Quảng trường - đường làng.
Thu, Fall 28. Tối.
Gravia hậm hực bước ra đường làng với cái mặt như đưa đám, ít ra nó hợp với ngày lễ này, nhưng với bộ đồ của nó thì không. Sau khi nghĩ nát óc mình sẽ nên mặc trang phục gì trong ngày Halloween, từ hoàng tử, phù thuỷ hay ý kiến công chúa mà Vũ Châu đưa ra, thì càng không! Bởi trang phục của nó cũng không có gì đặc biệt, nhưng do nó quyết định tham gia quá trễ nên không thể đặt may thêm. Cuối cùng, nó quyết định hoá trang thành.
Doraemon.
Đó hẳn là một quyết định không tồi, vì mái tóc xanh biển có sẵn và vòng lục lạc kỉ niệm hồi đó nó hay cầm chơi. Kết hợp với chiếc áo nó đang mặc, mặt trước màu trắng, mặt sau màu xanh. Cộng thêm chiếc quần cũng màu xanh nhưng sậm hơn một chút. Còn thiếu chong chóng tre và cái đuôi, mà thôi kệ, tới giờ phút cuối mà còn hoá trang được thế này là may lắm rồi.
Nó dòm quanh, mọi người tham gia nhiều quá, ai cũng đẹp hết trơn. Không biết Vũ Châu và anh Tân hoá trang như nào nhỉ? Mà kệ, mắc gì nó phải quan tâm chứ, không có hắn nó vẫn sống khoẻ.
Và rồi nó nghe ai đó nói về việc trưởng làng bị bắt cóc. Thật tệ quá, và dường như một sự kiện gì đó được lập ra để tìm ra trưởng làng cho những người tham gia, vậy là có cả nó? Nó mới tham gia thôi, không biết là có hay không, Gravia chen vào dòng người đông đúc đến tấm bảng thông báo.
Nó nhóm năm.
….....
...
Hậu quả của việc nằm nhà chảy nhớt là đây, ngoài hắn và Tân ra, nó chả quen ai trong danh sách cả. Vậy thì công việc tìm kiếm giữa chốn đông người sẽ như mò kim đáy bể.
- Á Chúa ơi!!!!!!! - Gravia hét lên thất thanh, làm nhiều người giật mình nhìn cái đứa phát ra tiếng thét hãi hùng kia. Nhưng vì hôm nay là Halloween, họ nhanh chóng bỏ qua.
Nó trợn mắt, tim như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Vì Chúa,
giấc mơ kinh khủng kia, đừng nói là đã thành sự thật rồi nhé. Trước mặt nó là một cô gái cao lớn với mái tóc xanh lục rất dài. Y chang như cơn ác mộng lần trước đã ghé thăm nó. Gương mặt thì không lẫn đi đâu được.
- Tôi tưởng cậu không đi cơ đấy. - Bằng một chất giọng hơi cao như phụ nữ, Vũ Châu cất tiếng nói. Cổ hắn đeo những thứ trang sức lỉnh kỉnh thường thấy của các quý cô thời xưa.
Hơn nữa... đó chẳng phải là cái váy lễ hội mùa xuân hồi đầu năm hắn bắt nó tròng vào hay sao? Chiếc váy hồng đã được cách điệu khá nhiều. Cổ áo khoét rộng nhưng không sâu, tay áo phồng để che đi đôi vai cơ bắp và rộng. Váy được cắt lên ngắn trên đầu gối một chút cho dễ hoạt động, mà còn xẻ dọc hông và vì Chúa, nó không dám dòm xuống dưới nữa. Nhưng nhìn chung, kiểu ăn mặc được cách điệu khá nhiều và khôn ngoan đủ để che đi những nét mạnh mẽ cứng rắn của đàn ông.
- Sao, thú vị không? Lâu rồi không dự Halloween, tôi nghĩ năm nay nên làm khác biệt một chút. - Hắn nháy mắt rồi lấy từ đâu ra một chiếc quạt bông của công chúa thời xưa, phẩy phẩy ngang mặt để che đi chiếc lưỡi đang uốn lượn bên trong vì đắc thắng.
Vẫn bằng chất giọng của phụ nữ, hắn cười gian rồi làm điệu bộ như công chúa, cười dịu dàng và nói.
- Xin diện kiến, thiếp là Mị Châu.
Nó lên máu não, chuẩn bị sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự thì Tân xuất hiện từ đằng sau Vũ Châu cùng nụ cười toả nắng.
- Anh Tân! - Nó kêu lên một cách vui vẻ, lơ đẹp tên biến thái đang cười khả ố kia.
Tân thì hoá thân vào Dracula với gương mặt được trang điểm hốc hác và hai con mắt thâm quầng, đầu tóc rối tung và hơi dựng lên, cộng với hai chiếc nanh giả trong và lấm tấm vết máu đỏ quanh miệng trông khá “dã”. Ấy chưa nói đến chiếc áo choàng đen dài anh đang trùm lên người.
- Không biết em đã hay tin trưởng làng bị bắt cóc chưa?
…....
...
Cả ba trò chuyện thêm một lúc ngắn ngủi rồi sau đó tách nhau ra để tìm người cùng nhóm của mình.