Mon - Summer 14
Quảng trường - 8:10 AM
Special Quest: A Place to Pray
+ Celestia +
Tuần mới của Celestia bắt đầu với đống tàn tích chất cao như núi. Nhưng đứa con gái không phàn nàn gì về chuyện này, nó nghĩ tới anh nó cũng đang è lưng ra làm việc không ngừng nghỉ ở phòng khám. Điều làm nó ớn nhất chỉ là cơn nóng ở đây.
Chưa bao giờ nó trải qua cơn nóng khủng khiếp thế này. Thật may là bộ váy lính của nó không quá dài, chứ cứ ăn mặc như ngày thường thì nó sẽ chết ngộp trong chính mồ hôi của nó mất.
Tiến độ: 25%Tues - Summer 15
Quảng trường - 8:40 AM
Special Quest: A Place to Pray
+ Celestia +
Celestia cầm cục đá lên, xem xét một chút rồi ném nó lên cái xe bò. Một tiếng oái vang lên khiến nó giật mình quay qua nhìn, gương mặt lờ đờ của nó chuyển dần thành hốt hoảng khi nó nhận ra cục đá đã ném thẳng vào đầu người lái xe.
"Xin lỗi, bác có sao không ạ?"
Nó trèo lên xe và lại kiểm tra người lái xe, ông ta còn tỉnh táo nhưng cục u trên đầu khiến ông ta đáp lại nó bằng một cái lườm. Xin lỗi một lần nữa rồi con bé lảo đảo bước xuống.
Đêm qua nó bị mất ngủ, mà theo như Anselm nói nó lại lên cơn và đòi ra ngoài tìm gì đó cho bằng được. Ngồi thần người ra bóp trán một lúc, Celestia lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.
Tiến độ: 30%Wed - Summer 16
Quảng trường - 9:00 AM
Special Quest: A Place to Pray
+ Celestia +
"Edelweiss..."
Celestia luôn miệng lẩm nhẩm từ đó, tay nó thì cứ thế bơi móc chỗ đất bẩn không ngừng. Giấc mơ về dòng chữ nhảy múa đó lại đến với nó. Celestia cảm giác rằng nó đã quên một điều gì đó không đáng quên, và từ này như đang cố gắng khơi gợi nó nhớ đến việc đó.
Nó lấy tay gãi đầu, rồi thở dài và tiếp tục ném những mảnh gốm hư vỡ lên cái xe bò gần đó. Nó muốn nhớ. Nó muốn biết.
Nhưng nó không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu.
Tiến độ: 35%Thur - Summer 17
Quảng trường - 9:40 AM
Special Quest: A Place to Pray
+ Celestia +
"Cháu xin chỗ vải này được không ạ?"
Celestia cầm tấm thảm rách tươm và đầy bụi đất lên cho ông Trưởng làng xem. Cụ già nhìn nó một lúc như thắc mắc nó muốn làm gì với chỗ vải thừa và hư hỏng này, nhưng rồi ông cũng đồng ý, dường như nhận ra đôi mắt xanh đầy kiên quyết của nó.
Đứa con gái nhoẻn miệng cười tươi và cúi đầu cảm ơn cụ già. Nó xếp chỗ vải thừa lại rồi cất vào trong túi xách. Nó sẽ đem chỗ vải này về cho Anselm, anh nó chỉ cần giặt sạch lại và thế là đã có vải để may đồ.