by Phan Anh Kha Thu Mar 08, 2012 6:08 pm
Thứ ba, Xuân 18
4:15
Thiên LamLang thang ngay nơi mé rừng, Lam đi chậm thật chậm, từ từ như một con sên nhàn nhã, lâu lâu lại dừng lại ngắm những bông hoa dại ven đường đầy thích thú. Cảnh vật nơi đây thật đẹp, thật yên bình, đúng như ý thích của con bé. Rừng cây xanh mướt tận chân trời, xen lẫn những màu mảng tối của thân cây, của bóng chiều, hòa trộn với mảnh sặc sỡ của hoa dại, của cánh bướm. Đột ngột, nó đứng lặng người, tròn xoe nhìn góc cảnh bên tay trái, như thể không tin được: Cả một dải hoa lưu ly xanh ngắt mọc um tùm, trải dài hơn ba, bốn mét.
Vội chạy lại đó rồi ngồi xổm xuống, Lam nhìn chúng như một đứa trẻ vừa tìm thấy được báu vật. Mắt đen nhìn chăm chăm vào từng cánh hoa vẫy nhẹ trong gió, rồi khẽ nói một mình:
-Đẹp qúa.
Đứng dậy, con bé suýt té ngửa một khung cảnh khác: Cả một cánh đồng hoa chuông xanh đang trải dài, khiến mấy thân cây gỗ nổi bật hẳn lên.
-Thần thánh...
Vừa lẩm bẩm, Lam ngây người nhìn, rồi tự nhiên tự kéo banh hai cái má mình ra.
-Ouch!
Xoa xoa vùng da đỏ ửng kia, nó đã biết mình không phải đang mơ. Nó đang tỉnh. Nó đang được xem cái cảnh mà theo lời em gái từng bảo là một trong mười cảnh hoa đẹp nhất thế giới. Lại gần hơn nữa, tính tiến vào trong mảnh xanh biếc ấy, thì đôi chân chợt dừng lại, khi nhận ra những con ong mật đang bay vo ve chăm chỉ làm việc, lẫn cùng những cánh bướm rực rỡ ở nơi đó. Khẽ mỉm cười, con bé dựa mình vào một thân cây cổ thụ, im lặng thưởng thức cảnh đẹp, với chút tiếc nuối trong lòng vì không có máy ảnh, và không có ai xem cùng.