Hạ 2
Jung Jihye
Những người mới gặp sẽ cho rằng Jihye thật vô tư, Jihye hay cười và cười rất xinh. Những người quen biết lâu một chút sẽ nói Jihye lúc nào cũng lạc quan thế, ít khi nào thấy con bé buồn. Nhưng mà Young Mi sẽ véo hai má Jihye cho nó biến dạng đi và bĩu môi: cái đồ vờ vịt này. Lúc đó, cô bé sẽ ôm má phụng phịu ra giọng hờn dỗi: hư cái má phúng phính của người ta òi. Rồi cô sẽ nói chuyện về Yunjae, cười tít cả mắt, len lén quay mặt đi lè lưỡi.
Thì Jihye rất vô tư mà, lại mạnh mẽ và lạc quan nữa, thật ấy.
- Đúng thế nhỉ?
Cô gái lầm bầm nhìn dòng nước mát trôi lững lờ, cô nhặt một hòn đá ném xuống, khuấy động cả mặt nước yên lành. Từng vòng nước nhỏ hiện ra rồi to dần to dần khuếch rộng ra cả một khoảng sông.
Jihye chăm chú nhìn vòng nước, trong lòng dấy lên từng hồi lo lắng và bất lực. Cô đang ở chỗ nào trên bản đồ thế giới đây? Sao nó gióng như thời xa xưa vậy? Làm sao về nhà? Tuy rằng cô muốn trốn tránh tình cảm của mình nhưng mà đến như thế này thì... Gia đình của cô, bạn bè cô và Young Mi đáng yêu, bỗng chốc trở nên xa cách quá, cô thấy mình lạc lõng và bất lực. Muốn về nhưng làm sao về. Còn nhiều việc cô chưa làm xong, còn nhiều dự định muốn bắt tay vào, còn cả một tương lai tươi sáng ở đó. Bố mẹ dù hay la mắng nhưng cô biết họ yêu cô biết bao, cần có cô biết bao. Những người bạn vui vẻ, tốt bụng cùng chơi cùng học với nhau, nụ cười tươi tắn đó, những muộn phiền chia sẻ với nhau và cùng nhau vượt qua. Mới hôm nào họ còn nói cười tiễn cô ra xe mà hôm nay...Sao lại thế này?
Bỗng chốc lá vàng rơi
Bỗng chốc mây che mất lối
Bỗng chốc ước mơ biến mất trong đêm
Bỗng chốc ta không còn gì nữa
...
Một con cá từ đâu bơi đến quẫy chiếc đuôi nhỏ làm nước văng lên, Jihye chớp mắt, làn nước che khuất tầm nhìn rơi xuống má, lạnh.
- Nghẹt mũi rồi nè.
Cô phì cười, giọng không rõ.
Ôm chặt gối, vùi đầu vào đó.
Khó thở.
.
.
.
Nhưng con đường này vẫn chưa đi hết thì không lý gì bỏ cuộc, huh?
Jihye nhìn về phía xa xa, nơi con đường mòn dẫn vào rừng và phía bên kia cánh rừng sẽ là gì? Cô cười nhẹ, thầm an ủi mình.
- Haizz...về nhà thôi, trời chiều lắm rồi.
Jihye xách xô nước cẩn thận đi qua những tảng đá to, về nhà...