Mon - Spring 31
Nhà Trưởng làng - 7:15 AM
+ Anselm + Celestia +
"Chúng ta đang đi vào trong bụng một chú cá voi."
Đó là điều mà Celestia nói khi hai anh em chúng nó bước lên chiếc máy bay Lucky Seven. Anselm phải làm mọi cách để giữ cho con em mình không nói những thứ khiến người khác phải khiếp sợ và nhận ra nó bị điên.
Đã qua nửa đêm và Celestia đang lên cơn, Anselm đợi khi hai anh em chúng nó đã yên vị trên ghế hành khách thì sẽ tống cho con em mình vài viên thuốc ngủ cho yên chuyện. Sự thật, chúng chỉ muốn đến Somers thật nhanh.
Nhưng chuyện nào ai biết trước được tất cả?
Khi mà máy bay chao đảo mất độ cao, khi mà cơn dằn xóc tới độ kinh hoàng diễn ra xung quanh hai đứa nó. Anselm không biết con em nó có đang sợ không? Vì con bé lúc này không tỉnh táo, biết đâu nó lại cứ tưởng mình đang trong một chuyến phiêu lưu nào đó.
Còn Anselm, thì thật sự là nó sợ.
Khi thần Chết đến gần, nó mới nhận ra nó sợ ngài như thế nào. Dù nó biết cuộc sống hai em cũng không tốt lành bằng lúc chết, nhưng suy nghĩ và sự thật luôn luôn là hai chuyện đối chọi nhau. Chúng nó là hai đứa trẻ mồ côi đã mất hết tất cả, người anh vất vưởng sống qua ngày trong cơn tâm thần của con em gái, và đứa em thì như con chim bị giam cầm trong một cái lồng mất chìa dán mác "điên loạn".
"Chúng ta đi chơi cùng nhau nhé, Cellie?"
"Ừ, cùng đi gặp ngài Whisker nào!"
Anselm mỉm cười nhìn Celestia, chợt nói những điều mà trước đó nó luôn khước từ rồi khi ôm trọn em nó vào lòng. Đứa con gái không nhận thức được chuyện gì sẽ tới, và nó sẽ ra đi mà không biết mình chết như thế nào. Ít nhất, hai con cừu lạc bầy không còn lạc nữa.
"Chúng ta đi cùng nhau... mãi mãi nhé?"
Anselm vắt tay qua trán, nước mắt chợt tuôn rơi khi dòng hồi tưởng của nó chấm dứt. Nó đã lên thiên đàng chưa? Và chuyện gì đã xảy ra?
Nó đã tỉnh từ lâu, có lẽ chậm hơn các cậu bé kia một lúc. Nó nhớ nó đã hoảng loạn thế nào khi nhận ra Celestia không nằm trong vòng tay nó nữa, nhưng nó cũng nhanh chóng tự trấn an khi nhận ra con em đang nằm say ngủ ở chiếc giường bên cạnh. Khi đã chắc chắn mình ổn, Anselm ngồi thẳng người dậy và lại gần chỗ Celestia, khẽ lay nó dậy.
"Cellie, dậy đi, em ổn chứ?"
Đứa con gái khẽ động đậy, nhưng cũng dần hồi tỉnh. Nó chậm rãi ngồi thẳng người lên và nhìn Anselm, đôi lông mày thanh nhíu lại xem chừng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Chúng ta... có lẽ đã chết và lên thiên đường, hay đã được cứu. Lucky Seven gặp tai nạn..."
Anselm giải thích ngắn gọn. Celestia đưa tay ôm đầu một lúc, rồi nó trườn khỏi giường và đi lòng vòng xung quanh xong quay qua anh nó hỏi.
"Em đi ra ngoài phòng xem chút, anh đi không?"
"Hay rủ ai đi cùng? Để phòng hờ?"
Anselm hỏi lại rồi đưa mắt nhìn quanh những người cùng chuyến.