7:00AM
Hắn mơ thấy mình đang bay, bay qua núi đồi, bay qua cánh đồng, lả lướt trên mặt biển cùng hải âu và cá chuồn. Một giấc mơ đẹp, lúc nhỏ hắn luôn ao ước mình bay như siêu nhân. Có lần hắn trèo lên mái nhà cùng đôi cánh tự chế và phi thân, hắn muốn bay, cũng may là phía dưới có ổ rơm nên chỉ bị bó bột vài tháng.
Không sao, bây giờ hắn đang bay, bay lên cung trăng, ngang qua các vì sao.
"Bịch"
Á!
Hắn ngơ ngác, tay xoa xoa cái mông đáng thương.
Dụi mắt, chu môi.
- Là mơ.
Hắn lồm cồm bò lên giường ngủ tiếp. Khoan đã. Sao nệm hôm nay dày thế? Sao gối thơm thế? Hắn nhớ là chưa giặt. Sao giường rộng thế? Hắn lăn mấy vòng vào trong.
Cảm thấy không đúng, hắn liền ngồi dậy. Nhìn qua, nhìn lại. Hắn nhảy vèo xuống giường chạy như bay xuống cầu thang, tới chân cầu thang hắn khựng người lại ngơ ngác nhìn những người đang trợn mắt ngó hắn trên sô pha. Vài giây trôi qua.
- Con...con tỉnh rồi à? - Người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp rưng rưng nước mắt chạy đến ôm chầm lấy hắn khóc òa lên - Con làm mẹ lo chết được.
- Mẹ...?
- Cái thằng này, giờ này mới tỉnh - Dượng gõ đầu hắn, rồi không nén được xúc động nên quay qua ôm dì Susan cũng đang khóc.
- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
Bố hắn vỗ vai hắn mấy cái liền, còn mẹ hắn vừa cười vừa khóc đưa tay sờ khắp mặt hắn không nói nên lời.
Thì ra có người tìm được hắn đang ngủ mê mệt vì một loại thuốc gây mê không rõ nguồn gốc gần một con sông, người đó đã liên lạc với chính quyền địa phương và họ mang hắn về nhà dì Susan theo địa chỉ tìm người thân trên báo.
Hắn nghe mọi người kể mà ngơ ngác, đúng là hắn đã ra sông thật nhưng hình như sau đó hắn có về nhà số 25 và lên giường mà? Phải vậy không? Đoạn này mông lung quá. Hắn véo bắp đùi, nhăn mặt, không phải mơ. Nhưng Nhà số 25, Oakville, nhà hắn...hắn vò đầu.
- Con sao thế? Còn mệt à? - Mẹ hắn lo lắng hỏi. Bà và bố hắn đã lặn lội từ Trung Quốc qua đây để tìm hắn.
- Con lên phòng nghỉ đi, để dì đi chợ và làm món súp con thích - Dì Susan hối hả ra chợ.
Jo nhìn mọi người, hắn mỉm cười và nói không sao. Ừ, chỉ cần về nhà được là tốt rồi, tốt quá rồi. Lúc ở Oakville, ngôi làng kì lạ thì muốn về nhưng lúc về được rồi lại thấy luyến tiếc. Không biết những người cũng bị kẹt ở đó có được may mắn như vầy không?
Qua ngày hôm sau thì hắn hết hoang mang vì những chuyện vừa xảy ra. Jo đi ra công viên nơi hắn hay nhảy cùng với các cậu bạn. Mọi người ở đó gặp lại hắn thì vui mừng, hắn lại cùng họ biểu diễn những động tác mới.
- Này, hình như đại ca tìm mày kìa - Một cậu bạn nói.
Hắn thấy đại ca cùng đám đàn em đang chạy đến thì lập tức cầm áo khoát chạy trối chết.
- Chết tiệt, sao chúng nhạy tin thế? - Hắn gào trong lòng.
Mấy màn này cũ rích, nhưng hình như hắn quên cái gì đó. Cái gì nhỉ?
......
Hắn nhễ nhại mồ hôi bước vào nhà.
"Bụp"
- Chúc mừng con quay về!
Hoa giấy bay tung tóe, rơi trên tóc, trên mặt hắn. Hắn phì cười nhìn một nhà đông đủ, cứ như là sinh nhật hắn vậy. Nhưng hình như còn thiếu cái gì mà mãi hắn vẫn chưa nhớ ra.
- Lại đây, lại đây, có quà cho con.
Lôi lôi kéo kéo.
Trước mắt hắn là một cái hộp màu đỏ rất to. Nó nhúc nhích, hắn trố mắt. Một bàn tay trắng trẻo thò ra, hắn nín thở. Chiếc nắp thắt nơ đỏ bật ra rơi xuống sàn, hắn há hốc mồm.
Một cậu trai tóc đen trắng trẻo xinh xắn, người mặc chiếc áo sơ mi trắng muốt mỏng dính hở hai nút phía trên để lộ xương quai xanh quyến rũ. Cậu nhẹ nhàng trèo ra cười e thẹn với hắn, đôi tai mèo trên đầu khẽ run run, hắn trợn trắng mắt. Cậu trai nhào vào lòng hắn, dụi dụi mặt vào ngực hắn rồi nhìn hắn với ánh mắt long lanh long lanh, hắn đơ người, hồi lâu mới lắp bắp:
- L-L-Li-ly?
- Meo~~~ - Cậu trai cười thẹn thùng, đôi gò má ủng hồng.
Thì ra là quên "cái này". Hắn ngất xỉu.