bên cửa sổ ngẩn người ngắm trăng vì không thích sự ồn ào bát nháo ở dưới quán trọ.

    Nghe tiếng ngựa giậm rầm rầm trên đất, tiếp theo đó là tiếng giáp sắt khua leng keng, tôi hoàn hồn nhìn xuống dưới chính là hình ảnh một tên giáp sắt đen dùng thanh gươm giắt bên người hắn đâm chết người phục vụ quán trọ. Tiếp theo lũ giáp đen tiến vào quán, âm thanh la hét cùng tiếng đổ nát dội thẳng vào tai tôi. Mùi máu tanh nồng nặc đến mức trên lầu tôi cũng ngửi được. Tiếng giáp khua ồn ào như thể báo hiệu chúng đang đến gần đây, không sợ bất kì thứ gì, thách thức tất cả. Tôi vốn sống như một thằng hèn nhát vì vậy tôi cũng chẳng cần phải cư xử như một đứa anh hùng không não. Lập tức thân thể tôi lăn vào gầm giường. Nín thở trốn nơi tối tăm đầy bụi bẩn quanh năm không quét dọn đó. Chúng phá nát cửa phòng, lục tung nơi đây lên, đem theo những gì đáng giá nhất rồi kéo đi. Trước khi đi chúng còn ráng đâm một kiếm lún giường suýt nữa là đoạt mạng tôi.

    Nằm đợi chắc chắn chúng đã đi, tôi lẻn chui ra. Run rẩy như một con chó bị bỏ rơi, tôi lần mò xuống dưới lầu. Trong ánh đèn dầu mờ mờ tỏ tỏ, cảnh tượng máu mẻ bê bết, xác người ngổn nga đập vào mắt khiến tôi nôn tại chỗ. Theo đó chính là nước mắt rơi xuống, không phải là tôi đang khóc thương cho họ, tôi chính là khóc thương cho mình. Sống sót thế này, liệu tôi có thoát khỏi bóng ma ám ảnh của ngày hôm nay? Hình ảnh cha nằm gục bên ghế, mắt trợn tròn thể hiện sự kinh hoàng, kế bên là xác của mấy ông chú mới đây còn cười cợt với tôi, xa hơn là xác của Jaren đáng ghét nhưng giờ tôi chẳng còn được dịp thấy anh ta đáng ghét ở chỗ nào nữa…

    Cắn chặt môi nhịn xuống nỗi sợ trong lòng, tôi bước qua xác của họ. Lặng lẽ đem từng người sắp lại nằm thật ngay ngắn. Rồi rửa sạch cái tay dính máu, tôi chăm một mồi lửa, thiêu cháy nơi đó. Đốt tất cả những nỗi sợ của mình cùng hồi ức không mất ấn tượng nhưng khó xoá khỏi tâm trí của mình, tất cả đều vào ngọn lửa. Quên hết đi!

    Trèo lên ngựa, tôi một mình trong đêm đó không dám vào thành vội vì sợ sẽ gặp lũ quân Obscurit, bắt con bồ câu mang theo gửi thư về nhà cầu nguyện mọi chuyện không quá trễ, tôi chạy vào hẻm luồn lách đi một vòng dài để về thành Esterbell. Lúc đến nơi chính là trời đã sáng, vẫn là cảnh tượng đáng sợ không thua kém có phần quy mô hơn cả quán trọ, tôi biết mình muộn rồi! Cầm chắc thanh gươm lượm được từ một xác chết của tên lính, tôi xuống ngựa dắt bộ đi trên con đường quen thuộc dẫn về nhà vốn rất đông đúc, tấp nập ồn ào những câu chuyện của mấy bà thím giờ vắng lặng đến mức tiếng bước chân của một người một ngựa nghe cũng thật chói tai.

    Mở cửa bước vào nhà, chính là xác của chị giúp việc. Tôi thấy tim mình đập loạn nhịp, không có thời gian nhìn xem chị chết kiểu gì, chân tiến về phía cửa sau chính là xác của Gray nằm trong vũng máu ngay cánh cửa. Tôi đoán, có lẽ chị và chị giúp việc đã ở lại hi sinh mạng mình để làm tròn cái gọi là nghĩa vụ đó chứ không như một thằng chết nhát là tôi. Run rẩy cuối xuống ôm lấy xác của Gray, người duy nhất tôi đặt tình cảm nhiều hơn người khác giờ cũng lặng lẽ rời xa. Bất quá, cơ thể chị vẫn còn chút nhiệt, bắt mạch, dù không cảm nhận rõ rệt nhịp đập nhưng tôi chắc chắn rằng chị vẫn chưa chết nếu cứu chữa kịp thời, rất có thể chị ta sẽ sống. Đặt Gray nằm ngay ngắn lên giường tránh đụng đến vết thương trên lưng, tôi phóng lên ngựa chạy gấp rút ra tiệm thuốc gần đó. Trên đường đi, tôi thấy xác của mẹ và Sani, cách khá xa nhà. Xem ra họ cũng đã rất cố gắng để không phụ lòng Gray, dừng ngựa kiểm tra thì đã thấy họ không cứu được như Gray. Không hiểu sao, tôi thấy vậy cũng tốt, ít nhất Gray không đi là được, những người khác, có hay không, tôi cũng không cảm nhận sự khác biệt rõ rệt, riêng chị ta sống, cãi lộn với tôi cho qua những chuỗi ngày dài dằng sau này có lẽ sẽ thú vị hơn. Lục lấy mấy dược liệu cùng đồ băng bó, tôi chạy về nhà cứu chữa cho chị, dù không phải là bác sĩ chuyên nghiệp nhưng nói chung tôi cũng từng đọc qua sách nên không đến nỗi là tay ngang.

    Bao nhiêu cố gắng suốt bốn giờ liền, mệt đến lã người, sắc mặt của Gray dù vẫn trắng bệt nhưng đã có thể thấy được chút huyết sắc. Xung quanh vẫn còn trữ chút đồ ăn, tôi chạy đi nấu một nồi cháo khét nhét vào họng chị ta rồi sắc thuốc làm đủ trò, sắp xếp ổn thoã tôi khoá chặt cửa lại, đề phòng lũ giáp đen. Rồi túc trực bên giường bệnh, hi vọng Gray mau tỉnh dậy đi vì đã hơn hai ngày rồi, chẳng có ai nói chuyện với tôi cả. Tôi bị sự im lặng bức đến điên mất.

    Trong thời gian chị ngủ, tôi đi chôn xác những người tôi biết mặt, khắc bia cho họ. Nhìn đôi tay trầy xước đầy bùn đất, ngẩn người nhìn lại căn nhà trống rỗng. Tôi tự hỏi, nếu Gray biết tôi chính là kẻ gián tiếp giết chết người thân của chị, chị có hận tôi? Nỗi dằn vặt đầy tội lỗi trong lòng chính là sự trừng phạt cho kẻ hèn nhạt? Vậy thì tôi chấp nhận mang vết nhơ này trên người suốt đời nhưng chắc chắn là không vinh quanh như việc Gray mang vết sẹo trên lưng.

    Con đường nào dành cho tôi?


    End 2
    Snowflake
    Snowflake
    Squire
    Squire


    :vvvvv

    Zodiac : Gemini
    Chinese zodiac : Goat
    Tổng số bài gửi : 478
    Join date : 2012-07-17
    Age : 32

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Snowflake Wed Jun 26, 2013 2:34 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Crow


    3.
    Chiếc thuyền buôn nô lệ lênh đênh trên biển lạ suốt hai ngày.

    Micheal là một người đàn ông độ bốn mươi gầy nhom và sạm đen vì nắng. Xuất thân là nông dân lại sống một mình, cuộc sống ông chẳng giàu có gì. Khi đám Obscurit càn quét qua làng, ông chỉ kịp chụp lấy con chó nhà và bỏ chạy.

    Lang thang khắp núi đồi để tìm nơi nương tựa, Micheal đã phải xuống tay tự giết lấy con chó nhà để lấy thịt tự cứu mình. Tới ấy, ông biết mình thực sự trắng tay. Làm nô lệ là điều đầu tiên ông nghĩ đến.

    Và đó, là lý do vì sao ông đang ở trên con tàu này.

    Ở đây, ông quen Selphie, một người phụ nữ độ năm mươi tuổi. Bà băn khoăn với ông rằng, không thấy cậu thiếu niên bướng bỉnh đeo mặt nạ đâu suốt hai ngày nay.

    Ông biết cậu ta, tất cả mọi người trên con tàu này đều biết.

    Cùng với những người đồng cảnh khác, hai ông bà chia chung một khoang tàu, ngủ chung, ăn chung, tắm chung, làm gì cũng chung với nhau, chỉ riêng khi có chuyện vệ sinh cá nhân là họ còn được chút riêng tư trong vài phút, do lão buôn cùng đám lính thuê vẫn muốn giữ chút thể diện cho con tàu gỗ chẳng đáng một xu này.

    Có lần bà Selphie hỏi lão ta, cậu thiếu niên đâu rồi.

    Lão chỉ cười. Lũ lính của lão cũng cười hùa theo. Lão bảo bà không cần biết, và bà nên tự lo thân của mình. Cả Micheal lẫn Selphie biết điều ấy nghĩa là gì.

    Cả hai sẽ không còn có dịp gặp lại chàng trai ương bướng đó nữa.

    Nghĩ mà đến buồn, trong bốn mươi năm cuộc đời Micheal, người ta đến và đi. Có những thứ còn tồi tệ hơn là cái chết, ông biết chúng chẳng tới mức giết hại cậu trai trẻ. Suy cho cùng, cậu ta cũng là nô lệ, cũng là một món "hàng người". Là thương nhân, lão buôn sẽ không dám quá nặng tay làm hư hỏng "hàng hóa" của mình.

    Không tốt cho việc kinh doanh.

    Tới ấy, Micheal không dám nghĩ tiếp tới những chuyện xấu hơn có thể xảy ra.

    Người ta đến và đi.

    Không thể cứ mãi buồn phiền cho những thứ mà mình không thay đổi được.

    Con tàu mãi đi, mang theo những phận người đang chào đón kiếp nô lệ suốt quãng đời còn lại của mình.


    4.
    Samuel là một tay lính đánh thuê đã hơn năm năm kinh nghiệm chiến đấu.

    Đối với Samuel, đồng tiền đổ vào túi là tất cả. Suy nghĩ này giúp hắn sống đúng với lý tưởng của ba từ "lính đánh thuê". Giờ đây, với số tiền mà lão buôn nô lệ đút túi, hắn sẵn lòng làm tròn bổn phận hộ tống con thuyền chở nô lệ. Ấy vậy mà hắn vẫn đang suy nghĩ, sau khi xong việc ở đây, hắn có nên tòng quân cho Obscurit không?

    Đêm thứ hai trên con tàu buôn và tới lượt hắn gác ca tối ở boong tàu. Đi qua đi lại với muôn vàn suy nghĩ có nên gia nhập Obscurit, hắn hầu như chẳng màng gì chuyện diễn ra chung quanh.

    Hắn không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với con tàu buôn.

    Hắn nhầm.

    Chừng mười phút sau, hắn nghe có tiếng đổ vỡ phát ra từ cabin lão chủ buôn người. Linh tính nghề nghiệp mách bảo Samuel rằng có chuyện không hay. Nắm chặt lấy cây kiếm bên hông, hắn vừa bước lại gần cabin vừa gọi "Ông chủ, có chuyện gì à?".

    Im lặng là điều duy nhất đáp lời hắn.

    Đột nhiên, cánh cửa cabin bật mở.

    "Mày...?"

    Hắn thốt lên khi nhận ra cái mặt nạ mỏ chim quen thuộc. Cặp mắt mở to khi nhận ra trên tay đối phương là gì.

    Một cái nỏ đang chĩa thẳng về phía hắn.

    Rút vội thanh kiếm. Nỏ bóp cò.

    Một cơn đau xé họng.

    Mũi tên cắm sâu qua cổ họng hắn. Samuel gục xuống sàn tàu, đôi mắt vẫn mở to trừng trừng nhìn tên nô lệ đeo mặt nạ. Nhìn chiếc nỏ trên tay hắn. Nhìn những vệt máu lấm lem trên áo hắn. Tên lính đánh thuê hiểu đã có chuyện gì với ông chủ cùng đồng đội hắn.

    Hắn nhớ, cách đây hai ngày, thằng nhóc là một tên nô lệ ngỗ ngược. Nhưng vì một lý do chết tiệt nào đó mà hắn không quan tâm lắm, lão chủ bảo nó là "hàng quý" và có thể đem về một số tiền lớn nếu bán cho Obscurit. Và hàng quý thì cần "bảo quản" tốt, chính vì thế mà nó bị biệt giam khỏi nhóm nô lệ kia.

    Giờ đây, hai ngày sau, cũng chính thằng nhóc nô lệ này bằng một cách chết tiệt nào ấy mà hắn chẳng thể biết được, đã trốn khỏi buồng giam và còn chôm được vũ khí để lẳng lặng cướp tàu.

    Samuel cười.

    Hắn ngã gục, chấp nhận cái chết đang đến với mình.

    Cái mặt nạ mỏ chim trở thành hiện thân của thần chết đến gặt lấy linh hồn hắn.


    5.
    Có ai đó lay Selphie dậy.

    Bà mở mắt nhìn và nhận ra đó là Micheal, người đàn ông bốn mươi gầy nhom. Ông bảo, cửa buồng giam mở và có ai đó đã để lại một chiếc chìa khóa. Cùng với ông và những nô lệ đồng hành khác, Selphie rời khỏi buồng của mình và lặng lẽ tiến lên boong tàu.

    Lần đầu tiên trong hai ngày lênh đênh, họ mới được ngửi hơi biển về đêm chứ không phải thứ mùi ngộp ngạt trong khoang tàu kín.

    Lần đầu tiên trong hai ngày lênh đênh, họ mới cảm thấy được cổ tay mình nhẹ thế nào khi không có những chiếc gông nô lệ.

    Lần đầu tiên trong hai ngày lênh đênh, họ mới có dịp trông thấy một boong tàu vắng bóng lính canh.

    Phía xa kia đằng sau bánh lái, là một chiếc mặt nạ mỏ chim quen thuộc.

    Người thiếu niên bướng bỉnh nhìn về phía Selphie, cậu khẽ gật đầu. Rồi, cậu nhìn về phía Micheal và trao lại quyền lái tàu cho ông ta. Người đàn ông đứng tuổi lưỡng lự một chút, nhưng rồi cũng cầm lấy.

    "Chúng ta đi đâu?"

    Ông hỏi.

    Người thiếu niên im lặng, rồi rút từ trong túi quần một mảnh giấy sờn cũ. Cậu nhanh nhẹn ghi gì đó xong chìa ra cho ông rồi tất cả mọi người cùng xem.

    Đến Oldeoak.


    "Ở đó chúng tôi sẽ có nơi ở chứ?"

    "Sẽ có đồ ăn không?"

    "Sẽ trốn khỏi Obscurit chứ?"

    Mọi người hùa nhau cất tiếng hỏi. Cậu thiếu niên im lặng và một lần nữa cầm bút viết lên tấm giấy cũ.

    Các người sẽ sống.

    Đối với Selphie, có lẽ thế là đủ.

    "Cậu là ai?"

    Bà hỏi. Người thiếu niên lặng im không đáp, cậu viết gì đó rồi đưa cho bà, xong lẳng lặng về chỗ bánh lái với ông Micheal. Tất cả mọi người túm tụm quây quanh Selphie, nhìn vào nội dung ngắn gọn trong tấm giấy sờn cũ.

    Crow.

    - End of Chapter 0 -
    Juno
    Juno
    Knight
    Knight


    Ich hab den Schluessel

    Zodiac : Sagittarius
    Chinese zodiac : Dragon
    Tổng số bài gửi : 686
    Join date : 2012-04-13
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Juno Wed Jun 26, 2013 8:43 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Einarr

    Phần cuối

    Đỏ.

    Sắc đỏ tựa màu váy người vợ trong những dịp lễ hội. Sắc đỏ lấp lánh thoắt ẩn hiện trong đốm lửa ấm. Sắc đỏ của máu.

    Sắc máu đỏ trải dài trên thềm tuyết trắng.

    Sắc máu đỏ lấm lem những túp lều ngả rạp.

    Sắc máu đỏ phủ lên những mộ tuyết lạnh lẽo.

    Sắc đỏ hằn thành từng vệt trên khuôn mặt người vợ trẻ.

    Đôi tay cô vươn về phía chồng. Đôi mắt ánh nước lấp lánh tựa hồ băng trao cho anh những ánh nhìn cuối cùng. Nửa thân dưới bị đè nát dưới sức nặng của túp lều vải cháy xém.

    Trong vòng tay cô hai đứa con lớn đang ngủ yên một giấc ngủ vĩnh hằng.

    Chạy đi.

    Cô bảo chồng. Mỉm cười với anh.

    Đứa con trai út úp mặt vào ngực cha. Nấc lên những tiếng khóc tới nát tim. Siết chặt vòng tay ôm lấy con. Tay kia anh vươn về phía vợ.

    Anh và con phải sống.

    Cô cười. Nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Siết chặt. Rồi rụt lại. Hất tay anh ra.

    Anh nhìn cô bằng một khuôn mặt sắt đá.

    Gật đầu. Anh đứng lên. Một tay ôm lấy thằng út. Một tay cầm lao vẫn còn nhuộm chút sắc máu đỏ. Anh quay lưng về phía người vợ đang ôm lấy xác hai đứa con lớn trong lòng. Mặc cho đứa út đấm tay vào người cha. Cầu xin cha quay lại cứu mẹ.

    Anh biết đã quá trễ.

    Cách túp lều đổ nát không xa. Là thi thể ba mẹ già.

    Cách túp lều đổ nát không xa. Là một nhóm quân xâm lược Obscurit đang xử tử những người làng khác.

    Cầm lao trong tay. Anh bước nhanh về phía chúng. Không lẩn trốn. Không chùn bước.

    Chúng quay lại nhìn anh.

    Anh là điều cuối cùng mà chúng có thể trông thấy.

    Bế con trong lòng, anh cầm lao chiến đấu. Sắc đỏ nhuộm rực tấm áo lông anh đang mặc. Sắc đỏ hằn thành từng vệt trên khuôn mặt thương tổn.

    Văng vẳng đâu đó trong tâm trí. Anh nghe.

    Anh là anh hùng,
    Anh không cầm kiếm đánh địch,
    Anh không cầm lao diệt quân thù,
    Anh cầm lao săn thú,
    Anh đem sự sống về nuôi gia đình.


    Một mũi tên cắm vào tay. Vòng tay ôm con hơi nới lỏng trước cơn đau đột ngột. Lại siết chặt. Tay kia cầm lao phóng về phía kẻ thù.

    Ngày hôm nay, anh trở thành một người con mồ côi cha mẹ.

    Ngày hôm nay, anh trở thành một người chồng mất vợ.

    Ngày hôm nay, anh trở thành một người cha mất con.

    Ngày hôm nay, anh sẽ giết sạch bất cứ tên Obscurit nào ngáng đường.

    Văng vẳng.

    Người anh hùng,
    Anh đã về,


    Văng vẳng.

    Anh là Einarr,
    Anh không cầm kiếm đánh địch,
    Anh cầm lao săn thú.


    Bếp lửa hồng ngụi tàn. Tiếng hát bên tai câm lặng.

    Anh đã bỏ rơi chúng ta.


    Einarr đứng lặng giữa nấm mộ làng. Sắc trắng trên người anh chuyển hẳn sang màu đỏ máu. Tiếng khóc của đứa út vẫn vang lên đều đều.

    Xung quanh anh, xác người làng và kẻ thù hòa quyện.

    Lững thững bước đi trong tuyết lạnh. Anh rời khỏi nấm mộ làng. Anh biết chúng sẽ còn đến. Anh biết mình sẽ không thể bảo vệ được con một khi chúng đến.

    Anh biết người đáng lẽ ra phải chết là anh.

    Tấm lưng rộng cùng tiếng trẻ khóc mất hút sau làn tuyết trắng.

    Trên khuôn mặt sắt đá kia lăn dài những giọt nước mắt hiếm hoi.

    Đây là đỉnh Freezing Point. Nơi lạnh nhất Everlast.

    Đây là đỉnh Freezing Point.

    Đây là nấm mồ của một ngôi làng vô danh.
    Tử Dương
    Tử Dương
    Peasant
    Peasant


    Zodiac : Scorpio
    Chinese zodiac : Rabbit
    Tổng số bài gửi : 33
    Join date : 2013-06-22
    Age : 24

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Tử Dương Wed Jun 26, 2013 10:46 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Elys
    Ta là một đứa trẻ đường phố, không tiền, không địa vị, không nhà ở, không biết ai là người đã mang mình đến thế giới này, không có ngày tháng năm sinh rõ ràng.

    Bị cái số không tròn trĩnh cứ đeo bám suốt mười mấy năm trời, chẳng rõ có phải may mắn hay không, ta vừa được gia nhập vào một đoàn lính đánh thuê vào mấy tháng trước.

    "Cô quả là rất có tố chất"

    Người chủ hay đội trưởng đoàn lính đánh thuê đó đã nói như vậy. Cơ sở là sau khi ông ấy chứng kiến cảnh ta dùng dao vật lộn với con gấu cao hơn không chỉ một cái đầu đang trong tình trạng nổi đóa, cứ thế cho tới khi có người đến giúp đỡ.

    Cả người ta lúc đó có không ít vết thương và tâm trí không đủ tỉnh táo để hiểu tố chất mà ông ấy nói ruốt cuộc là cái quái gì? Nếu ổng nói về tố chất liều chết hay đi tìm chết thì ta công nhận mình có thừa. Ta từng trải qua vô số chuyện, vật lộn với nhiều thứ để sống được cho tới ngày hôm nay.

    Ta vốn chẳng có gì nên không cần phải sợ mất đi bất cứ thứ gì nữa.

    Người đàn ông đã khen ta có cái tố chất đi tìm chết hay gì gì đó, ta không hề lo sợ việc ông ấy vì muốn lợi dụng nên mới mời ta vào đoàn lính đánh thuê của mình. Nếu như đó thật sự là điều ông ta nghĩ thì cũng không sao, ta cần thức ăn và chỗ ở nên coi như hai bên đang lợi dụng lẫn nhau đi.

    Tuy nhiên, trong lần gặp gỡ thứ hai, người đàn ông đó đã tặng cho ta một thanh kiếm, mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu ta.

    "Chào mừng cô"

    Ông ấy đã nói như thế.

    Trong khoảng khắc ngắn ngủi, ta lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn trong cái nụ cười ấm áp kia.

    Và quả nhiên, linh cảm của ta vẫn đúng như thường.

    Một hôm, khi đã tách khỏi đoàn và đi lang thang một mình trong khu rừng. Ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người trưởng đoàn lính đánh thuê đáng kính, ông ta đang nói chuyện với một nhóm người lạ mặt vận giáp đen toàn thân.

    Ta không còn nhớ rõ nổi dung cuộc hội thoại đó nữa, chỉ biết người mới hôm nào còn mỉm cười xoa đầu mình đang âm mưu dẫn quân đoàn Obscurit đến xâm lược quê hương của ta.

    À không, đó chẳng phải là âm mưu nữa.

    Ngay tối hôm nay thôi, nếu như quân lính không kịp chuẩn bị phòng thủ, thành phố Merrowland sẽ biến thành một biển máu.

    Khi bọn Obscurit và kẻ phản phước kia rời đi, ta vốn định chạy thật nhanh để kịp về thông báo cho mọi người nhưng sự đời không được yên bình như vậy.

    " Mày đã thấy hết rồi phải không?"

    Ta quay mặt lại và phát hiện ra đó là một thành viên của đoàn lính đánh thuê, trong phút chốc liền hiểu ra rằng tất cả bọn chúng đều muốn dẫn quân Obscurit vào xâm lược Merrowland, có thể việc lợi dụng ta sẽ giúp được gì đó trong kế hoạch của chúng mà ta chưa biết, không bất ngờ cho lắm.

    " Mày phải chết!"

    Hắn ta gào lên, vồ lấy vai trái của ta để ngăn ta chạy trốn rồi lần mò lấy thanh kiếm đeo bên hông.

    Sau vụ con gấu vô duyên nổi điên với mình, ta đã rất hoảng sợ nên suýt chết trong phút chốc.

    Vì vậy, ta đã tự hứa là trong bất kỳ tình huống nào, mình cũng phải thật bình tĩnh.

    Khi biết mình đã vô tình nghe được bí mật rằng tối nay quân đội sẽ đột kích vào thành Merrowland mà còn bị người phát hiện, ta đã hiểu rằng cớ sự nó sẽ ra như thế này.

    Phập!

    Hắn ta sững người, buông lõng chuôi kiếm khi thấy trước ngực đã cắm sẵn một con dao găm. Không để ý đến ánh mắt kinh hãi nhìn về phía mình, ta vội bồi thêm vài nhát nữa vào ngực hắn để chắc chắn rằng sau lần gặp mặt này thì tên đó sẽ không còn sống để cố giết ta nữa.

    -----

    Sau khi xử lý xong cái xác và tự điều chỉnh tâm tình của mình lại, ta nhanh chân chạy về phía cổng thành với mong muốn báo cho lính gác biết việc Merrowland sắp bị tấn công, lúc này đã là xế chiều.

    " Mày muốn gì hả, con bé kia?" Tên lính canh cộc cằn.

    Ta không có thời gian để ý đến cái thái độ khiến người khác muốn dẫm chết của hắn ta, vội vã nói:

    " Quân Obscurit sắp tấn công Merrowland! Bọn chúng đã tới rất gần bìa rừng rồi!"

    " Mày đang lảm nhảm cái quái gì thế hả?! Muốn chết hay sao mà lại nói điều xui xẻo như thế!" Hắn nạt.

    " Chết tiệt!" Ta nổi điên lên, chụp lấy cổ áo tên lính " Ta nói bọn chúng sắp tới rồi! Còn không mau vào báo cấp trên đi!"

    Con người cộc lốc như hắn ta tất nhiên là không biết tới thương hoa tiếc ngọc mà nhẹ nhàng gỡ tay một quý cô như ta ra. Hắn tức giận vung chân định đạp nhưng ta linh hoạt né được, còn trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

    " Con khốn!" Một cước thất bại, hắn ta tiếp tục tung thêm vài đòn nữa " Mày nghĩ mà là ai?! Một đứa con gái bẩn thỉu như mày mà dám hỗn láo với ai hả?!"

    Trong khi vẫn đang bận rộn né đòn của hắn, những lời chỉ trích kia lọt vào tai ta không sót một chữ.

    Bẩn thỉu?

    Thế giới này là như vậy, không bao giờ tồn tại "công bằng" theo đúng như nghĩa của nó.

    Ngươi có tiền, ngươi có địa vị, ngươi có thể khiến kẻ khác bán mạnh cho ngươi.

    Còn ta, ta vốn chẳng có gì cả.

    Ngay lúc này đây, khi ta muốn bảo vệ nơi mình gọi là quê hương cũng không được.

    Nghe thấy tiếng động, tên lính gác kế bên và những tên khác gần cổng thành có đã có dấu hiệu muốn kéo tới đây. Ta lạnh lùng trừng mắt với "cái thứ mà ai cũng biết là cái gì đó" trước mặt mình, trước khi quay đầu chạy đi còn hét to:

    " Ừ, ta bẩn lắm! Nhưng tiếc quá, CHƯA BẰNG BỌN MÀY!"

    Chắc ai cũng nghĩ ta là một đứa con gái đanh đá? Sao cũng được, ta xin rút lại hai chữ "quý cô" trên vì theo chuẩn mực cái thời đại này, ta hoàn toàn không xứng đáng với nó sau khi giết người và hét vào mặt một tên lính gác.

    Ta đã có sẵn một kế hoạch trong đầu để lẻn vào dòng người ở bến cảnh và rời khỏi nơi này, tuy có chút liều lĩnh nhưng ta tin mình đủ khả năng thực hiện. Nếu thất bại thì chết thôi, ta không thể sống nếu ta không làm gì cả.

    Vĩnh biệt, Merrowland.
    Ta đã cố gắng hết sức rồi... một ngày nào đó, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng phải biến khỏi nơi này.
    Xin hãy gửi lời chào trân trọng nhất của ta đến quân Obscurit.
    Lá thư tuyên chiến của ta.
    Metamorphosis
    Metamorphosis
    Squire
    Squire


    Tổng số bài gửi : 289
    Join date : 2012-07-18

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Metamorphosis Wed Jun 26, 2013 11:58 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Roberto Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Gamaliel


    Ngày thứ 7


    Tôi là Gamaliel Allon. Bạn bè hay gọi tôi là Gam.

    Tôi là một linh mục không theo bất kì một mẫu mực nào.

    Từ bé, tôi sống trong nhà thờ dưới sự bảo bọc các cha và sơ. Lớn lên, tôi chọn nối nghiệp họ để có một cuộc sống dễ dàng.

    Tôi không tin vào đức chúa trời. Tôi không tin vào phép màu. Tôi không tin vào bất kì những bài thuyết giảng mỗi sáng chủ nhật nào cho dù chúng do chính tôi nói ra.

    Tôi tin vào con người.

    Hiện tại, tôi tin vào cái con người to lớn đang ngồi trên dãy ghế thứ ba từ trên đếm xuống. Cái con người ngoan đạo đang chắp tay cầu nguyện cho chính mạng sống của mình và cả thành phố Marple.

    Anh ta là Roberto Bow. Một con chiên ngoan đạo và là bạn thời thơ ấu của tôi. Có thể nói, vai trò của chúng tôi vì một sự trớ trêu nào đó của số phận đã khiến chúng đổi chỗ.

    Kẻ thích dùng hành động hơn lời nói lại theo nghiệp tu hành. Kẻ ngoan đạo hiền hòa nay lại cầm kiếm gia nhập quân ngũ.

    - Hôm nay cậu vẫn chưa đi.

    Rob nói khi trông thấy tôi ngồi xuống cạnh anh ta. Tôi gật đầu đáp với câu trả lời thường lệ:

    - Tôi vẫn còn việc để làm.

    - Đi đi.

    Rob nói bằng giọng khẩn khoản. Đến ngày hôm nay anh ta đã có thêm một vết thương quanh trán và nơi đùi. Chỉ vậy thôi cũng đủ đoán tình hình chiến sự không khả quan mấy.

    Tôi im lặng. Được một lúc, tôi lại đứng lên và dợm chân bước khỏi sảnh nhà thờ. Nhưng Rob vội nắm chặt lấy tay tôi ngăn lại, anh ta tiếp tục nói mà không ngẩng đầu lên:

    - Đi đi. Tôi muốn cậu sống.

    Tôi lại im lặng nheo mắt nhìn Rob. Nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay thô ráp trầy trụa của Rob, tôi dùng quyển kinh thánh mà thú thật là tới giờ tôi chỉ xem nó là đồ trang trí gõ nhẹ vào đầu anh bạn thơ ấu.

    Một lần nữa, tôi quay lưng về phía Rob và rời khỏi sảnh nhà thờ im ắng.

    Tôi là Gamaliel Allon.

    Và chính tôi cũng không hiểu tại sao mình còn ở lại đây.
    kayuki
    kayuki
    Knight
    Knight


    HERO

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 890
    Join date : 2012-02-09
    Age : 27
    Đến từ : Thị trấn không người

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by kayuki Thu Jun 27, 2013 1:05 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Gray Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Ja

    3. Cứ tiến về phía trước…

    Hôn mê khoảng hai ngày trời, Gray cũng đã tỉnh lại. Nó nhìn xung quanh và ngỡ ngàng khi phát hiện mình đang ở nhà, ngủ trên chính giường của mình. Căn phòng vẫn sạch sẽ và gọn gàng như tất cả những gì mà nó chứng kiến chỉ là giật mơ nhưng cái đau nhói truyền từ phía lưng nhắc nhở nó rằng tất cả đều là sự thật.

    Đoàn quân giáp đen Obscurit đã tấn công và càn quét quê hương của nó. Nó hi sinh thân mình để cứu mẹ và Sani… Hai người họ… Có khi nào là họ đã cứu nó? Đầu óc mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài vẫn chưa hoạt động tốt nên nó quyết định bỏ qua việc đó. Lần mò xuống nhà, tay cầm chặt cây đàn violon như một vũ khí, nhác thấy bóng người nó tính đánh trước nói sau

    “Khoan! Bình tĩnh!”

    Giọng nói quen thuộc vang lên, cùng lúc đó cơn nhói ở lưng khiến nó phải buông rơi cây đàn. Đứng nhìn nhau một hồi, cuối cùng nó cũng chỉ biết cười nói

    “Mừng em về nhà” Không hay nước mắt mình đã chảy dài. Khuỵ chân nơi cầu thang, nó ôm mặt lặng lẽ khóc không biết vì vui hay buồn chỉ đơn giản là muốn khóc. Thằng nhóc bình thường rất đáng ghét giờ cũng rất ngoan ngoãn ngồi đó nghe tiếng khóc tỉ tê của chị mình. Sau đó cả hai cũng không đề cập đến vấn đề quân Obscurit hay người thân, lặng lẽ ngồi ăn tô cháo lỏng bỏng nước nhiều vì nó biết trong nhà không còn gạo để ăn rồi.

    “Chị tính sao? Chẳng lẽ cứ vậy mà sống? Ở đây cũng đâu còn ai…”

    “… Cha và Jaren…”

    “Chết rồi…”

    “Mẹ và Sani?”

    “Không biết, lúc trở về nhà thì chỉ thấy chị người làm cùng chị” Hắn lựa chọn việc giấu đi phân nửa sự thật tàn nhẫn này để Gray yên lòng. Dù sao, một mình hắn gánh là đủ rồi. Đền tội cho họ, một mình hắn làm đủ rồi, Gray không cần phải làm thêm gì cả. Nghe câu nói “Hoá ra không còn ai thật” của chị, hắn khẽ thở dài bảo

    “Đi đến Oldeoak đi. Ở đó, chúng ta có cơ hội”

    “Cơ hội…cho cái gì?”

    “Sống… Gray!! Đừng có như vậy! Chị cũng đâu còn là đứa con nít nữa. Suy nghĩ thấu đáo hơn đi!”

    “Không cần đứa như mày dạy khôn! Cha và Jaren chết vì mày đúng không??” Thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Ja’, nó hoàng hồn biết mình đã nói sai bất quá đứa nhỏ đó không phản bác lời nó, chỉ im lặng gục đầu nhìn mặt bàn. Không khí nặng nề quá, để cả khi thế giới này chỉ còn hai chị em, họ cũng không thể hoà hợp được với nhau.

    “Xin lỗi…” Cả hai đồng thời nói. Nhưng Ja’ tiếp lời “Chị phải sống. Nếu không có lý do thì xin hãy sống vì tôi. Cả hai chúng ta… phải sống.” Tối hôm ấy, cả hai lén lút đi về phía tiệm kinh doanh của gia đình. Chui vào căn hầm mà chỉ có họ Mia mới biết ở đó còn trữ một ít của cải phòng lúc nguy cấp cần dùng đến nhưng không ngờ lúc nguy cấp lại là thế này.

    Thành Esterbell, số người sống sót và chạy thoát đếm trên từng đầu ngón tay. Họ sống được phần lớn là do tìm được chỗ trú ẩn hoặc không là nửa sống nửa chết giống Gray và được Ja’ cứu. Ngay trong đêm đó khoảng 10 người sống sót tập trung tại căn hầm nhà Mia, hắn đứng đầu việc vặt ra kế hoạch lánh sang Oldeoak vì ở đây dù có sống cũng sẽ chết đói vì cái ăn đã không còn nữa, quân Obscurit tàn phá không còn gì.

    Tờ mờ sáng hôm ấy, đoàn người theo chị em Mia đi bộ ra bến cảng lớn ở thành – nơi bắt đầu cuộc càng quét của quân xâm lược. Mục tiêu là trốn địch cướp thuyền. Lính gác ở đây đông hơn trong nội thành vì chúng vận chuyển binh lính và hàng hoá nhờ đường thuỷ nơi đây – một trung tập mua bán sầm uất. Nhờ vào tấm bản đồ ngày trước của cha, hắn nhanh chóng tiếp cận được bến cảng sau một ngày trời đi bộ và ẩn núp. Hắn vội vã muốn cướp thuyền rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Vì vậy mặc kệ lời khuyên của Gray, hắn lôi kéo mọi người phục kích quân địch.

    Mở màn là hắn tiên phong dùng kiếm đâm chết một tên lính đang đứng gác một phía bến cảng. Sau đó mọi người ùa ra giết những tên còn lại. Gray mau chóng trèo lên một con thuyền, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đi. Kế hoạch cướp thuyền thành công đấy nhưng cái giá phải trả cho sự nóng vội của hắn chính là bả vai bị kiếm chém một nhát sâu như muốn đứt lìa và mạng sống của một vài người nữa. Khi còn thuyền họ trôi xa dần, đi vội đến mức không kịp nhặt xác những người đồng đội nhìn họ bị cắt làm nhiều khúc, tiếng rên rỉ bị dòng nước nhấn chìm tất cả.

    Hắn giết người. Gián tiếp lẫn trực tiếp. Tay hắn đã nhuộm đầy máu, vết nhơ tội lỗi lại loang ra…

    Băng bó vết thương cho Ja’, nhìn sâu vào đôi mắt như đã đánh mất thứ gì đó, nó biết đó là thứ gì. Cả hai đều đánh mất chúng rồi.

    Con thuyền lênh đênh trên biển, trôi nổi theo dòng nước, tựa như số phận của con người trước vòng xoay định mệnh.

    Con đường nào dành cho họ? Những kẻ đang lầm đường lạc lối…


    End chap 0
    pastry
    pastry
    Squire
    Squire


    trung thu rồi người ạ ~

    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Buffalo
    Tổng số bài gửi : 199
    Join date : 2012-08-25
    Age : 26
    Đến từ : Thị trấn bánh mì \(> w <)/

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by pastry Thu Jun 27, 2013 11:26 pm

    Chap O: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:



    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Sin
    Part 2.

    "Anh Sin, chúng ta đi đâu vậy anh?"

    Sau khi đến vườn nhà mình, Sin phụ giúp Fara hoàn thành công việc phân bón tưới nước cho chúng. Fara nhỏ hơn hắn bốn tuổi, nhưng từ bé đã chín chắn đảm đang và hay làm. Lúc nào cũng thích cằn nhằn và nghiêm trọng hóa vấn đề, thế nên luôn bị Sin và thằng nhóc em chọc phá. Tuy thế, Fara cũng không phải là người không biết đùa, những lúc như vậy cũng hùa theo ông anh với thằng nhỏ em đồng phạm.

    Kể ra thì Fara là một cô gái sâu sắc, cô bé thấp hơn Sin cả cái đầu nhưng nhìn kĩ sẽ thấy lúc nào Sin cũng là người bị nhắc nhở. Từ những việc nhỏ trong nhà cho đến những vấn đề lớn, Sin luôn có Fara kềm cặp để tránh làm sai. Sin không xem đó là phiền, với hắn, Fara là một người rất tuyệt và là bạn tâm giao rất tốt. Mỗi khi Sin không vui, không thể kể cho dì và dượng điều gì thì cô bé luôn là người tâm lý thấu hiểu và lắng nghe Sin.

    Nhân lúc trời đang mát mẻ, thế là sau khi xong việc, Sin kéo Fara đi lên núi chơi.

    "Cứ yên tâm đi theo anh đi, rồi em sẽ thấy." Sin cười hí hửng, dẫn Fara chạy càng nhanh.

    Fara bị kéo theo chẳng biết làm gì ngoại trừ chạy theo. Cái tính ham vui tùy tiện của Sin không phải cô bé chưa biết, nhưng nhiều lúc cũng khiến cô cảm thấy lo lắng thay ông anh mình, cứ ngây thơ như thế....

    "Xem kìa."

    Fara thở từng dốc, nhìn theo hướng Sin chỉ ra xa. Là biển.

    "Oa, tuyệt quá!"

    Fara thốt lên kinh ngạc. Sin bật cười khoái trá. Fara không được lên núi săn bắn, nên chưa từng được thấy phía sau núi Fogedge là mảnh đất nối liền ra biển cả mà mọi người hay nói tới. Đằng xa cũng có thị trấn và con người sinh sống, Sin chỉ vừa phát hiện điểm ngắm cảnh tuyệt vời này mới gần đây. Con đường này hắn đã kiểm tra kĩ, khá an toàn nên sẳn có dịp nên hắn mang theo Fara lên núi ngắm cảnh cho con bé mở rộng tầm mắt.

    "Thích ghê chưa? Thấy anh Sin của em tuyệt không?"

    "Vâng, anh Sin đúng là tuyệt ghê!"

    Fara cười tươi tắn đáp lại, không ngờ gần như thế lại có một cảnh tượng hùng vĩ và đẹp đến thế. Sin thấy em gái cười rất hạnh phúc, hắn cũng rất thỏa mãn. Tìm một điểm bằng phẳng cho cả hai cùng ngồi xuống.

    Fara hơi lo lắng. "Em lẽ ra không được đến đây, sắp tới giờ cơm rồi. Mẹ và cha mà biết thì sẽ không vui đâu anh."

    "Không sao đâu, có gì anh sẽ thay em chịu mắng cho." Sin hứa hẹn chắc nịch. "Sáng nay lại bị dượng quật một cú, cũng chẳng làm sao."

    "Anh chắc mình cứ bị đánh thế hoài không sao đấy chứ?" Fara cười khúc khích nhìn ông anh của mình.

    "Có làm sao chứ."

    Sin nhăn răng khoe thành tích tay chân bị bầm dập đến thành quen. Làm Fara cười đến nghẹn lời chẳng biết khuyên ngăn thế nào.

    Đằng xa là rừng cây xanh tươi tốt trải dài, ra xa một chút là từng đợt khói từ thị trấn cảng biển gần đó, giờ này hẳn mọi người cũng đã về nhà dùng cơm nên mọi hoạt động bị tạm dừng. Có vài người đi lại trông hơi lạ và vài tàu thuyền to lớn cập bến. Không khí phía đó có chút kì lạ, ba ngày trước còn không có gì xảy ra nên làm Sin hơi tò mò. Nhưng hắn cũng không quá để tâm, đó là việc của người ta, không liên quan đến gia đình hắn. Xa hơn nữa là vùng đất của biển cả, biển xanh biếc nhìn từ trên cao với khoảng cách như thế trông như thế giới tận cùng đầy huyền bí. Ánh nắng rơi thành hàng lấp lánh lên bầu trời trong xanh.

    "Anh Sin này, em thấy cha nói cũng đúng đó, anh cứ tùy tiện thờ ơ với nhiều thứ như thế cũng không tốt đâu?" Fara đột ngột lên tiếng.

    "Tại sao chứ?" Sin đã nằm lăn ra, tò mò hỏi lại. Hắn thấy mình thế này rất tốt, chẳng lẽ phải trở nên trách nhiệm và suốt ngày cau có vì cuộc đời sao?

    "Ừm thì....anh không nên chỉ hướng nhìn quá khứ và ôm khư khư hiện tại, anh rồi cũng nên có ai đó để yêu thương và..."

    "Gì thế? Em muốn đuổi anh rồi à?" Sin ngắt lời. Hắn không cần điều đó, anh muốn ở cùng dì dượng, hai đứa em và chờ đợi cha mẹ mình.

    Fara bị hỏi hốt hoảng giải thích. "Khôn...không phải, chỉ là rồi tụi em và cha mẹ em, cảm thấy anh nên tự tin làm điều mình muốn. Anh rất thích đi đó đây, nhưng lại tình nguyện chỉ ở lại vùng đất bé nhỏ này....Mọi người đều cảm thấy tiếc."

    "Sau cùng cũng là đuổi anh đi." Sin xoay lưng về phía Fara, giọng tủi thân làm cô bé vội lên tiếng giải thích tiếp. Fara còn đang xếp lời lẽ để cho Sin hiểu thì hắn đã nhẹ giọng nói. "Anh tự biết bản thân cần gì, em không cần phải nói đâu Fara."

    Hắn quay sang cười cười xoa đầu cô bé, kéo con bé cũng nằm xuống cỏ ngắm trời xanh. Buổi trưa yên ắng, xung quanh là tiếng chim chóc không ngừng kêu lên một cách lạ lùng nhưng lại làm Sin buồn ngủ, thế là hắn ngủ quên luôn.

    Cho đến khi Sin thức dậy thì mặt trời đã xuống biển được hơn một nửa, hắn thức dậy bởi tiếng gọi của Fara.

    Con bé vẻ mặt sợ hãi lay Sin dậy. "Anh Sin, ban nảy có người di chuyển từ phía bên làng kia sang làng chúng ta rất đông, em không biết họ là ai nhưng giờ này chắc họ xuống tới làng mình rồi. Chúng ta mau về xem thử đi."

    "Hử?" Sin còn chưa tỉnh giấc, hỏi. "Người ta qua thì qua, có gì đâu, chắc đoàn người thương buôn nào đó từ biển đến."

    "Không phải anh Sin, những người này rất lạ, họ mặc áo giáp và trông rất hung hãn. Anh không để ý thị trấn đằng kia quá im lặng bất thường sao? Lẽ ra giờ này họ phải thấp đèn lên nhưng cả thị trấn không có chút ánh lửa. Chỉ có một điểm duy nhất bốc lửa rất lớn."

    Fara chỉ Sin những điều mà cô bé nghi hoặc, Sin nhìn theo thì thấy quả thực Fara không nói dối.

    Hắn bỗng dưng cảm nhận điều không lành, vội cùng Fara quay về. Giữa đường bắt gặp một đám người mặc áo giáp đi từ làng của họ ra. Mấy gã đang cười nói về việc thắng lợi dễ dàng khi xâm chiếm thị trấn bến cảng kia cùng ngôi làng nghèo nàn của họ.

    Fara sợ hãi đến run rẫy, con bé nhìn Sin nhưng Sin cũng đang rất bất ngờ nên hắn chỉ có thể an ủi con bé rằng nhất định gia đình của họ sẽ không sao, chỉ là vài gả lang thang bị điên thôi. Làng của họ nhất định không có gì.

    Nhưng về đến nơi thì sự việc còn hơn cả nổi sợ trong lòng cả hai.

    Mùi máu nồng nặc từ khắp nơi bốc lên cùng mùi khói. Nơi bị cháy là phía nhà của họ. Fara như phát điên, con bé chạy một mạch xuống dưới đó, Sin cũng theo sau, trong lòng không ngừng lo sợ ngày càng cao.

    Căn nhà bị cháy có vẻ đã bị cháy từ sớm, lan đến cả một dãy nhà, trong đó có nhà của dì dượng Sin. Fara vội lao vào đó nhưng bị Sin vội chặn lại.

    "Tránh xa Sin, em phải vào xem. Mẹ...mẹ em, Farkin..., cha vẫn còn trong đó...."

    "Không đâu không đâu, em tin anh Fara, tin anh Fara, dì dượng và Farkin đã chạy được, đã chạy được rồi. Hiện tại em đến đó sẽ bị bắt đấy."

    Sin hoảng loạn bắt lấy Fara, ôm chặt con bé, nước mắt của cô bé làm ướt đẫm áo của hắn. Mắt hắn cũng cay cay nhưng hắn không thể khóc, khóc sẽ làm cho Fara thêm hoảng sợ, phải tránh mặt đám binh lính ấy. Trong lúc ấy Sin phát hiện có ai đó nắm lấy ống quần mình, hắn giật mình nhìn cánh tay của người nằm đằng sau đẫm máu. Vội vàng nâng dậy, chẳng phải ông bác bạn của dượng đây sao, là anh em kết nghĩa ngày trước của dượng, bác ấy cũng từng một thời gian dạy võ cho Sin, sau vì Sin quá ương bướng chẳng chịu học nên bác giao trả lại cho dượng.

    "Sin...Sin, phải con không?"

    "Co-con...con... là con... đây bác Find..." Sin đưa bác Find vào một góc tránh đám lính, hắn để đầu bác dựa vào mình, giọng run rẩy đáp lại. Bác Find rất giỏi võ, thân thủ cao vô cùng, mà nay cả người bác Find toàn máu, xung quanh là vết chém không ngừng rỉ máu. Sin đau xót, giọng lạc đi. "Sao..sao..lại thành thế này hả bác, bác có thấy dượng...cha Fara..không ạ? Còn dì con? Farkin nữa?"

    "Là đoàn quân giáp đen của Obscurit...." Bác Find nói một cách nặng nhọc, trong giọng nói đầy sự căm hận. "...bác chỉ nghe dạo này chúng tấn công chiếm đoạt khắp nơi, chỉ không ngờ là làng mình lại là điểm tiếp theo...mau, các con mau đến bến cảng, tìm tàu tị nạn rời đi....thật xa..."

    "Cha con, bác Find, cha con đâu, mẹ con và cả Farkin nữa..." Fara nắm tay bác vội hỏi, nước mắt rơi không ngừng. Bác chỉ nặng nề lắc đầu rồi tắt thở.

    Fara ngồi bệt ra đất, Sin cũng im lặng.

    Ra đây là lý do thị trấn lớn bên kia buổi sáng không có mấy ai ló mặt, chỉ toàn đám người áo đen đi đi lại lại một cách lạ lùng. Sin đã không quá để tâm, hắn không ngờ rằng mọi việc lại tệ như thế. Không được, không phải lúc để tự trách u buồn, hắn và Fara phải rời đi, phải mau chóng thoát khỏi đây.

    Fara đã quá sốc, cô bé không thể ngồi dậy, cặp mắt vô hồn ngước nhìn Sin, nước mắt nhạt nhòa nước. Sin đau lòng vô cùng, rõ ràng lúc sáng còn rất tốt, tại sao....lại thành thế này. Cõng Fara yên lặng rời đi, Sin nhìn căn nhà mình đang bốc cháy, đau đớn quay mặt đi.

    Sin đi liên tục không dám ngừng nghỉ, vì đã lớn lên tại đây, Sin biết con đường ngắn nhất để sang thị trấn bên kia. Đến được thị trấn nọ thì cũng không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng hoảng loạn tại đây. Nơi này so với làng của họ còn đông hơn, bao nhiêu xác người chết nằm la liệt khắp nơi. Lần đầu Sin cảm thấy sợ, hắn bỗng nhớ đến dượng và dì, nhớ đến Farkin, hắn sợ chết. Tại sao?

    Vô tình gặp được một đám người trong thị trấn đang chốn chui nhủi bàn tán về chuyến tàu tị nạn sắp rời đi vào tối mai, giọng ai cũng hoảng hốt và lo lắng, xung quanh nồng nặc mùi, cái mùi bi thương. Sin buồn nôn, Fara trên vai hắn run rẫy. Cả hai đều có những suy nghĩ riêng, chưa bao giờ mọi thứ tối đen đến thế này.

    Cả hai không được ăn gì từ sáng nên hiện tại rất đói, Sin dẫn Fara lẻn vào một tiệm bánh mì đã bị đập phá. Tìm những mẫu bánh mì đã cứng ngắt thì phát hiện một bà lão đang trốn trong đó, thấy họ, bà lão như phát điên cầm miếng kính vỡ ra từ cửa kính hét lớn đe dọa.

    "Tụi bây muốn gì, tao sẽ không để tụi bây giết cháu tao đâu, biến đi."

    "Không không, bà ơi, tụi con..."

    "Tụi bây đừng hòng giết con cháu bà lão này." Bà lão cười phá lên như điên, tiếng của bà làm kinh động đến một nhóm lính đi ngang qua. Ngay khi chúng bước vào thì bà lão ấy đã dùng miếng kính cắt cổ chính mình, ngã xuống ngay trước mặt Sin và Fara.

    Fara nhìn bà lão tự sát, vội lấy mấy miếng gỗ rơi quanh. Nhào vào nhóm ba người lính Obscurit, mấy gã đó thân người cao to, bất ngờ bị Fara cầm cây đập tới liền nổi nóng.

    Fara hét lên. "Tất cả là tại mấy người." Vẻ mặt bi thương, Sin không kịp ngăn cô bé lại, cái chết bất ngờ của bà lão làm hắn như bị đả kích. Đến lúc giơ tay kéo Fara về thì cô bé đã bị gã Obscurit gần nhất đâm một nhát thẳng qua tim bằng kiếm trên tay.

    Sin ôm lấy đứa em trong vũng máu, nhìn chằm chằm vào đối mắt mở to của Fara đang nhìn mình. Đến đây là hết sao? Thật sự đã hết rồi sao? Chỉ thấy Fara khẽ nói thật nhỏ bên tai Sin. Đừng buông xuôi. Rồi nhắm mắt lại.

    Tim Sin quặn thắt, tại sao.

    Tiếng cười khinh bỉ của ba tên lính kia chỉ khiến Sin thêm kích động. Hắn đưa mắt nhìn, ánh sáng nhỏ nhoi từ lồng đèn chúng đem tới và ánh trăng bên ngoài chỉ cho Sin thấy một đám bùi nhùi tối đen. Tại sao?

    Sin bị tụi người đó đánh, chỉ có tên lính bị Fara đập là liên tục đánh đập Sin, hai tên còn lại thì đứng cười như xem ai đó diễn tuồng. Tại sao? Sin tự hỏi trong lòng, hắn không thể đánh nhau, hắn không thể làm tổn thương một ai đó, hắn không muốn phải đi lo những việc không cần thiết. Nhưng tại sao.

    Sin vùng dậy, dùng cùi chỏ đánh vào mặt của gã đó rồi quay người nhanh chóng nhảy lên lấy chân kẹp chặt cổ hắn quật xuống, liên tục đánh vào mặt hắn, đánh đập không ngừng nghỉ.

    Con nghĩ thế cũng tốt, nhưng con không nghĩ sẽ có ngày con cần phải học cách bảo vệ thay vì dựa dẫm sao, Sin?

    Không, Dượng ơi. Con không định sẽ thế này, con không muốn.

    Hai tên còn lại thấy đồng bọn của mình bị đánh thì liền tiến tới giúp đỡ, chúng nắm tóc Sin kéo ra khỏi người gã kia, hắn liền giật kiếm của gã đó, hạ thấp người quơ kiếm đến trước mắt chúng làm chúng buông tóc mình ra. Lựa cơ hội, Sin quay lại nhắm chuẩn xác đâm vào vùng cổ họng không có giáp của một trong hai tên vừa nắm tóc hắn. Rút ra thật mạnh trong khi bị gã còn lại kẹp cổ hắn.

    Con cứ thế này chẳng biết khi nào ổn định, muốn dì lo cho con đến già sao, mau cưới vợ đi.

    Con không muốn dì à, dì lo cho con tới già đi. Tại sao cứ phải có vợ mới ổn định chứ dì?

    Cái tên giết Fara sau khi bị Sin đánh bầm dập trong lúc đồng bọn đối phó với Sin thì đã vội lấy lại tinh thần. Sin từ sáng đến giờ không được ăn gì trừ bữa sáng, hắn không đủ sức đánh dai với bọn chúng, phải giết thật nhanh. Hắn nhớ đến mỗi lần mình cùng dượng so tài bị đánh đến không thấy mặt trời, dùng hết tất cả những chiêu thức còn nhớ cố thoát khỏi gã còn lại. Hắn chợt nhớ có một cách, hắn nắm lấy cánh tay đang siết cổ mình, lấy chớn lộn nhào lên nhảy ra sau nắm hai bên đầu hắn bẻ ngược về sau một cách mạnh mẽ. Kêu một tiếng Rắc kinh rợn. Sin không kịp để bản thân giật mình những gì hắn vừa làm thì bụng bị kiếm đâm xuyên qua. Phía sau là gã đã giết Fara.

    ...Rồi có ngày anh sẽ có người yêu... đừng tùy tiện thờ ơ với cuộc sống như thế anh...đừng ôm quá khứ và hiện tại thôi....

    Thế tương lai em muốn là vậy sao Fara? Hay, ý em là, đây là cái giá cho việc anh quá vô tâm và chỉ ôm khư khư thế giới của chính mình.

    Trong trạng thái bị đâm, Sin rút kiếm của gã hắn vừa giết, cười cười với tên ấy. Gã đó có chút sợ hãi lui về sau làm đổ cài lồng đèn, lửa lan ra. Trong lúc gã đó phân tâm, Sin liền dùng sức xoay người đâm thẳng cây kiếm vô ngực gã. Đẩy ngã gã vào đống lửa đang bén, tiếng rú lên đau đớn của gã chói tai vô cùng. Sin rút cây kiếm ra, cảm thấy may mắn vì mấy tên này không thông minh lắm, vết thương bị đâm rất sâu dù không trúng chỗ hiểm nhưng Sin đã chẳng còn đứng nổi nữa, hắn quỳ xuống, nhìn xác của Fara gần chỗ bà lão. Ngoài cửa đã bị lửa lan rộng khiến đám người bên ngoài chú ý.

    Sin cố gắng vác Fara lên, kéo lê cô bé đi cùng mình ra phía sau tiệm bánh, bên ngoài có người, hắn không thể đi ra. Máu từ người hắn và của Fara lẫn lộn vào nhau, hắn vội tìm lối thoát. Nhưng căn tiệm này không có cửa sau, chỉ có dãy cửa sổ cao.

    Hắn có thể chui ra, nhưng không thể đem Fara theo.

    Fara chỉ im lặng nằm dựa đầu vào Sin, trông cô bé hiền lành như ngày nào. Sin ôm chặt cơ thể đang lạnh dần. Cùng lắm là cứ chết cùng cả nhà. Đừng buông xuôi.

    "Anh có thể sao Fara?"

    Hắn cảm thấy rất tức giận với bản thân, chưa bao giờ hắn nghĩ rồi mọi thứ sẽ có kết cục này. Hắn chỉ muốn sống yên bình, hắn không nghĩ mình sẽ vì đấu tranh sinh sống mà làm tổn thương người khác. Nhưng ngay lúc Fara bị đâm ngay trước mắt, hắn đã không kìm được muốn giết họ. Cho đến khi giết họ, Sin vẫn không thể nghĩ được là mình lại có thể giết người. Vì hắn biết, sinh mạng quá mỏng manh, từ xưa hắn đã biết, cái cách cha mẹ đã chết mà dì dượng giấu hắn, hắn biết. Thế nên hắn sợ phải bóp chết thứ mỏng manh đó. Và giờ thì Fara, tất cả người thân của hắn. Đã chết như thế, một cách rẻ mạt nhất và không được ai biết đến. Chỉ có hắn là người đau thương.

    Hắn chính là sợ phải đón nhận tất cả mọi thứ như thế. Rất đáng sợ.

    Sin khóc, ôm lấy Fara mà khóc, từ lúc biết được tình hình hắn luôn suy nghĩ rằng, không sao sẽ ổn thôi rồi sẽ mau chóng ổn lại thôi. Nhưng lúc này thực sự không thể ổn nữa, hắn ôm chặt lấy Fara mà khóc, rồi buông em ấy ra.

    Ít nhất, hắn cũng không thể chết lúc này. Bên ngoài ngày càng đông người, khói lửa ngày càng mịt mù, hắn tìm lấy một tấm vải trong tiệm, quấn quanh vùng bị thương, tìm cái ghế và leo lên cửa sổ. Phía sau cửa sổ là một toàn nhà khác, bên dưới là một con hẻm nhỏ tối đen. Sin nhảy từ từ nhảy xuống, hắn mau chóng chạy đi trước khi có người chạy đến phía sau cửa tiệm. Sin không ngoái lại nhìn, cơ thể căng ra vì đau, nhưng đau ở đâu nhiều nhất hắn cũng chẳng rõ, chỉ là đau đến muốn ngất xỉu.

    - - -

    Sin trốn đi giữa vào các nhà bỏ hoang để lén tìm những cửa tiệm thuốc, lục tìm thuốc dự trữ của họ và cả thức ăn dù có vẻ tất cả đã bị đem đi. Đầu hắn trống rỗng, chỉ còn tâm nguyện của Fara là mong hắn đừng buông xuôi, hắn sẽ vì thế mà không thể chết. Hắn cầm cự, chờ đợi mặt trời lên cao, xuống dần, theo dòng dân tị nạn đến được bển cảng.

    Có vẻ như chuyến đi này chỉ mới được lan truyền vào đêm qua, sau khi cháy ở tiệm bánh mì thì bọn binh lính cũng chỉ lo bàn tán tới việc đó, nên chuyến tàu này khá êm ả trong bí mật.

    Khi Sin bước lên tàu, trong đầu hắn vốn chẳng có gì thì liền rất nhiều hình ảnh về ngôi làng mình hiện lên.

    Fogedge của hắn.

    Gia đình của hắn.

    Theo sự di chuyển của tàu, trôi đi. Như giấc mơ.

    Hay ác mộng. Nhưng chắc chắn sẽ khiến Sin không thể quên được. Hắn nắm chặt tay, ngồi một góc trên thuyền lặng lẽ để nước mắt rơi, úp mặt vào hai chân, chỉ lần này thôi, cho gia đình của chính mình, cho Fogedge của họ.

    Đừng buông xuôi.

    Nếu hắn có thể làm từ đầu, có thể tiếp tục mạng sống này, hắn nhất định sẽ không bao giờ buông xuôi.


    Tàu rời đi.

    Mở ra một dòng chảy mới.


    End chap 0
    Alicia Grey
    Alicia Grey
    Lord
    Lord


    Tổng số bài gửi : 1263
    Join date : 2013-06-26

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Alicia Grey Fri Jun 28, 2013 11:12 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Alicia

    Cà chua. Alicia thích cà chua.

    Trắng thì đương nhiên không. Vậy nên nó chỉ nằm đó, đưa cặp mắt khó hiểu nhìn cô chủ, lúc này đang ngồi vắt vẻo trên hàng rào, nhìn trái cà trước mặt bằng đôi mắt lấp lánh. Con bé chẳng thèm bận tâm. Lúc này cả thế giới trong mắt nó gói gọn lại nơi quả cà trước mặt. Tròn trĩnh, căng mọng, đỏ bóng. Cắn vào hẳn là mát lịm đầu lưỡi.

    Và nó sắp cắn. Bất kể việc mẹ nó cảnh báo, việc ăn quá nhiều cà sẽ khiến tóc nó ngày càng đỏ thêm, đỏ thêm, đỏ rực, đỏ nữa…

    _ Alicia! Xong chưa?

    _ Dạ rồi mẹ à! – Con bé đáp, tiếc rẻ cho quả cả vào cái túi đeo bên hông. Quả này đẹp nhất, nó sẽ giấu lại cho riêng mình vậy. Rồi nó khệ nệ mang chiếc thùng gỗ, bên trong đựng đầy cà chua mới thu hoạch, bước vào nhà.

    Nhà Alicia có một khoảng vườn. Việc trồng trọt đủ cho gia đình nó sống đầy đủ. Thêm vào đó, cha nó cùng với cánh đàn ông trong làng vào rừng đi săn. Trồng trọt, săn bắn, bấy nhiêu đó là đủ cho một cuộc sống yên bình.

    Hôm nay nhà nó thu hoạch rau củ mang ra chợ bán. Alicia không thích bán buôn, cái công việc cứ phải ngồi riết một chỗ. Vậy nên, nó cùng với Trắng chạy lên đồi chơi. Lúc nào Trắng cũng chạy nhanh hơn nó, nhưng cũng phải thôi, Trắng vốn là sói mà. Con bé và chú sói ở bên nhau khá lâu rồi. Chính Alicia cũng tò mò không biết một con sói quá thân thiện như vậy liệu có bình thường không nữa.

    Chạy đua một hồi cũng mệt. Alicia nằm lăn ra cỏ. Redlyn thật yên bình và hạnh phúc. Con bé đã sống như vậy, mười bảy năm qua, không một lần thất vọng. “Nhưng vậy cũng không đủ, cũng có người bỏ đi…” – nó chợt lẩm bẩm. Trắng nằm xuống bên cạnh nó, nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi. Alicia choàng tay ôm lấy cổ con sói, và cứ thế, nó ngủ thiếp đi.

    =========

    Con bé thức dậy bởi tiếng gầm của Trắng. Nó ngơ ngác, dụi mắt. Hình như nó ngủ quên hơi lâu, trời đã nhập nhoạng chiều. Lúc này chắc mẹ nó cũng sắp bán xong hàng rồi. Nhưng có chuyện gì đó không ổn thì phải? Trắng đang gầm gừ, mép nó kéo lên để lộ hàm răng sắc nhọn, hai tai ép sát xuống đầu. Nó hướng mặt về phía làng.

    _ Có chuyện gì…? – Alicia hỏi, nhưng rồi chợt ngưng bặt. Con bé vừa thấy một cột khói lớn bốc lên từ dưới làng. Hướng đó là… khu chợ? Cháy sao? Nó chợt cảm thấy rợn nơi sống lưng, liền nhổm dậy và chạy thẳng xuống làng.

    Cảnh tượng thật kinh hoàng. Trước mắt Alicia là cảnh tan hoang: đâu đâu cũng thấy những sạp hàng ngả đổ, những mảng gạch vương vãi. Hệt như có một bầy ngựa hoang vừa xéo qua vậy. Và chẳng có người nào! Hoảng hốt, nó chạy đến chỗ sạp hàng của gia đình. Tan tành! Những trái cà chua lăn lóc, bị giẫm bẹp, đỏ lừ như máu. Và cũng không có ai. Alicia muốn khóc. Hoang mang.

    Lúc nó sắp bật ra khóc hu hu thì Trắng giật gấy váy nó, kéo về một hướng. Con bé đi theo, nấp trong một hốc chợ, và lần đầu tiên thấy chúng. Chúng mặc giáp đen, đen kịt như muốn hút cả ánh sáng xung quanh. Chỉ cần nhìn thấy chúng, con bé như muốn nghẹn thở. Và kia là dân làng, đang bị gom thành một hàng, lũ lượt, dưới ngọn giáo của chúng. Alicia thoáng thấy hai hình dáng quen thuộc, suýt nữa thì nó la lên. Nhưng rồi nó ngưng bặt. Đôi môi mẹ nó đang mấp máy liên tục, có lẽ bà cầu xin nó – dù đang ở đâu – cũng có thể nhìn thấy.

    CHẠY ĐI!

    Alicia đông cứng. Đôi mắt đỏ mở lớn, nhìn chằm chằm.

    CHẠY ĐI! CHẠY ĐI! CHẠY ĐI!

    Cả người con bé run lên. Nó lắp bắp: “Mẹ… ơi…”, rồi xoay người, cắm đầu chạy. Chạy thật nhanh khói nơi đó.

    Trên gương mặt nó, những giọt nước mắt lăn dài. Và rồi cạn khô khi con bé ngồi chơ vơ trên con thuyền tị nạn. Giờ chỉ còn trống rỗng.

    End chapter 0
    Priscilla Presley
    Priscilla Presley
    Lord
    Lord


    My heart is sealed for you And no one's gonna take it away...

    Tổng số bài gửi : 4367
    Join date : 2012-02-18

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Priscilla Presley Fri Jun 28, 2013 3:11 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Allan


    Allan chạy ngược dòng người. Phần lớn họ đang chen nhau ùa về phía cánh cổng phía tây, theo con đường dẫn ra bến cảng. Họ giẫm đạp nhau. Họ la ó, gào thét. Họ đang tranh giành sự sống. Ngôi làng xinh đẹp chỉ còn là một đống hoang tàn. Những đám lửa đỏ. Những xác người. Nhưng tảng đá, mảng tường loang lổ. Đó là kết quả của đợt tấn công đầu tiên, bằng máy bắn đá, từ ngoài vào. Chẳng mấy chốc, đoàn quân Obscurit sẽ tràn vào đây thôi.

    Anh chạy, cố gắng len lỏi qua đám đông hỗn loại. Đầu óc anh như mù mờ đi. Chuyện đã xảy ra thế nào vậy?

    .

    Allan chúi người xuống, vừa kịp né một cú đá vụt qua đầu. Chậm một giây thôi là anh vỡ sọ. Con ngựa lồng lên, hí vang. Bác Hannes nhào tới, vừa giữ chặt dây cương vừa gào vào mặt anh:

    _ Thằng ngốc! Đi thay móng ngựa mà cứ mang con sói theo cùng là sao hả?!

    Allan lùi xa ra, hơi mỉm cười:

    _ Dù không mang Xám theo thì lũ ngựa cũng không ưa cháu đâu, bác Hannes. Cháu có mùi sói…

    _ Ý chú mày là mùi hôi chó? – Ông thợ rèn già nhướn mày. Xám hơi xù lông trước lời bình luận không mấy lịch sự đó.

    _ Có thể nói là vậy. Vậy nên, cháu về trước nha bác Hannes?

    _ Shhh! – ông già xua tay, và Allan bước ra khỏi chuồng ngựa.

    _ Mùi hôi chó? – Xám bất bình phản đối khi chạy theo Allan dọc con phố. Chính xác hơn là nó chỉ gầm gừ, nhưng anh hiểu là vậy.

    _ Thôi đi, đừng phiền nữa, nhờ đó mà tao có thể quay lại và hoàn thành kiệt tác của mình – mắt anh thoáng tia lấp lánh.

    _ Shhh! – Con sói nói. Hơi giống ông thợ rèn già thì phải.

    .

    Allan đến Rayness khoảng một năm trước.

    Ngôi làng này khác xa quê hương anh, làng Redlyn. Anh đã từng sống giữa núi rừng, trui rèn những giác quan và kĩ năng của mình ở đó. Nhưng năm 17 tuổi, anh mất cha mẹ. Từ đó, Allan rời khỏi quê nhà và đi chu du khắp nơi, học hỏi nhiều điều mới lạ. Rayness níu giữ chân anh chính bởi xưởng rèn nhỏ của bác Hannes: Allan phát hiện ra việc phụ việc ở xưởng rèn có thể giúp anh tạo ra nhiều thứ thú vị. Anh cũng kiếm được một số tiền nhỏ - nhờ vào việc cài đặt những chiếc bẫy chống trộm (mà bác Hannes gọi là mớ sắt vụn ngớ ngẩn) cho vài nhà buôn trong làng. Ở đây có một thư viện – điều hoàn toàn xa lạ ở quê nhà anh, và vừa đủ tĩnh lặng để anh không cảm thấy khó chịu. Allan sống hoàn toàn thoải mái, và anh nghĩ có lẽ mình sẽ ở lại Rayness thêm một thời gian nữa.

    Xám sống cùng với anh, cho dù anh nghĩ nó nên ở lại Redlyn thì tốt hơn. Nhưng nó vẫn theo anh, và Allan thầm cảm kích điều đó. Xám – nó là một phần nhỏ quê nhà anh mang theo – nhắc anh nhớ nơi chốn mình thuộc về.

    Lúc này Xám đang chạy thong dong sát chân anh, ngước mũi đánh hơi khắp các ngõ phố. Cả hai dừng lại tại tiệm tạp hóa – Allan cầm mua một vài thứ trước khi quay về. Không có nhiều cửa tiệm tại Rayness, vì vậy anh phải xếp hàng chờ đợi. Hôm nay dòng người chờ đợi ở đây dài hơn bình thường. Những người đứng trước anh đang bàn luận xôn xao về một việc gì đó. Tất thảy họ đều có vẻ nôn nóng đến kì lạ. Allan không mấy hứng thú. Anh vốn ít tiếp xúc với bên ngoài, thường chỉ rúc trong không gian của mình thôi. Hơn nữa, sự đông đúc bất thường này khiến anh không thoải mái. Cứ như có một cái gì đó không ổn đang tiến vào, làm xáo trộn cuộc sống nơi đây.

    Đúng lúc Allan quyết định rút lui, thì một từ bất ngờ lọt vào tai anh:

    _ … di tản… tiêu diệt…

    _ … và ở Redlyn cũng vậy! Thật khủng khiếp!

    Anh giật mình. Redlyn?

    _ Ở Redlyn có chuyện gì ạ? – Allan hỏi gấp.

    Người phụ nữ nhìn Allan, đôi mắt bà mở lớn, đầy bất ổn:

    _ Cậu chưa nghe tin gì sao? Quân Obscurit đã tràn vào miền đông nước ta. Chúng đã qua Redlyn…


    .

    Đã hai ngày rồi. Allan không thể về Redlyn vì mọi ngả đường về hướng đó đã bị phong kín. Nghĩ đến quê hương, lòng anh quặn thắt. Anh chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện cho họ sống sót…

    Và giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm…

    _ Bác Hannes! – anh gào lên. Người đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi lò rèn, một tay cầm khiên, tay kia cầm kiếm.Vừa nhác thấy bóng Allan, ông gầm lên:

    _ Về đây làm gì hả?!

    _ Bác phải đi với cháu!

    _ Đi ngay! – Hannes gầm ghè – Ta sống ở đây, chết ở đây, nhãi con!

    _ Vậy cháu cũng không đi!

    _ Thật à? – Hannes nhếch mép. Và điều tiếp theo Allan cảm thấy là một cái đau nhói nơi đỉnh đầu. Mọi thứ tối đen.

    .

    Khi mở mắt ra, Allan thấy mình đang bay.

    À không, không phải bay. Anh đang nằm bẹp trên lưng ngựa, một con ngựa đang phóng điên cuồng. Người anh bị quấn chặt, cùng với con ngựa, bởi một tấm áo choàng mốc meo. Chính nó đã giữ cho anh không văng ra và lăn lông lốc.

    Tiếng móng ngựa nện rầm rập trên đường. Tiếng người la hét xung quanh. Allan cố ngẩng mặt lên, và nỗ lực này khiến cằm anh bị dập không thương tiếc. Nhưng cuối cùng, ánh mắt anh cũng thoát được khỏi mớ lông bờm bù xù của con ngựa, để kịp thấy nó tung đánh ầm vào một cái gì đó đen đen, và tiếp tục phóng chạy lên đồi.

    Con ngựa đã mang anh ra khỏi Rayness.

    Allan cố xoay người, giật tay ra khỏi tấm áo choàng. Tấm áo vừa lỏng ra, con ngựa đã hí vang, lồng lộn, hất anh rơi thẳng xuống, may mà có đám lông dày của Xám làm bệ đỡ. Rồi, nó nghinh mặt ném cho anh một cái nhìn khinh thị, trước khi khịt mũi và quay người bỏ đi. Anh dám cá nó sẽ kiếm một cái hồ nào đó, tắm cho hết mùi hôi chó. Chắc chắn vậy.

    Cái mũi ẩm của Xám dò trên mặt anh. Allan lầm bầm: “Cảm ơn”. Anh chống tay ngồi dậy, và bỗng thấy một cơn choáng váng đâm thốc vào đầu. Không ghìm được, anh cúi người, nôn thốc tháo. Đầu anh chao đảo, hệt như bên trong đó là một đĩa súp đang bị khuấy mạnh. Sờ tay lên trán, anh thấy những vệt máu khô. Ông già mạnh tay thật.

    .

    Không biết bằng cách nào, Allan và Xám rốt cuộc cũng lên được đỉnh đồi. Từ đây, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh làng Rayness. Nhưng đó không còn là Rayness mà anh biết nữa. Những cột khói đen lờ đờ phủ trùm lên tất cả. Cánh cổng đã đóng chặt, và áng ngữ nơi đó là một toán lính mặc giáp đen. Chúng lập rào chắn, và thẳng tay chém giết những người còn kẹt lại. Và kia, ngay giữa làng, một lá cờ đen được kéo lên, hiên ngang, ngạo nghễ. Màu đen như báo hiệu cho sự thống trị của cái ác. Ngay bên dưới, không thoát khỏi tầm mắt anh, là…

    … chiếc khiên móp méo của bác Hannes.


    _ Muộn rồi, không làm gì được nữa đâu – Xám nói.

    _ Tao biết…

    Phải, muộn rồi. Rốt cuộc, anh chẳng làm được gì cả. Không một điều gì.

    .

    Allan bước đi, không chủ đích. Chỉ đơn giản, anh để mình trôi theo dòng người. Tấm áo choàng cũ kĩ của bác Hannes trùm kín mái tóc, cứ thế anh đi, cho đến khi dần cảm thấy xung quanh đông đúc. Trước mắt anh là một bến cảng, và… thuyền. Những con thuyền đông đúc dân tị nạn. Chỉ cần nhìn đám đông đó, và cách con thuyền dập dềnh, anh lập tức thấy buồn nôn.

    Xám đưa mắt nhìn anh đầy ẩn ý.

    _ Không, tao KHÔNG lên đó đâu!! – Tiếng gào của anh bị chôn vùi, khi một nhóm người ùa tới, cuốn anh lên chiếc thuyền gần đó.

    Và cuộc đời Allan Robert chấm dứt tại đây.

    End chapter 0

    Sponsored content


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 2 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sponsored content


      Current date/time is Wed May 08, 2024 7:30 pm