Oakville

Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.
Oakville

Become One in a Big Tale


+65
Jack Law
NeraGaku
Nekomata
G.Hauel
Ventus
Kagerou Days
Serenista Fional
_(:з」∠)_
John
Prino Chan
Mirall Negre
Lone Wanderer
Mordin
Kas Klause
Nonight
Gary Walter
Duex Machina
Asayuki
Shaman
Sunstreaker
Jo'Anna
Promise
Ryuta
Cha bán đậu hủ
miaka1950
Kimney Everdeen
Donquixote Doflamingo
Blanche Nigel
Haiiro Akino
Jäger
ChiChii
Yukirin
Vũ Hàn
phongnamhai
suenagaku
Sireen
thanden2410
Aix Sponsa
Honeypie
Eirene
Priscilla Presley
Alicia Grey
Metamorphosis
Wendigo
Shani Priya
Sayaka
Yosshi
Nguyệt Trì Huân
Rosenrot
Enigma
Tử Dương
Snowflake
Bori Lucifer
Envy
leon_sc_kenedy123
pastry
kayuki
Yamiseniya
Cro-Vie
Eluveitie
Nocturne
Juno
Demi-fiend
Miss September
Admin
69 posters

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Admin
    Admin
    The Gamemaster
    The Gamemaster


    Trolling

    Tổng số bài gửi : 2164
    Join date : 2012-02-02
    Đến từ : Troll Land

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Admin Tue Jun 18, 2013 9:12 pm

    First topic message reminder :

    Chapter 0
    - Escape to Oldeoak -


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Vmh


    Dẫn truyện:
    Quê hương của bạn bị phá hủy bởi Vương quốc Obscurit, buộc bạn phải chạy trốn và chạy tới bến cảng gần đó và cùng với những người dân khác đi tị nạn. Chuyến đi di tản ko tốt đẹp gì và rất khó khăn, nhưng một cuộc sống mới đang chờ bạn ở Oldeoak. Diễn biến chuyến đi của mỗi người mỗi khác nhưng cuối cùng thì bạn cũng đã tới được đích đến mong muốn.


    Yêu cầu:
    - Người chơi hãy ghi lại câu chuyện mở đầu cho OC của mình, gồm:
    • Quá khứ tuổi thơ trước khi quê hương bị xâm lăng (ko bắt buộc phải có).
    • OC của bạn đã trốn thoát như thế nào? (bắt buộc phải có)
    • Hành trình của OC trong lúc lênh đênh trên biển chờ cập bến Oldeoak ra sao? (bắt buộc phải có)


    Lưu ý:
    - Có thể ghi 1 bài hay nhiều bài tùy ý. TUYỆT ĐỐI KO TƯƠNG TÁC TRONG TOPIC NÀY, topic này chỉ lưu mở đầu cho OC của bạn, khi nào đến Oldeoak sẽ bắt đầu tương tác.

    - Nếu có nhiều hơn 2 OC là người thân nhau thì các chủ OC phải bàn với nhau trước và 1 trong các bạn có thể ghi bài đại diện cho tất cả, hoặc tất cả cùng ghi nhưng chia diễn biến câu truyện ra.

    - Trong topic này ko yêu cầu ghi thời gian. Chỉ cần ghi như sau:

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    [copy hình char bạn từ topic Characters Database & Codes]

    [Nội dung bài viết]

    - Bài mẫu.

    - Ghi xong mở đầu này bạn hãy ghi bài bên Chapter I, nên nhớ là phải ghi bài cho Chap 0 rồi mới ghi cho Chap I được nhé. Embarassed
    NeraGaku
    NeraGaku
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 36
    Join date : 2014-01-31

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by NeraGaku Sat Feb 01, 2014 12:07 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Yue


    Những chiếc đèn lồng đỏ và những con diều với đuôi được gắn đèn vàng phát sáng rực cả trời đêm là một trong những biểu tượng của thành phố Westdragon sung túc và nhộn nhịp. Hình ảnh những người dân với nụ cười thường trực chính là hình ảnh bạn không bao giờ chán.

    Đừng nói chỉ những vùng đồng quê với quang cảnh sơn nước núi rừng là đẹp, kinh đô thànhg phố cũng có nét đẹp của riêng nó. Và bạn, cũng cảm thấy vô cùng vô cùng hưởng thụ khi sống ở đây 20 năm. Sắc màu của những lễ hội, ánh sáng của những chiếc đèn lồng, âm thanh của những tiếng cười nói...

    Xinh đẹp như thế... Tráng lệ như thế...

    Vậy mà chỉ nhẹ một cái rũ mi chớp mắt, mọi thứ đều biến mất. Trước mắt bạn chỉ còn là một đống đổ nát, với khói lửa mịt mù và tàn tro. Những con diều bị xé rách, những tiếng la hét khóc than vang trời.

    - Yue! Yue! Sao không đi cùng con? - Bạn bồng thằng nhóc 5 tuổi sang cho chị mình, thật may là nó bị kẹt trong tiệm bánh đang cháy lớn nhưng không bị thương nặng, và bạn vẫn còn sức để lôi nó ra.

    - Ta ngồi nghỉ đã nha con, con và mẹ con cứ chạy trước cùng mọi người đi~ Chút ta bám theo liền à~ - Bạn mỉm cười trấn an thằng nhóc và vỗ lưng chị mình. Chị khóc đến thất thần, rồi gật đầu với bạn:

    - Nhớ theo thật nhanh.

    Rồi chị ôm thằng nhóc chạy theo đoàn người tị nạn ra bến cảng.

    Bạn ngồi bệt xuống đất, thơ thẩn nhìn cả thành phố tráng lệ đang sụp đổ do bọn Obscurit càn quét. Rũ mi nhắm mắt, bạn chỉ muốn lần này mở mắt ra, tất cả chỉ là mơ. Nhưng không, trước mắt bạn chỉ là một mảnh đỏ của lửa hừng hực cháy.

    Quý tôc hay thường dân, xinh đẹp hay không, thành phố này cũng bị phá hủy rồi.

    Bạn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chị thét tên mình.

    Nhưng bạn không muốn bỏ Westdragon mà đi. Nhìn tấm biển hiệu của gia đình bị vỡ ba, bạn chỉ thấy, cái kết này... Có chút không cam tâm. Hơn nữa, bạn yêu quý nơi này rất nhiều, vì vậy, có lẽ bạn muốn ở bên nó tới phút cuối.

    .
    .
    .

    - Thằng bán bánh bao!!! Ngươi muốn chết mất xác ở đây à!!!

    Tiếng của một cô gái ré lên làm bạn giật mình. Giây tiếp theo, cả người nhẹ bỗng. Bạn phát hiện ra rằng mình đang được cô gái lực điền nào đó vác lên vai, và cô ấy đương nhiên đang ra sức chạy về bến cảng.

    Nhưng mà... thành phố... thành phố...

    Nhưng mà, bạn thật sự không cam tâm.

    Westdragon ơi...


    ----


    - Thằng ngốc này! - Chị bạn và cả cô gái lực điền gào lên. Cùng lúc đấm cho bạn hai phát cùng lúc vào đầu. Bạn co ro ôm thằng cháu 5 tuổi, nhìn hai người kia sợ hãi đầy mình.

    Những người trên thuyền nói rằng bạn sẽ được đưa tới bến cảng Oldeoak

    Bộ dạng bạn thảm hơn bao giờ hết. Vì bạn sắp được đưa tới một vùng đất lạ làm lại từ đầu. Dù thế nào thì bạn cũng phải cố sống thôi.

    Còn nữa, lênh đênh trên biển thế này là bạn dễ bị say sóng lắm à...

    Ọe...
    Sireen
    Sireen
    Squire
    Squire


    The Lone Duckling

    Tổng số bài gửi : 286
    Join date : 2013-06-29
    Đến từ : Kaon

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sireen Sat Feb 01, 2014 1:30 am



    Chapter 0: Escape to Oldeoak.
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Bee


    Nói chung là con nhỏ đang mắc rửa chén tới mòn đýt thì rết a lợt giặc tới nhà thánh có thể khỏi cong đýt chạy nhưng mà lương tâm nghề nghiệp đéo cho phép con nhỏ bỏ chại, dạ thiệt ra cũng đéo phải lương tâm gì ráo mà là phải ráng rửa hết thì mới được lấy tiền. Mà cũng đéo có gì phải lo mấy đứa ăn hại mà còn làm main thì lâu chết lắm nên cứ bành tõm mà rửa cũng đéo sao, nghĩ thì nghĩ vậy chớ có đứa nào muốn rửa lâu nên con nhỏ cũng ráng rửa hết lẹ rồi đi ra.

    Chắc trời thương hay sao mà người ta chại rớt dép lại nhiều lắm, lụm lại dép bán de chai tiền còn nhiều hơn tiền rửa chén nữa nên nó kệ mẹ luôn tiền rửa chén lụm dép bưng ra chợ bán lẹ mắc công mấy mẹ ngoài chợ cũng chại rớt dép lại thì nó đéo biết bán cho ai nữa, chắc dề ném cho chó gặm cũng được, ủa mà hình như nhà nó đéo có chó. Trời thương nó một cách hết sức điêu toa là ngoài chợ cũng còn mấy mẹ lụm mót như nó, nghe ít có tội nhưng mà thời thế sanh lồi lõm mà trừ phi đắc đạo thành thánh chớ bị khùng thì cũng đéo có sao.

    Con nhỏ xách tiền dề nhà, hông biết buồn hay vui mà cái nhà vắng ngắt hông lẽ tía má nhân lúc giặc tới mà cắp đýt đi hết bỏ nó lại sao ta, nó biết nó ăn hại chớ mà cũng biết rửa chén đó chớ, cũng đéo phải rửa thường nữa, rửa như thánh mà tới thánh cũng đéo rửa chén bằng nó nữa nên gì chớ rửa chén thì nó tự tanh lắm. Buồn xí nhưng hông sao nó có dịp xuống núi mà đéo bị cản nữa.

    Và con nhỏ xuống núi bằng an dô sự đéo khác gì thánh có khi rửa chén với ở trên núi lâu ngày nó cũng đắc đạo mẹ nó rồi mà đéo biết.

    Eirene
    Eirene
    Squire
    Squire


    Zodiac : Cancer
    Chinese zodiac : Snake
    Tổng số bài gửi : 395
    Join date : 2013-06-28
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Eirene Sat Feb 01, 2014 12:59 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Soleryu1Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Kratos

    Tôi đứng đó, giữa đống đổ nát hoang tàn, và tự hỏi làm sao mình vẫn còn sống sót. Khắp xung quanh là những thây người thối rữa, chồng chất lên nhau, lẫn lộn với gạch đá và những thân cây cháy dở. Bao nhiêu ngày đã trôi qua rồi nhỉ?

    Tôi thậm chí cũng không biết là cuộc chiến ấy đã xảy ra như thế nào nữa, tất cả những gì còn sót lại trong tâm trí tôi là tiếng la hét hoảng loạn của những tư tế, những người chăm nom, và tiếng vó ngựa rầm rập, cho tới khi người ta túm lấy tôi và kéo tôi tới căn hầm bí mật.

    Và rồi...

    Tôi ôm đầu mình, váng vất. Kí ức ấy với tôi không quá khủng khiếp, nhưng bị cả cây cột đổ vào mà cho tới giờ vẫn còn sống, có lẽ là một điều kì diệu, cho dù vết thương trên đầu hẳn là không nhẹ. Vẫn một tay đỡ lấy thái dương, tôi chậm rãi lết qua những cột kèo và xà nhà sập gãy. Liệu còn ai sống sót nữa không nhỉ?

    Tôi tìm kiếm. Tôi nâng thứ này, lại luồn qua thứ khác... mà chẳng đâu thấy được chút dấu hiệu nào sự sống. Thật mệt mỏi, nhưng tôi không thấy mình đau lòng. Cuộc sống ảm đạm và bức bách ở đền thờ đã kết thúc, sau bao tháng ngày tôi mong mỏi. Đây có thực là điều tôi chờ đợi không nhỉ? Tôi chun mũi trước mùi máu me, thịt thối và gỗ cháy khét lẹt. Thực sự không dễ chịu, dù cũng chẳng đau thương gì.

    Tôi ghét họ, những kẻ cầm tù tôi trong những bức vách.

    Chỉ là... ừ thì, có lẽ tôi cũng chẳng vui được. Họ cho đến cuối cùng, vẫn cố giữ lấy cái mạng này cho tôi, dù là vì lý do gì chăng nữa. Hai bàn tay đưa lên, tôi thấy chúng vẫn mềm mại, trắng ngần, tuy có chút rướm máu và dính bẩn vì cố sức nâng mấy tảng đá và thây người ban nãy lên tìm kiếm.

    Tự do.

    Và đơn độc.

    Tôi chưa từng nghĩ hai điều ấy phải đi đôi với nhau. Tôi chỉ muốn thoát ra. Nhưng giờ, không có sự bảo vệ và chăm sóc, tôi phát hiện mình chẳng biết làm gì. Đi đâu đây nhỉ, tôi chẳng biết gì hết. Ra được bên ngoài, ừ đã ra rồi. Thế... rồi sao nữa?

    Tôi lang thang theo ngọn gió, chợt nhận ra chút hương hoa thoang thoảng. Chốn này vẫn còn hoa cỏ sao? Và tôi cứ thế bước đi, bước đi, cho tới khi trông thấy, một người đó, ngồi bên dưới một gốc cây, đã là rất xa rồi kể từ nơi tôi bới gạch chui lên ấy. Nơi này có ánh mặt trời, có gió mơn man, có hoa nở... và có người ấy.

    - Đừng khóc.

    Anh ta - tôi nhận ra là anh tôi, dù không phải anh ruột, chúng tôi mang cùng họ và thi thoảng gặp nhau, vì đều được ngôi đền ấy nhận nuôi. Anh ta nói "đừng khóc" ư?

    - Đừng khóc, Soleryu.

    - Em... không có khóc.

    Làm sao anh ta có thể nhận ra tôi? Ánh mắt không phản chiếu một điều gì ấy vẫn bình lặng chiếu vào tôi.

    - Em đang khóc mà.

    Trong vô thức, tôi cúi xuống gần anh ta, để mặc cho anh ta đưa tay lên mắt tôi, gạt đi dòng lệ. Tôi... đang khóc, vì sao?
    Rosenrot
    Rosenrot
    Lord
    Lord


    Ich hab den Schloss

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Goat
    Tổng số bài gửi : 1156
    Join date : 2012-03-07
    Age : 33
    Đến từ : Crossroads of Uncertainties

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Rosenrot Sun Feb 02, 2014 12:31 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Isaiah


    Prologue


    .He who wielded the blade, had the judgement of whose lives He wished to cherish.

    .And of whom He wished to perish.



    +++

    Shadecastle sẽ gục ngã.

    Ngày thứ nhất, Obscurit tấn công. Thị trưởng và người của ông ta tháo chạy đầu tiên, bỏ lại một thành phố đổ nát phía sau.

    Ngày thứ hai, những kẻ giàu hy sinh người hầu của mình chắn đường giặc cho mình thoát thân.

    Ngày thứ ba, phường trộm cắp, sát nhân, người nghèo, móc túi, trộm vặt, bài gian bạc lận, lang thang khắp các nẻo đường để trốn chui nhủi dưới những đường cống.

    Ngày thứ tư, quân đội của Shadecastle tiếp tục chống cự.

    Một năm trôi, Shadecastle đầu hàng.

    +++

    Shadecastle, uy nguy và giàu có. Thực chất được xây nên từ xương máu người vô tội. Những tên quý tộc giàu lên nhờ bài gian bạc lận, nhờ vào giết người và những tội ác khác. Ở nơi này không có cái gì gọi là công lý.

    Mày giàu thì mày sống. Mày nghèo thì lang thang ngoài đường cố gắng làm ăn lương thiện nhưng rốt cuộc vẫn phải phạm tội mới có thể sinh tồn nơi đây.

    Công lý, có lẽ là khi Obscurit phá đổ hàng phòng thủ của Shadecastle.

    +++

    Ngày hôm nay, Shadecastle thuộc về Obscurit.

    Và Isaiah sẽ đảm bảo nó luôn như thế.
    Juno
    Juno
    Knight
    Knight


    Ich hab den Schluessel

    Zodiac : Sagittarius
    Chinese zodiac : Dragon
    Tổng số bài gửi : 686
    Join date : 2012-04-13
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Juno Sun Feb 02, 2014 5:46 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 AsaelChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Isaiah

    Asael

    Isaiah bảo.

    "Asael là một con người."

    Asael là một con người.

    Asael là một con người vì Isaiah bảo như thế.


    ***

    Asael gặp Isaiah khi cậu ta chỉ mới mười bảy tuổi.

    Asael gặp Isaiah trong một ngôi nhà gỗ bỏ hoang ven sông. Kí ức Asael là một khoảng không trống rỗng. Nhận thức của Asael như một đứa trẻ mới sinh.

    Isaiah bảo Asael sắp chết. Isaiah nói Isaiah đã cứu Asael.

    Hôm đó. Isaiah bảo.

    "Anh sẽ tên là Asael. Asael Azhaire."

    Asael.

    Asael là Asael vì Isaiah bảo như thế.

    ***

    Khi Isaiah hai mươi tuổi. Asael đi theo Isaiah tới một nơi to lớn.

    "Thành phố Shadecastle."

    Isaiah nói. Asael ghi nhớ.

    Đây là Shadecastle.

    Đây là nơi Asael theo chân Isaiah về căn nhà nhỏ của cả hai trong con hẻm tối khu ổ chuột.

    Đây là nơi Asael lắng nghe những điệu đàn violin Isaiah chơi trong những quán rượu.

    Đây là nơi Asael chứng kiến Isaiah phải làm những gì để có thể sinh tồn.

    "Đừng bao giờ làm những gì tôi làm, Asael."

    Isaiah dặn dò. Asael ghi nhớ.

    ***

    Khi Isaiah hai mươi tám tuổi. Shadecastle sụp đổ.

    Thay vì chiến đấu lại những kẻ xâm lăng. Isaiah bảo Asael cứ để mặc đấy. Isaiah dẫn Asael xuống cống để lẩn trốn.

    Asael làm theo. Không đưa ra bất kì lời phán xét nào.

    ***

    Bây giờ. Isaiah phục vụ cho những kẻ xâm lăng.

    Không như trước. Có những lúc Asael không được đi theo Isaiah. Khi những kẻ xâm lăng nói Asael phải ở lại. Asael từ chối.

    Isaiah bảo Asael chờ. Asael chờ.

    "Có bao giờ anh tự hỏi tại sao bạn anh lại về phe Obscurit? Chúng tôi không phải là đoàn quân thân thiện nhất Everlast này."

    Một tên xâm lăng hỏi. Asael không trả lời.

    Asael không biết câu trả lời. Asael không bao giờ tự hỏi. Asael không bao giờ đánh giá những gì Isaiah làm.

    Asael làm, nghĩ và nhớ những gì Isaiah bảo.

    "Anh là gì của cậu ta? Anh em? Người bảo hộ? Vệ sĩ? Người yêu? Vú em?"

    Một tên khác hỏi. Asael không trả lời.

    Nhưng câu hỏi này. Asael nhớ.

    ***

    Khi Isaiah quay về. Asael hỏi.

    "Asael là gì của Isaiah?"

    "Asael là gia đình của tôi."

    Asael là gia đình.

    Asael là gia đình vì Isaiah bảo thế.

    Nhưng. Asael chưa bao giờ hỏi. Chưa bao giờ nhận ra nên hỏi.

    Gia đình là gì?

    ***

    Asael không có cái tôi.

    Asael tồn tại để đi theo Isaiah. Để bảo vệ Isaiah.

    Và để là gia đình của Isaiah.
    Jack Law
    Jack Law
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 43
    Join date : 2014-02-02

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Jack Law Mon Feb 03, 2014 8:33 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Jack


    Sau ba ngày ba đêm cầm cự, Greenhaven, một đất nước tươi đẹp và giàu có, rơi vào tay Obscurit.

    - Mẹ nó, thằng con rơi Obscurit khốn nạn, mày cút...

    Người chú bình thường đĩnh đạc giờ tàn tạ sau trận ẩu đả giành lại túi đồng, gào vào mặt hắn, đột nhiên sững lại lảng chỗ khác trước ánh mắt của hắn.

    Hàng xóm bình thường hiền lành giờ tàn tạ sau những trận ẩu đả để giành giựt từng món đồ, hùng hổ chạy tới với gậy gộc, chỉ vào mặt hắn.

    Hắn rời khỏi đó.

    -------

    Nhiều ngày lang thang trôi qua, hắn học được cách sống ở nước láng giềng, đến khi chính nó bị Obscurit thôn tính.

    Đoàn người bước lên tàu lúc nửa đêm, không còn cách nào khác, hắn cũng lên đó.

    --------

    Trên tàu, người ta giành giựt nhau từng mẫu bánh. Chật vật qua nhiều ngày, tàu cập bến.
    Rosenrot
    Rosenrot
    Lord
    Lord


    Ich hab den Schloss

    Zodiac : Taurus
    Chinese zodiac : Goat
    Tổng số bài gửi : 1156
    Join date : 2012-03-07
    Age : 33
    Đến từ : Crossroads of Uncertainties

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Rosenrot Mon Feb 03, 2014 7:16 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 AsaelChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Isaiah

    Isaiah

    "Đừng bao giờ làm những gì tôi làm, Asael."


    +++

    "Giao kèo của chúng ta đã xong."

    Người đàn ông với đôi ria đen rời khỏi chiếc giường nhăn nhàu hơi ngả vàng, nhưng dưới ánh trăng rọi qua khe cửa trong một căn phòng thiếu ánh đèn, thật khó mà để tâm tới việc ấy. Khoác vội chiếc áo sơ mi cùng quần tây sậm màu, anh ta quay lại nhìn mái tóc đen hơi rối thập thò sau tấm chăn mỏng, vùi mình vào cái gối đôi chỗ vá.

    "Thông tin tôi vừa đưa đủ để tìm ra nơi trốn của bọn nổi dậy. Cậu phải giữ lời hứa với tôi. Khi Obscurit tấn công vào đó, tôi phải được thả."

    Một cánh tay giơ lên khỏi lớp chăn mỏng, đưa cao, phe phẩy qua lại. Ý như bảo rằng đã rõ không cần phải lo. Nhận thấy sự im lặng cùng ánh nhìn đầy nghi hoặc từ người đàn ông, cái đầu đen rối trồi lên khỏi tấm chăn. Đôi mắt xanh trong vắt ẩn chứa chút tinh quái hướng về phía anh ta.

    "Kraden, anh không cần phải lo. Tôi sẽ có mặt khi Obscurit tấn công vào đó để đảm bảo anh được thả, được chưa?"

    Kraden im lặng, cúi chào rồi lẳng lặng rời khỏi căn phòng tối.

    +++

    "Asael."

    Người thanh niên cất tiếng gọi khe khẽ khi tiếng cửa phòng cọt kẹt kêu. Không cần thắp nến y cũng biết rằng cái bóng to lớn đang phủ xuống giường y nằm là ai. Y nằm dài trên giường, tiếp tục vùi mái đầu đen vào cái gối khác màu nơi bị vá. Người đàn ông to lớn mà y gọi là Asael vẫn đứng yên, không một lời nào cất lên. Một lúc sau, y uể oải ngồi dậy và rời khỏi giường, nhanh tay khoác lên mình chiếc áo sơ mi nhăn nhàu để che đi cái thân thể trần trụi.

    "Tôi ổn, Asael."

    Cuối cùng, y đáp, hướng đôi mắt xanh về phía Asael trong lúc ngồi lại xuống giường, vắt đôi chân mỏi mệt vào nhau.

    "Chúng ta đã tìm ra nơi ẩn náu của bọn kháng chiến. Chỉ cần triệt nơi đó là không còn ai chống lại Obscurit tại Shadecastle."

    Y im lặng, tiếp tục nhìn cái bóng đồ sộ đang đứng im trước mặt mình.

    "Asael, Shadecastle tốt nhất là nên thuộc về Obscurit."

    Y nói, chợt nhớ về quá khứ của mình. Y không nhớ mình sinh ra ở đâu, chỉ biết rằng y từng tin Shadecastle sẽ đem đến cho y một cuộc sống tốt hơn. Y cố gắng tìm cho mình một công việc lương thiện đó là chơi đàn violin cho một quán rượu nhỏ. Còn Asael cũng làm ở đó với tư cách bảo vệ. Nhưng số tiền lương ít ỏi không đủ nuôi sống cả hai. Thi thoảng còn bị lão chủ ăn xén. Tiếng nói của những kẻ sống trong khu nhà ổ chuột như y không có giá trị. Và y đành phải tìm tới những việc khác để có tiền kiếm ăn.

    Những nghề đó rèn luyện y thành con người như hôm nay. Thật lòng mà nói, y yêu sự nguy hiểm và cái kinh nghiệm có được sau khi y trải qua những công việc ấy. Nhưng y phân định rõ những gì y thích mà không nên có và những gì y nên làm.

    À, mà y tên gì ấy nhỉ?

    "Isaiah."

    Phải rồi, là Isaiah. Là Isaiah như Asael vừa gọi kia. Nghe tên mình, Isaiah ngước lên nhìn cái bóng đồ sộ. Cái bóng ấy khẽ cử động, rồi theo sau đấy, là một câu hỏi.

    "Asael là gì của Isaiah?"

    Điều này mới đây. Asael không có cái tôi, không biết suy nghĩ và chỉ làm những gì được bảo. Còn không, thì anh hoàn toàn hành động theo bản năng. Isaiah không biết Asael thực ra là ai, mà chính anh cũng không biết. Anh không thể tự nhận thức, không thể đánh giá, không thể quyết định. Vậy mà anh đang đặt một câu hỏi.

    Liệu dưới lớp vải che nửa mặt kia có một nhân tính đang ngủ yên?

    "Asael là gia đình của tôi."

    Y đáp, đứng dậy và choàng tay qua cổ Asael ôm lấy anh, áp thân mình sát với cái bóng đồ sộ kia.

    Trong căn phòng tối đèn với mỗi ánh trăng khuya thắp sáng, hai tay y áp lấy hai bên má anh, để những đầu ngón tay nhẹ gỡ lớp vải che nửa mặt của anh. Khuôn mặt của Asael bị thương tổn tới độ không thể phục hồi. Lần đầu y gặp Asael, khuôn mặt anh nhuộm một màu đỏ với những vết thương hở không hề nhẹ. Y tự hỏi điều gì có thể gây ra thương tật như thế. Nhưng trong mắt Isaiah, Asael thật sự rất đẹp. Anh đẹp vì anh đặc biệt, và vì anh sống chung với những vết thương khiến khuôn mặt mình dị dạng mà không một lời kêu ca.

    Asael to lớn với khuôn mặt bị che nửa thực chất lại mang sự thơ ngây của một đứa trẻ mới sinh. Isaiah mang vẻ ngoài của một nghệ sĩ violin có chút trò vặt thực chất lại dấn sâu hơn ai hết vào thế giới tội lỗi. Y biết nếu y có theo đạo và ngày ngày đi xưng tội, những gì y kể ra sẽ không một vị cha xứ nào muốn nán lại mà nghe hết chuyện.

    Sự ngây thơ này của anh, Isaiah muốn bảo vệ nó.

    Y bất chợt buông Asael ra. Tiến về góc phòng, y cầm chiếc đàn violin của mình lên và ngồi lại xuống giường, đối mặt với khung cửa sổ mở, xoay lưng về phía Asael.

    "Báo lại với Obscurit, Asael. Isaiah đã tìm thấy bọn kháng chiến và chờ chỉ thị kế."

    Cái bóng to lớn sau lưng Isaiah vẫn im lặng. Một lúc sau, y nghe tiếng chân và tiếng cửa mở. Trước khi cánh cửa ấy đóng lại, y nói lời chót.

    "Đừng bao giờ làm những gì tôi làm, Asael..."

    Vài giây trôi tiếng cửa đóng mới chịu vang lên. Chỉ tới lúc ấy, Isaiah mới kết thúc câu nói bằng những từ mà y không muốn Asael nghe.

    "...tôi làm những chuyện này để anh không phải làm."

    Đơn giản vì y là một tín đồ của cái đẹp. Và cái đẹp của tâm hồn anh y nhất quyết phải bảo vệ.

    Những gì còn vương lại trong căn phòng tối là tiếng đàn violin giữa đêm khuya.

    +++

    Khi Shadecastle rơi vào tay Obscurit, đế chế giáp đen thực hiện một cuộc thanh lọc.

    Những người có khả năng chiến đấu hay có ích với Obscurit thì hoặc tự nguyện hoặc bị bắt phải đầu quân cho chúng. Những người già, trẻ em, phụ nữ không có khả năng chiến đấu thì bị bắt làm nô lệ. Bên cạnh đó, những kẻ không chịu phục tùng lập một nhóm quân kháng chiến để chống lại Obscurit giành lại Shadecastle.

    Thoạt nghe có vẻ như Obscurit không hơn gì Shadecastle ngày xưa.

    Nhưng Isaiah biết rõ hơn ai hết, phần lớn những kẻ có khả năng chiến đấu đều là dân giết người, lính đánh thuê và bọn cờ bạc. Những người bị bắt làm nô lệ thực chất sẽ có một cuộc sống tốt hơn xưa khi mà họ có một nơi ở và đồ ăn thức uống đổi lại sức lao động của mình, còn hơn làm tới chết mà không có gì như xưa. Còn nhóm quân kháng chiến thực chất là bọn quý tộc năm xưa muốn giành lại địa bàn hoạt động của mình.

    Shadecastle nên thuộc về Obscurit.

    Isaiah cùng Asael tự nguyện phục vụ cho Obscurit. Asael vốn khỏe mạnh và có khả năng chiến đấu, ngay lập tức anh được nhận. Còn Isaiah thì xin làm gián điệp.

    Y len lỏi trong hàng ngũ quân kháng chiến để báo cáo về cho Obscurit. Dần dần những nơi trú của chúng bị triệt. Chỉ còn lại căn cứ cuối cùng.

    Không lâu đâu, căn cứ ấy cũng sẽ biến mất thôi.

    +++

    Khi Obscurit tấn công vào căn cứ cuối cùng của quân kháng chiến, Isaiah gặp lại Kraden.

    Giữ đúng lời hứa, Isaiah bảo với mấy tên lính Obscurit thả Kraden. Khi Kraden rời khỏi Shadecastle, Isaiah bám theo đuôi anh ta. Kraden không phải hạng xoàng, biết bị theo đuôi anh ta dụ Isaiah vào một khúc đường mòn ven rừng vắng vẻ.

    "Giữa tôi và cậu đã kết thúc, Isaiah. Không việc gì cậu phải lo hậu quả về sau. Tôi đã giữ đúng lời hứa, cậu phải tôn trọng nó."

    "Như cách mà anh tôn trọng những đứa bé anh đã giết?"

    "Isai... cậu biết đó là công việc..."

    "Và những cô gái bị anh hãm hiếp trước khi bị bóp cổ? Anh nghĩ anh sẽ được ông bố thị trưởng của mình chống lưng mãi sao?"

    Y xuất hiện từ một lùm cây dưới lớp áo trùm kín từ đầu tới chân, với cây đàn violin giắt sau lưng. Đôi mắt xanh sáng xoáy thẳng vào khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi kia.

    "Tôi bảo tôi sẽ để anh đi. Nhưng tôi không có nói sẽ để anh sống. Thông tin anh đưa cho tôi không đủ để chuộc lại mạng những người bị anh giết trước khi Obscurit xâm chiếm Shadecastle. Nói tôi nghe xem, anh nghĩ điều gì sẽ đem lại công lý cho họ?"

    Kraden chau mày, vội vàng quay lưng. Như chỉ đợi tới đó, cái tên "Asael" khô khốc vang lên từ cổ họng y. Báo hiệu cho cái bóng đồ sộ xuất hiện từ trong bụi cây gần đó. Một cái cổ bị bẻ quặp ra sau là điều sau cùng mà Isaiah sẽ nhớ tới Kraden.

    Isaiah bước lại gần cái xác đang lạnh dần của tên con trai lão thị trưởng. Khi lão thị trưởng bỏ trốn, ông ta không thèm để tâm tới chuyện cậu quý tử nhà mình vẫn còn bị kẹt lại. Lý do ông ta bảo vệ Kraden là để bảo vệ cái ghế của mình. Suy cho cùng, Kraden cũng là một kẻ bị bỏ rơi.

    Isaiah cùng Asael đem chôn Kraden dưới một nấm mồ sâu trong rừng rồi mới quay trở lại Shadecastle. Sau khi giải quyết xong vấn đề với quân kháng chiến, Isaiah tập trung sang một mục đích mới. Để đôi mắt xanh dõi về phía những người nô lệ đang vác trên lưng những món đồ to gấp đôi họ, y cất lời.

    "Chúng ta chưa xong việc ở đây, Asael."
    Arcus
    Arcus
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 36
    Join date : 2014-02-03

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Arcus Mon Feb 03, 2014 8:56 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Nhân vật:
    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Risa

    Con nhỏ đầu tóc bù xù, áo quần nhăn nhúm, mặt mũi lem luốc lang thang qua các phố chợ. Nó lớn lên ở thành phố này từ nhỏ, và đủ nhận thức để biết là nó đã trốn khỏi một cô nhi viện. Ai bảo mấy đứa trẻ thiếu cha mẹ thì muốn được nhận nuôi chứ? Nó thích cuộc sống lang thang lê la đầu đường xó chợ của nó hơn. Ở đây nó dễ dàng tìm được thức ăn, muốn tắm giặt lúc nào thì tắm, thậm chí nó còn chẳng thèm giặt, chẳng thèm đi ngủ đúng giờ, chằng cần học hành. Đối với nó, cuộc sống tự do này luôn là nhất.

    Cho đến một ngày, những phố chợ đã in mòn dấu chân nó bị đốt cháy, và người ta hò nhau chạy tán loạn để tránh những lưỡi gươm lưỡi kiếm của kẻ thù. Lính Obscurit, nó nghe nói vậy. Nó dĩ nhiên không muốn chết, nên len lỏi theo dòng người tị nạn hành hương về bờ biển.

    Tất nhiên với khả năng của nó, thì sự loạn lạc là môi trường lý tưởng. Nó dễ dàng tìm được thức ăn, cái mặc, nước uống, thậm chí cả tiền, thứ mà nó vốn không quan tâm. Nó giấu kỹ túi bánh trong người rồi bò lên một chiếc thuyền.

    Vài ngày sau, thuyền cập bến. Nó nhảy xuống, nhìn quanh. Ở đây có vẻ yên bình, ít nhất cũng là chỗ trú chân cho nó khỏi bị giết bất cứ lúc nào, cũng tốt.
    Juno
    Juno
    Knight
    Knight


    Ich hab den Schluessel

    Zodiac : Sagittarius
    Chinese zodiac : Dragon
    Tổng số bài gửi : 686
    Join date : 2012-04-13
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Juno Tue Feb 04, 2014 1:35 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 AsaelChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Isaiah

    Asael và Isaiah

    "Chúng ta chưa xong việc ở đây, Asael."


    ***

    Isaiah bảo.

    "Đừng bao giờ làm những gì tôi làm, Asael."

    Asael không bao giờ làm những gì Isaiah làm.

    Nhưng Asael nhớ những gì Isaiah làm.

    ***

    Shadecastle hoàn toàn thuộc về Obscurit. Như ý Isaiah muốn.

    Phe đối lập bị triệt. Obscurit không gặp kháng cự gì ở đây. Nhưng với Isaiah. Như thế chưa đủ.

    "Chúng ta chưa xong việc ở đây, Asael."

    Isaiah bảo.

    Asael im lặng. Asael không hỏi Isaiah tại sao. Không hỏi còn gì phải làm.

    Đơn giản. Vì Asael luôn làm theo những gì Isaiah bảo.

    ***

    Một đêm nọ. Isaiah dặn Asael chờ cậu ở nhà.

    Asael chờ. Một tiếng mười lăm phút và ba mươi tám giây.

    Phút thứ mười bảy. Isaiah quay về. Với khuôn mặt mỏi mệt và một bên gò má bị bầm. Với tướng đi khập khiễng lảo đảo. Trên tay cậu là một túi đồ thật lớn.

    Asael không hỏi Isaiah chuyện gì đã xảy ra. Không hỏi cái túi đó là gì.

    Asael chỉ làm những gì Isaiah bảo.

    Nhưng khi đó.

    Asael cảm thấy một thứ cảm xúc kì lạ. Thứ cảm xúc khó chịu mỗi khi Isaiah bị thương.

    Cảm xúc. Là điều mà không ai nghĩ Asael có thể có.

    ***

    Trong đêm ấy. Isaiah dẫn Asael đến nhà chung của những người cậu gọi "nô lệ".

    Isaiah rút ra trong chiếc túi lớn một chùm chìa khóa. Dặn Asael đứng canh ở ngoài.

    "Đêm nay chúng ta sẽ giải thoát những người nô lệ."

    Isaiah nói. Chìa về phía Asael một tấm bản đồ.

    "Tấm bản đồ những đường cống ngầm này sẽ đưa họ ra khỏi Shadecastle an toàn. Tôi biết thể nào căn cứ chính của đám kháng chiến cũng có nó."

    Cậu nói. Để ngón tay dài lướt trên tờ giấy gấp tư.

    "Cuộc sống với Obscurit là sòng phẳng nhưng đây không phải công lý. Những người này nên được tự do làm chủ cuộc đời mình chứ không phải đeo gông suốt đời. Bọn kháng chiến của Shadecastle đã mất rồi, thành phố này sẽ không có cơ hội quay lại như xưa. Những người nô lệ đã có một lựa chọn tốt hơn Obscurit."

    Isaiah nói. Asael lắng nghe.

    Sự im lặng của Asael được đáp trả lại bằng ánh nhìn chăm chú của đôi ngươi xanh trong. Bàn tay Isaiah nhẹ áp má Asael. Giọng Isaiah tiếp tục cất lên.

    "Tới một lúc nào đó anh sẽ hiểu, Asael."

    Tới một lúc nào đó Asael sẽ hiểu.

    Asael tin như vậy vì Isaiah đã nói thế.

    ***

    Đêm đó Isaiah giải thoát những người nô lệ.

    Cậu dẫn họ xuống đường cống ngầm. Isaiah đi đầu. Asael đi cuối. Những người nô lệ ở giữa.

    Khi ra ngoài Shadecastle. Họ hỏi Isaiah.

    "Chúng tôi biết đi đâu?"

    "Bất kì nơi nào các người muốn. Các người đã được tự do, chẳng phải thế sao?"

    Từ trong chiếc túi lớn. Isaiah ném về phía nhóm người một cái túi nhỏ hơn. Bên trong ấy. Là những đồng xu vàng sáng bóng.

    Không đợi những người ấy đáp. Isaiah kéo tay Asael bỏ đi.

    Đêm ấy. Cậu không quay lại Shadecastle.

    ***

    "Chúng ta đã được tự do rồi, Asael."

    Khi Isaiah nói vậy vào sáng hôm sau. Khi Asael và Isaiah tiếp tục lang thang trên những nẻo đường vắng. Asael không hiểu.

    "Tới một lúc nào đó anh sẽ hiểu. Chúng ta đã được tự do rồi."

    Isaiah nói.

    Asael tin rằng sẽ có một lúc Asael hiểu.

    ***

    Hai ngày trôi. Asael và Isaiah tìm tới được bến cảng.

    Asael nghe người ta bảo.

    "Chuyến tàu này tới Oldeoak. Chỉ còn nơi đó là Obscurit chưa đụng tới."

    Khi Isaiah bước lên tàu. Asael theo sau. Khi Isaiah quay lại nhìn. Asael nghe cậu nói.

    "Chúng ta đến Oldeoak."
    Asayuki
    Asayuki
    Serf
    Serf


    Tất cả chỉ là hư vô

    Zodiac : Scorpio
    Chinese zodiac : Rabbit
    Tổng số bài gửi : 6
    Join date : 2013-08-01
    Age : 25
    Đến từ : Băng Quốc

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Asayuki Tue Feb 04, 2014 2:44 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Dẫn truyện:


    Quê hương của bạn bị phá hủy bởi Vương quốc Obscurit, buộc bạn phải chạy trốn và chạy tới bến cảng gần đó và cùng với những người dân khác đi tị nạn. Chuyến đi di tản không tốt đẹp gì và rất khó khăn, nhưng một cuộc sống mới đang chờ bạn ở Oldeoak. Diễn biến chuyến đi của mỗi người mỗi khác nhưng cuối cùng thì bạn cũng đã tới được đích đến mong muốn.

    Nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Lucia

    Part 1: Life in the birdcage

    "....Này những kẻ luôn gọi mình là cô độc, giữa ta và các người, ai cô độc hơn ai? Ta gần như một kẻ tồn tại mà như không tồn tại. Trên thế gian này, ngoài trừ hai đấng sinh thành cùng anh trai ta, còn ai biết ta là ai. Những kẻ biết thân phận ta chỉ thèm khát cái mớ gia sản của ta dù chúng thật sự chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt ta. Những kẻ còn lại trong dòng họ, chúng không hề biết gương mặt của ta ra sao nhưng cứ dành những lời nịnh bợ chỉ để ta xiêu lòng...

    .....Đừng tưởng ta không biết gì về thế giới bên ngoài. Ta được phép ra đừơng, với điều kiện có anh trai đi cùng và phải luôn đeo mạng che mặt hoặc mặt nạ. Có thể xem như là bảo vệ thân thể cũng như che dấu thân phận của ta. Ấy vậy mà ta vẫn luôn mong ước ta có thể bước ra đường mà không cần che dấu gương mặt này. Bước ra đường cùng anh trai mà không cần phải giữ kín miệng, không được trò chuyện...."

    "Cộc.. cộc.. "

    Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Lucia đặt chiếc bút xuống, cuộn tấm giấy mình đang viết lại. Tiếp theo đó lại lấy một tấm giấy khác với những họa tiết kì lạ được vẽ trên đó ra. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ ở góc phòng. 8h48. Giờ này theo thông lệ thì người ghé phòng cô là anh trai cô. Nhìn vào gương và chỉnh trang lại y phục của bản thân, sau khi chắc mọi thứ đều ổn, cô nói một cách nhỏ nhẹ:

    - Mời vào ạ.

    Cánh cửa phòng mở ra, một người thanh niên dáng cao và mảnh khảnh bước vào. Cô nhìn người con trai có mái tóc và màu mắt đối lập với mình khép lại cánh cửa đằng sau lưng anh và tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Lucia nở một nụ cười nhẹ nhàng và chào:

    - Mừng anh quay về, anh hai.

    Người thanh niên cười đầy mệt mỏi, đưa tay xoa đầu cô, bàn tay trượt theo lọn tóc màu hồng sẫm đặc biệt giữa mái tóc tím của cô. Anh cười vả hỏi:

    - Ở nhà vẫn ngoan ngoãn chứ em gái?

    Cô gật đầu và đưa cho anh bức tranh mình vẽ trong ba ngay qua. Bức tranh vẽ cảnh một xứ sở thần tiên kì diệu. Anh thở dài rồi đặt bức tranh xuống bên cạnh. Cầm tay cô đứng lên, anh nói:

    - Lucy, em muốn ra ngoài đi dạo một lát không?

    Cô gật đầu mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên anh trai cô đề nghị dẫn cô ra ngoài đi dạo. Những lần trước cô đều phải năn nỉ rất lâu thì cha mẹ và anh trai mới đồng ý cho phép cô bước chân ra khỏi dinh thự. Giúp cô chỉnh lại trang phục là bộ váy đen xòe với tay dài, đội chiếc mũ rộng vành màu đen đính những đóa hồng trắng và ruy băng trắng lên đầu cô, đưa cô đôi găng tay da màu đen và cuối cùng là chiếc mặt nạ màu trắng, anh nắm tay Lucia và dẫn cô ra khỏi dinh thự.

    Đã hơn 3 tháng không được ra khỏi nhà, bây giờ Lucia cảm thấy như vừa được giải thoát một phần. Tuy không được nói chuyện với anh trai, nhưng đây là lần đầu anh nắm tay cô chặt như vậy. Bất giác, Lucia cảm thấy ấm áp và yên tâm. Nhưng cô cũng thấy bất ổn, mọi thứ có vẻ khác lạ. Do sống trong nhà lâu ngày nên cô khá nhạy cảm và linh cảm của cô có vẻ tốt. Cô cảm thấy rằng sắp tới sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

    Đang đi cô đột nhiên cảm thấy ai đó đi lướt qua và va vào vai mình. Giật mình, cô quay lại nhìn và bỗng nhăn mặt khi bị anh trai siết chắt cái nắm tay. Quay lại định hỏi anh trai xem việc gì đã xảy ra, cô thấy một bóng đen đứng trước mặt họ và nở nụ cười.

    Bất giác, cô rùng mình.
    Akuma Eri
    Akuma Eri
    Peasant
    Peasant


    Zodiac : Cancer
    Chinese zodiac : Pig
    Tổng số bài gửi : 16
    Join date : 2014-01-30
    Age : 29

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Akuma Eri Wed Feb 05, 2014 2:02 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
    Nhân vật:

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Deana


    -Deana! Chạy đi! Nhanh lên!
    - Deana, dượng xin lỗi...
    - Deana, anh... anh yêu em...
    - Deana, chúng ta sẽ mãi bên con...

    .

    Cô giật mình choàng tỉnh giấc. Lại là giấc mơ đó. Lại là những thanh âm đó.
    Tiếng gào thét. Tiếng lưỡi kiếm cắt qua da thịt. Tiếng máu chảy. Tiếng thần chết hả hê cười.
    Chúng chẳng là gì hết so với giọng nói của dượng, của anh.
    .
    Ngày hôm ấy, Deana đang ở sâu trong rừng hái Nấm Phù Thuỷ - loại nấm độc có khả năng làm người ăn loạn trí tạm thời. Cô ngẩng đầu quan sát mặt trời để đoán định thời gian thì nhìn thấy một cột khói dầy đặc bốc cao.
    Từ làng!
    Deana vứt giỏ nấm vừa hái, chạy thục mạng về phía làng mình. Mặc cho cành cây xé rách váy, mặc cho gai nhọn cắt da, mặc cho lá cây bám lấy tóc...
    -Lạy Đức Trên Cao... Lạy Đức Trên Cao...
    Deana vừa chạy vừa khẩn cầu, trong lòng nóng như lửa đốt.
    Vừa chạy tới bìa rừng, cô đứng khựng lại trong nỗi kinh hoàng. Deana không còn tin vào mắt mình nữa.
    Đây là Laville êm ả bình yên của cô ư?
    Những con người đáng sợ kia là ai?
    Tại sao những ngôi nhà đều chìm trong biển lửa?
    Tại sao khắp nơi đều có máu?
    Cô mở to mắt để nhìn cho rõ.
    Cách cô không xa lắm, một gã to lớn mặc áo giáp sắt đen cười cợt nhả với Maritha. Cô bé 16 tuổi rạng rỡ như ánh mặt trời ngày hè giờ như con búp bê rách nát nằm dưới đất, thoi thóp.
    Bất chợt, Maritha nhìn về phía Deana.
    -Cứu em.
    Deana "nghe" được từ ánh mắt vô hồn tuyệt vọng của cô bé.
    Deana run rẩy bước tới trong vô thức.
    Nhưng cả thân hình cô lại bị kéo giật ra đằng sau, nằm trọn trong vòng tay ấm áp quen thuộc.
    Là anh trai cô, Hathel.
    -Shh, shh. Em sẽ được an toàn thôi.
    Anh đang ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô những lời nhẹ nhàng, những câu an ủi như ngày thường anh vẫn làm. Chỉ có điều, người anh cũng run lên khe khẽ.
    Cô túm chặt lấy anh. Cố gắng ngăn dòng nước mắt chực chờ tuôn rơi.
    .
    Có khoảng hơn 20 người trốn kịp vào rừng, nhưng chẳng ích gì. Vì lũ giáp đen Obscurit sắp càn quét vào cánh rừng.
    Deana không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hathel và dượng Barche lành lặn còn sống. Cô nhìn lướt qua những người khác. Những gương mặt quen thuộc, nhưng cô không thể để ánh mắt mình đặt quá lâu trên gương mặt họ. Bởi họ đang đau đớn.
    Laville, yên ả xinh đẹp với cánh rừng bạch đàn bao quanh. Con sông bé nhỏ hiền hoà vắt ngang, trẻ con nô đùa, phụ nữ giặt đồ, đàn ông chặt củi... Thảo nguyên xanh mướt xinh đẹp với những cừu những bò những dê chậm rãi gặm cỏ. Khói toả trên lững lờ, mềm mại và mang theo hương thơm mê người của đồ ăn...
    Tất cả, đều đã biến mất.
    Laville không còn nữa. Họ mất làng. Họ mất bố. Họ mất mẹ. Họ mất chồng. Họ mất vợ. Họ mất anh. Họ mất em. Họ mất con. Họ mất người thân.
    Vĩnh viễn.
    .
    Nín thở. Deana cảm thấy mình sắp chết.
    Tiếng kiếm, tiếng rìu chém vào những thân cây, những cành cây cứ vang lên không ngừng. Khi tên lính sắp phát hiện ra Deana và Hathel sau tầng tầng lớp lớp dây leo, Hathel ghé sát vào người cô, thì thầm, rất khẽ.
    -Deana, anh... anh yêu em.
    Cô còn chưa hết bàng hoàng, anh đã bước ra khỏi tấm màn che chắn thiên nhiên và chạy vọt về phía đám quân lính đang tập trung tìm kiếm những người bỏ trốn.
    -Deana! Chạy đi! Nhanh lên!
    Là giọng của dượng Barch.
    Cô còn chưa kịp động đậy, đã thấy thân hình to lớn của dượng đổ ập xuống.
    Ngay trước chỗ cô đang ẩn náu. Ông đang nhìn thẳng vào Deana. Đôi môi khô nứt mấp máy.
    -Deana, dượng xin lỗi...
    .
    Không rõ bao lâu. Không rõ bằng cách nào.
    Deana lê được thân đến chỗ tập kết cuối rừng như lúc trước mọi người đã bàn bạc. Chỉ còn 10 người.
    Mọi người an ủi, chăm sóc, vỗ về cô.
    Mái tóc đen rối bù được chải thẳng thớm, buộc gọn.
    Những vết thương trên tay chân cũng được rửa sạch và băng bó cẩn thận.
    Sau đó, mọi người cố gắng chờ thêm một ngày nữa, hi vọng sẽ xuất hiện thêm bất kì ai.
    Cuối cùng, xe ngựa chở 11 con người mệt mỏi rời xa cánh rừng bạch đàn cao vút, lộc cộc, lộc cộc lăn bánh đến bến cảng, đưa số phận của họ đến một nơi không biết tên...

    .

    Obscurit.Obscurit.Obscurit.Obscurit
    Các người sẽ phải trả giá.
    Lộc cộc.
    Lộc cộc.
    Xe ngựa cứ lăn bánh...
    Biển xanh trước mặt, dòng người rồng rắn kéo nhau.
    Âm thanh rì rào sóng vỗ.
    Âm thanh cãi vã, tranh chấp, chửi rủa.
    Âm thanh thầm thì nói chuyện.
    Deana chợt nghe thấy, trong gió, ba giọng nói ấm áp quen thuộc hoà vào nhau.
    Vảng vất bên tai.

    -Deana, chúng ta sẽ mãi bên con...

    Lên thuyền lớn. Ăn. Ngủ. Nhìn biển. Nhìn trời.
    Rồi lại nhìn biển, nhìn trời, ngủ và ăn.
    Đến ngày thứ 5, lương thực dự trữ dần cạn.
    Vòng lặp nhàm chán của của Deana rút lại.
    Chỉ còn ngủ, nhìn biển và nhìn trời.
    Và hai ngày một miếng bánh mỳ.
    Cuối cùng thuyền cũng cập bến.

    Oldoak

    Deana thì thầm.


    Last edited by Akuma Eri on Wed Feb 05, 2014 10:47 pm; edited 2 times in total
    Honeypie
    Honeypie
    Squire
    Squire


    it's a good life (◡‿◡✿)

    Tổng số bài gửi : 459
    Join date : 2013-06-18
    Đến từ : sassyland

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Honeypie Sun Feb 09, 2014 12:39 pm

    .......................


    Last edited by Stormborn on Tue Aug 05, 2014 11:18 am; edited 1 time in total
    Eirene
    Eirene
    Squire
    Squire


    Zodiac : Cancer
    Chinese zodiac : Snake
    Tổng số bài gửi : 395
    Join date : 2013-06-28
    Age : 35

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Eirene Sat Feb 15, 2014 7:42 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak
       Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Allegra

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Con nhỏ nghe phong thanh có biến. Lúc bấy giờ nó đang bận chuẩn bị hành lý và đồ dùng ở một thôn nhỏ, rất xa khỏi xóm làng của nó, để ngày mai sẽ bắt đầu hành trình chinh phục đỉnh núi Jinia cao nhất Maryland. Nỗi háo hức mong chờ với thử thách sắp tới cứ như sóng cuộn trong lòng, xô đi hết thảy mọi bận tâm khác. Sau một đêm thức dậy, nó chẳng còn nhớ gì về những tin tức mà người ta đang bàn ra tán vào kia nữa cả, chỉ biết hăm hở vác balo lên và hùng dũng tiến về ngọn núi mơ ước.

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Nó đặt chân lên đỉnh núi Jinia, rẽ mây mà bước tới. Những tia nắng đầu ngày lóa lên nơi chân trời, soi rọi cảnh trí và tâm hồn nó. Con nhỏ hít căng đầy lồng ngực thứ không khí vừa loãng vừa lành lạnh xung quanh, tự nhủ bao công sức thế là đã được đền bù, khi nó đứng ở đây, giang hai tay ra như ôm trọn cả bầu trời, và nhìn xuống nhân gian rộng khắp. Cảnh trí hùng vĩ dưới chân nó kia, chính là đất nước nó, thế giới của nó, như thể vào giây phút này đây, nó là kẻ ngự trị, nắm trong tay vạn vật.

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Nó trở lại mặt đất, rùng mình trước những tiếng xôn xao. Chiến tranh đã tới gần, nó mơ hồ nhớ hình như đã nghe chuyện này đâu đó. Trên gương mặt những người xung quanh hằn nét lo lắng, nhưng nó chẳng quan tâm. Nó đang ngây ngất với chiến thắng của mình. Vả chăng, Maryland hùng mạnh và trù phú, với quân đội hào hùng nhất, như ông anh ngốc của nó vẫn tự hào nói, đâu dễ gì bại dưới gót ngựa xâm lăng?

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Một thành, lại một thành, người ta nói lại thêm một nước nữa bị hủy diệt. Nó phì ra một cái. Chiến tranh, là để cướp bóc, và chiếm đoạt, làm gì có ai đi tận diệt cả một dân tộc bao giờ, nói gì đến những vài đất nước. Nó không tin. Người ta chỉ truyền nhau tin vịt để hù dọa những kẻ nhát gan mà thôi.

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Nó tạt về qua nhà. Hayden ngốc vẫn còn mải chinh chiến, xem chừng vài năm may ra nó mới gặp được anh ấy. Chà, thế thì chán quá, cũng chỉ tại chí lớn bốn phương, nó chắc giống ông anh này nhất trong nhà chứ đâu. Nó gật gật mấy cái khi mọi người hỏi thăm về chuyến hành trình, nó bảo về mấy hôm thôi, rồi sẽ lại đi nữa. Mọi người quen rồi, cũng chỉ bâng quơ hỏi định đi đâu tiếp, không ở nhà chờ đón năm mới sao. Nó phì cười, có tin chiến tranh đấy, mọi người chưa nghe sao.

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Nó lại đi nữa. Ba mẹ nó bảo hình như chiến tranh là thật rồi. Nghe nói nước láng giềng sắp thất trận, nay mai thôi sẽ đến lượt Maryland. Lo gì chứ, Hayden nói quân đội của chúng ta là mạnh nhất mà. Nó ôm đứa cháu gọi bằng dì, mới ra đời trong chuyến đi trước đó, hôn thật kêu lên má, rồi vẫy tay tạm biệt mà đi.

    Ngang qua cổng làng, nó lại thấy Arthur đứng đó. Cái tên ngốc, chẳng kém gì Hayden. Ngày nhỏ, ông anh ngốc lúc nào cũng cấm cản nó chơi với hắn. Cái tên công tử bột thích ăn chơi và hoa lá ấy, xì, có cho nó cũng chẳng thèm, ông anh ngốc sợ gì nó bị hắn tán được chứ.

    Nó vẫy tay chào, Arthur tiến lại. Gì đây, chẳng lẽ ông ngốc Hayden đoán trúng? Hắn hỏi sao nó đi lắm thế, chừng nào mới chịu về nữa đây. Nó cười, thơm lên má tên ngốc một cái, đùa hắn chơi. Bao giờ chán thì về, nhưng chắc còn lâu đấy, vì thế gian rộng lớn lắm cơ.

    Yên tâm đi, lần sau về có quà. Nó nói, dúi vào tay tên ngốc một cái túi thơm, đặc sản của vùng nào đó trên đường nó đi qua. Cái túi xinh xinh, thoảng mùi gỗ đàn hương êm dịu, nó nghĩ kể cũng hợp với hắn lắm, cái tên chỉ biết đến nhung lụa và giàu sang.

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Chiến tranh. Nó ngơ ngác giữa thành phố lớn. Thế mà quân xâm lược đã kéo vào thật? Còn Hayden thì sao? Nó nghe mà thắt lại, nơi tiền tuyến đã thất thủ rồi...

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Giặc tràn tới, mau mau chạy đi thôi. Nó thì chạy đi đâu? Có thể thoát, nhưng gia đình? Theo hướng dự đoán, chỉ vài ngày sau là quân đoàn áo đen sẽ càn quét tới đó, vùng trung du Samantha, nơi có gia đình, có Arthur, có rất nhiều kỉ niệm thời thơ ấu. Nó phải về.

    Ngày ... tháng ... năm ...

    Nó giật mình tỉnh lại. Tàu buồm, dường như là rất lớn, chòng chành giữa đại dương. Chuyện gì đã xảy ra? Mất tất cả rồi, ai đó nói. Không, thế còn gia đình nó thì sao? Ở đâu, người ta hỏi lại. Samantha ấy. Mất hết rồi, vừa thất thủ mấy hôm. Có ai đó đứng lên nói, tôi sinh ra ở Samantha đây, quê tôi chẳng còn lại gì nữa. Thế cô có biết gia đình Rosse không, ở cái làng có cối xay gió màu đỏ tươi ấy. Cô lắc đầu, làng cối xay gió nghe bảo cháy to lắm, chẳng biết có còn ai. Thôi đừng nghĩ nữa, nếu còn sống thì sẽ còn gặp lại mà. Có gặp được thật không? Nó tự nhiên rũ xuống. Giá đừng đi, nó đã có thể ở bên họ rồi.
    Maximum
    Maximum
    Serf
    Serf


    Zodiac : Libra
    Chinese zodiac : Rooster
    Tổng số bài gửi : 2
    Join date : 2014-02-02
    Age : 31

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Maximum Tue Feb 18, 2014 12:33 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Charles



    Nếu cuộc sống này diễn ra một cách yên bình, bạn nhất định sẽ thấy nó thật nhàm chán. Còn nếu có biến cố nào đó chẳng may xảy ra, lại cảm thấy thực khổ sở. Nhưng mà cuộc đời mỗi người suy cho cùng cũng có mấy đâu, tuổi thanh xuân mới lại càng ngắn, chi bằng cứ khổ một chút đi, qua rồi là hết. Bù lại, dư âm của những năm tháng ấy rực rỡ sẽ vẫn còn mãi. Vậy mới là tuổi trẻ, vậy mới gọi là sống.


    Charles cũng đã từng nghĩ như thế, cho đến khi tỉnh dậy trong một căn phòng chật chội trên con tàu hướng đến Oldeoak, giữa nhiều thật nhiều gương mặt xa lạ, cùng vết rách dài đã ngưng chảy máu phía trên lông mày trái.

    Thứ ánh sáng mờ nhạt của một ngày xám xịt không đủ chiếu sáng cho cả căn phòng, càng không thể xua đi cái mùi hơi người ngột ngạt đến tức thở. Ở đây có đủ kiểu người, đủ loại thân phận, người cao quý, kẻ bần hàn. Địa vị xã hội giờ đây chỉ còn có thể nhận biết qua những bộ quần áo sang hèn, nhưng đã ở đây rồi thì ai cũng như ai cả mà thôi.

    Cơn choáng váng vẫn chưa tha cho anh. Charles đưa tay ôm đầu. Có lẽ đã chảy không ít máu khi anh còn đang mê man. Đoàn quân áo đen chiếm trọn Maryland chỉ trong một buổi sáng, bây giờ cũng là buổi sáng, vậy là đã qua một ngày.

    Thực ra Charles cũng không xác định được hiện tại là sáng hay chiều, anh chỉ đoán vậy. Nhưng dù đúng hay sai, đó cũng không phải điều cần quan tâm vào lúc này. Sáng hay chiều có gì quan trọng, đều không thể trở lại ngày hôm qua nữa rồi. Anh là đang cảm thấy đau đớn hay bi thương ? Không gì cả, khi nơi chốn bình yên duy nhất mất đi, trống rỗng mới là cảm giác phù hợp nhất.

    Anh không phải loại người chỉ khi mất đi mới biết trân trọng. Tuy rằng so với nơi chứa đựng cả bầu trời tuổi thơ ấy, Charles vẫn thích thế giới rộng lớn bên ngoài kia hơn, nhưng chỉ có Maryland mới là nơi không thể thay thế. Người thanh niên tựa lưng vào vách phòng, tì khuỷu tay lên một bên đầu gối co lại, nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt. Chắc hẳn sau này anh sẽ nhớ quãng thời gian ấy lắm. Nhớ cuộc sống sung túc đủ đầy, ngày ngày hưởng trọn tình yêu thương của cha mẹ. Nhớ những chuyến đi ngắn ngày hay cuộc vui thâu đêm ở quán bar quen cùng đám bạn nối khố. Nhớ thật nhiều, thật nhiều những điều tưởng như thật vụn vặt...Và cả cô ấy nữa.

    Chiếc túi vẫn tỏa hương thơm ngát như xoa dịu tinh thần anh. Đôi mắt màu lục lam khép lại mệt mỏi.

    Còn có thể gặp lại không ?
    Lone Wanderer
    Lone Wanderer
    Squire
    Squire


    By the rivers of Babylon, there we sat down, yea, we wept, when we remembered Zion.

    Tổng số bài gửi : 154
    Join date : 2013-08-14

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Lone Wanderer Tue Feb 18, 2014 9:35 pm

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Atithael

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    1. "Một nước đi sai có thể khiến một vị thiên thần trở thành kẻ sa ngã."

    Aglaeca là một vương quốc hùng mạnh, trị vì bởi một vị vua tên Iammax. Iammax nổi tiếng là vị vua quyền lực và thích dùng đàn áp thay vì những đường lối ngoại giao để mở rộng lãnh thổ của mình. Danh tiếng này của ông khiến nhiều người gọi Iammax là kẻ độc tài, nhưng cũng không ít kẻ ca ngợi tính quyết đoán này. Về dân chúng, họ không kêu ca gì nhiều. Vì ít ra ông ta vẫn chu cấp đủ cho họ, à không, hầu hết bọn họ, một mái nhà để nghỉ, một công việc đủ ăn đủ mặc và một cuộc sống bình yên. Miễn họ có đủ mọi thứ mình cần để sinh tồn, sẽ chẳng có một cuộc cách mạng nào xảy ra.

    Nhưng dưới vẻ ngoài hào nháng của kẻ độc tài ấy, Iammax là một người tình bí mật.

    Lanaya là một cô hầu gái mới qua tuổi đôi mươi. Có chút nhan sắc, Lanaya rơi vào mắt xanh của vua Iammax. Là con gái mới lớn, lại được một người đàn ông đầy quyền lực chú ý, mối tình vụng trộm đẹp như bước ra từ một quyển tiểu thuyết tình ái, hiển nhiên Lanaya không muốn ngừng việc này lại, cô cũng không suy tính trước hậu quả nó sẽ đem lại là gì.

    Đến một ngày, hoàng hậu hạ sinh một hoàng tử và đặt tên nó là Thaadas.

    Nhưng Thaadas sẽ không phải là đứa con duy nhất của vua Iammax.

    Chừng mười năm sau, trong căn phòng của hầu nữ ở một góc lâu đài, Lanaya đang khóc. Người con gái trẻ, xinh xắn và thuần khiết như một thiên thần. Nay đang vùi mặt vào hai lòng bàn tay, tiếng khóc của cô hòa cùng với tiếng khóc của một đứa bé trong một cái nôi gần đó.

    Một đứa bé trai và là kết quả của mối tình vụng trộm năm xưa.

    Nó là một đứa con không mong muốn, là một kẻ lạc loài bị chối từ bởi chính cha ruột của nó. Mẹ nó coi khinh nó, xem nó như một điềm xấu và là lý do khiến bà bị hắt hủi.

    Nó là Atithael Harthan.

    Và đây là câu chuyện của nó.
    Vũ Tích
    Vũ Tích
    Peasant
    Peasant


    Tổng số bài gửi : 15
    Join date : 2014-03-08

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Vũ Tích Sun Mar 09, 2014 9:58 am

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Kirvine

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Đi lang thang rồi cũng đến lúc quay trở về Greencrystal, cứ ngỡ rằng sẽ chứng kiến cảnh tượng nhàm chán an ổn như xưa ở đây, nhưng nó đã lầm.

    Những cánh đồng cỏ xanh rì rì bây giờ chỉ còn là những bãi đất trống bỏ hoang xơ xác, con đường vắng lặng giờ nườm nượp những kẻ không rõ qua lại, trải dài trên mặt đường còn có xác chết. Nó cau mày khẽ thở dài.

    Cảm giác được việc ở đây không phải là một ý kiến hay, nó nhanh chân trốn sau bức tường đổ nát để tránh sự chú ý của đoàn quân tuần tra. Bọn chúng trông thật ghê rợn - nó nghĩ. Làm sao để trốn đi đây? Nó đã đi quá xa bến cảng, và việc quay trở ngược ra như lúc đi vào là một việc làm vô cùng liều lĩnh, hoặc là nó không muốn sống nữa.

    Cố gắng xua tan cảm giác buồn nôn khi nhìn đống xác nằm dài trên mặt đất, nó lanh lẹ lướt qua trên đống xác, và rồi cứ thế len theo những bức tường đổ, thỉnh thoảng là những khúc cây to. Cuối cùng trở lại bến cảng với không ít mồ hôi lấm tấm.

    _ Bến cảng... - Nó không biết phải đi đâu, càng không biết phải đi như thế nào. Nhưng âm thanh ráo riết sau lưng khiến nó nhận ra nó không có sự lựa chọn, nó đã bị phát hiện, và buộc phải chạy trốn. Nó quay lại nhìn, bọn tuần tra cách nó khá xa, nhưng vì số lượng lớn nên nghe âm thanh vô cùng rầm rộ.

    Cuối cùng, nó quyết định nhảy lên một cái xuồng, vận động cổ tay chèo nhanh ra thật xa bờ. Bọn tuần tra khi đến nơi đã thấy bóng nó đi xa, liền cấp tốc lên một chiếc tàu lớn, căng buồm đuổi theo. Nó nhận ra con tàu, nhưng nhìn xung quanh chỉ có biển, cũng chẳng biết phải trốn sao. Ngay khi con tàu áp sát, nó liều mình nhảy xuống biển.

    Đây là một hành động vừa liều mạng vừa ngu xuẩn của nó. Vì sao? Nó không biết bơi!

    Nó dần chìm xuống, chút ý thức còn lại cho nó biết bọn chúng đã rời đi. Rồi nó nhắm mắt lại, mất ý thức.

    Phải rất lâu sau, khi cảm giác bị ép tim hết rồi, nó mới tỉnh lại. Khi mở mắt, nó đã thấy mình nằm dài trên một mạn thuyền, xung quanh là những thủy thủ hai mắt mở to quan sát nó. Nó hơi khó chịu che mặt, chậm rãi ngồi dậy. Có lẽ do uống nước quá nhiều, nên nó ho mãi không dứt.

    Người thủy thủ thấy nó tỉnh liền kêu mấy người xung quanh mang chút thức ăn lại cho nó. Giờ nó mới thấy bụng nó réo ầm ĩ.

    _ Nhóc con may mắn đó, nếu không phải bọn ta vừa vặn kéo lưới cá, chắc nhóc cũng đã làm mồi cho bọn cá mập dưới biển rồi. - Nó đưa mắt nhìn ra xa, mấy cái vây cá mập thỉnh thoảng nhấp nhô khiến nó rợn người. Khiếp!

    _ Cảm.. cảm ơn. - Nó ngượng ngạo lên tiếng - Nếu ... không phiền.. tôi có thể thay quần áo.. chứ?

    Nó biết việc đưa ra yêu cầu với đám người vừa mới cứu nó là không tốt, nhưng thực sự là nó cần thay đồ. Cái cảm giác rít chịt trên người khiến nó không khỏi rùng mình. May mà gã thủy thủ cũng tốt tính, hắn liền mang cho nó một bộ đồ. Trông nó giống đồ hải tặc, nhưng nó cũng chẳng để tâm lắm. Có đồ thay là được rồi.

    Vài ngày trên tàu khá yên ổn, ngoại trừ những lúc tranh giành mẻ cá với tàu khác, cũng không có gì quá khó khăn với nó. Nó cũng làm vài việc vặt phụ giúp bọn họ, ví dụ như dọn dẹp lau chùi kiêm nấu nướng. Mấy khoản này nó khá giỏi, vì mười mấy năm lang thang khắp nơi đã giúp nó tích lũy kinh nghiệm về phương diện sinh hoạt này.

    _ Chú em tính ở lại đây luôn không? - Một gã thủy thủ lên tiếng, hắn cười cợt sau khi nốc hết một ly rượu nhạt phèo. Bọn khác cũng vỗ vai nó, ý hỏi nó có muốn ở lại không. Nó đang nhấm nháp miếng thịt nướng thơm lừng, vừa chậm rãi đáp - Không.. có lẽ tôi sẽ xuống tại một bến cảng nào đó.. rồi tự do đi du ngoạn.

    Nó không thích bị kiềm hãm hay ở mãi một nơi nào, nó thích đi. Đơn giản là thế. Đám thủy thủ cũng không nói nữa, tiếp tục cười đùa và giải quyết bữa tối. Nó đứng dậy xin phép đi ra ngoài, rồi lên phía mạn tàu đứng nhìn cảnh biển về đêm. Trải nghiệm tuyệt vời đấy chứ.

    Sáng sớm hôm sau, nó bị một người to bự đánh thức, giọng nói ồm ồm của hắn khiến nó hơi nhức đầu. Nó vươn vai thức dậy, vừa chuẩn bị ra ngoài ăn sáng lại bị một người khác lôi đi. Trước mặt nó không còn là biển, mà một hòn đảo đông đúc người qua lại, ồn ào náo nhiệt.

    _ Đây là Oldeoak - Gã thuyền trưởng xoa đầu nó. - Phải chia tay một đầu bếp như cậu chúng tôi cũng rất tiếc. Chúc cậu có một hành trình vui vẻ.

    Nó vươn mắt nhìn mọi người ồ ạt mang những bao hàng dự trữ lên tàu, cảm động ôm lấy gã thuyền trưởng bự gấp đôi nó. - Norie.. Kirvine Joux Norie. Hẹn...gặp lại...

    Và rồi con tàu giương buồm đi xa, trên mạn tàu ngùn ngụt những cánh tay to thô ráp vẫy chào tạm biệt nó, và những lời chúc may mắn từ những gã thủy thủ.

    Nó cũng nên bắt đầu hành trình thôi.
    Lone Wanderer
    Lone Wanderer
    Squire
    Squire


    By the rivers of Babylon, there we sat down, yea, we wept, when we remembered Zion.

    Tổng số bài gửi : 154
    Join date : 2013-08-14

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Lone Wanderer Sun Mar 09, 2014 12:35 pm

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Atithael

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    2. "Con chim ruồi mỏng manh, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ lạ thường. Nó có thể bay ngược hay bay hàng dặm xa với cái thân hình bé xíu và khung xương rỗng dễ vỡ ấy."

    Atithael có một người bạn khi nó tám tuổi.

    Có một con chim ruồi hay đậu trên cành táo trước cửa sổ phòng nó và mẹ nó. Nó có một bộ lông màu chanh với đôi cánh bé xíu ánh nâu, cái mỏ nhỏ màu đen tiệp màu với đôi mắt xinh xinh. Những ngày đầu, Atithael ngắm con chim ruồi. Những ngày sau, Atithael làm quen với nó. Atithael đặt tên nó là Raguel.

    Sống trong lâu đài chạy việc phụ cho mẹ, cuộc sống của Atithael tương đối đầy đủ về vật chất. Nhưng tinh thần, ngoài một con chim ruồi thì không có ai để bù đắp cho nó. Tin đồn chuyện nó là con hoang của vua Iammax lan truyền khắp nội bộ hoàng cung. Dù không có bằng chứng, không ai ưa thích gì nó. Vua Iammax từ chối nó và mẹ nó, xa lánh cả hai như thể muốn bảo không liên quan. Mẹ nó hận cha nó, nhưng không có thể làm gì được ngoài việc trút nỗi hận thù đó lên nó. Những người phụ việc trong lâu đài thì nhìn hai mẹ con nó bằng cặp mắt khinh thường.

    Atithael tám tuổi, và nó không có người bạn nào khác ngoài một con chim ruồi mà nó đặt tên là Raguel.

    Mẹ nó từng bảo, "Con chim ruồi mỏng manh, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ lạ thường. Nó có thể bay ngược hay bay hàng dặm xa với cái thân hình bé xíu và khung xương rỗng dễ vỡ ấy."

    Thế nên mỗi khi buồn bực, Atithael lại nhìn Raguel mà nhớ tới lời mẹ nó. Nó có thể nhỏ bé, nhưng một ngày nào đó nó sẽ chứng tỏ cho cả Aglaeca thấy, rằng nó xứng đáng là con của cha nó - Vua Iammax, và nó sẽ làm vua cha tự hào để cha đừng ghét bỏ mẹ nó nữa, khi đó hai mẹ con nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn khi mà không còn ai dám khinh thường.

    Nhưng mà, dù nhỏ tuổi, Atithael biết rõ người ta nhìn nhận về Vua Iammax như thế nào. Một vị vua độc tài và đầy tham vọng. Nó nể phục cha nó nhưng cũng sợ ông. Và nỗi sợ ấy gieo trong cái đầu thơ ngây chưa trải chuyện chinh chiến rằng nó không muốn thành người giống ông ấy. Tính cách của nó mềm mỏng, thích giúp đỡ người khác dù không ai chào đón nó. Lý do?

    Vì nó muốn thay đổi. Thay đổi bản thân. Thay đổi cách nhìn nhận của người khác về nó và mẹ nó. Hơn hết.

    Nó sợ trở thành người như cha nó.

    Mỗi khi rảnh rỗi, Atithael tìm tới quyển kí họa của mình. Nó thích vẽ, nó thích nghệ thuật và những gì tươi đẹp nhất trên Everlast này. Khi nó vẽ, nó được thỏa thích tạo ra một thế giới mà không có ai bắt nạt nó, không có ai ghét nó. Nó có thể vẽ mẹ nó ôm nó với một vẻ mặt vui vẻ chứ không phải thù hận. Nó có thể vẽ cha nó hôn trán nó chứ không phải một cái liếc nhìn vô cảm.

    Ừ, Raguel ơi, nếu sau này Ati có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng, cha có chấp nhận Ati chứ? Nếu sau này Ati trở thành một nhà hiền triết hay một thầy thuốc giúp đời, cha có tự hào về Ati không?

    Mỗi khi nó hỏi thế, Raguel chỉ nghiêng đầu nhìn đáp lại nó từ trên cành táo.

    Ati sẽ như Raguel. Con chim ruồi nhỏ bé vô hại nhưng mạnh mẽ. Con chim ruồi có thể bay hàng vạn dặm với đôi cánh bé xíu.

    Nhưng có một điều mà Atithael không biết, loài chim ruồi có một tuổi thọ trung bình và có thể sống tới ba đến bốn năm.

    Nhưng mà hầu hết đều qua đời ở năm đầu tiên của cuộc đời mình.

    Atithael sẽ không biết rằng cuộc đời nó sẽ đẩy đưa buộc nó chọn con đường mà thằng nhóc tám tuổi lúc này không bao giờ muốn nghĩ tới.
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Sun Mar 09, 2014 3:18 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 GarishaChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Estella

    I.

    Đứa bé đung đưa nhịp chân trên đoàn xe ngựa. Miệng nhẩm theo câu hát. Đôi mắt trong vắt màu biển nhìn bờ vai rộng người đàn ông hành khất to lớn như ngọn núi hùng vĩ quê nhà. Mỉm cười.

    Tay siết chặt tay.


    Thanos. Trập trùng đồi núi. Xung quanh tuyết phủ.

    Thanos. Vòng đai của rừng. Bao bọc thành cổ.

    Thanos. Gương mặt sạm đen. Giáp sắt nhuộm đỏ.

    Thanos. Vị vua anh hùng. Hay đứa con hoang?


    "Garis con không hiểu."

    Thằng bé lên tiếng kéo tay hắn. Garis nhìn nó. Một cái nghiêng đầu.

    Thằng bé hiểu. Tay nó chỉ vào dòng thơ cuối.

    Im lặng. Chỉ tay vào vế đầu câu thơ rồi hắn chỉ nó. Rồi chỉ vào vế sau. Hắn tự chỉ vào mình.

    "Nhưng..."

    Thằng bé lên tiếng. Phản đối. Nó định thế. Nhưng rồi cái siết tay thật chặt của Garis khiến nó im lặng.

    Thằng bé hiểu. Người duy nhất hiểu.

    Quê nó Thanos. Bộ tộc bảo bọc vành đai Aglaeca.

    Đã bị đốt thành cát bụi sau lưng.


    Và hắn
    Garisha Thanos.



    Người hành khất được bộ tộc nuôi dưỡng. Một tập tục kì lạ cho những đứa trẻ không thừa nhận. Chúng sẽ được đặt tên theo chính vùng đất chúng sinh ra và lớn lên. Hắn nợ Thanos.

    Nợ tình. Nợ nghĩa. Nợ nhiều lắm.


    Nên hắn sẽ đảm bảo sẽ không có bất kì một chú phượng hoàng nào trỗi dậy từ nắm đất tro.



    "Nhưng... cha luôn là cha của con."

    Thằng bé chợt nói. Lí nhí. Thì thầm. Mái đầu đen mun dụi lấy vào người hành khất.

    "Nhưng con không mặc giáp đâu đấy!"

    Thằng bé chốt câu cuối. Đôi môi xinh nhoẻn một nụ cười vô tư. Kiễng chân. Hai tay nó đu lên bờ vai rộng.

    Ôm chặt.

    Đôi môi khắc sẹo nhẹ giãn. Hắn đáp lời nó bằng một cái hôn lên trán.


    Nó là Estella Atithael Thanos. Giọt máu cuối cùng của Thanos.

    Essie là vua hắn. Là món nợ hắn nợ Thanos. Là con trai hắn. Là người hắn thề đổi mạng để bảo vệ.

    Essie.

    Là tất cả với hắn.
    Lone Wanderer
    Lone Wanderer
    Squire
    Squire


    By the rivers of Babylon, there we sat down, yea, we wept, when we remembered Zion.

    Tổng số bài gửi : 154
    Join date : 2013-08-14

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Lone Wanderer Sun Mar 09, 2014 10:35 pm

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Atithael

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    3."Ngày Raguel bay đi mất, Atithael còn không nhớ."

    Năm Atithael mười tuổi, nó có một người bạn khác ngoài Raguel.

    Hoàng tử Thaadas là người anh trai cùng cha khác mẹ của Atithael. Anh ấy cao so với tuổi mười lăm, tóc đen ngắn và khuôn mặt khá nghiêm nghị. Tưởng rằng Thaadas sẽ là người ghét nó nhất với cái tin đồn nó là con hoang của vua Iammax, nhưng thực tế lại ngược lại. Thaadas tìm tới Atithael và chủ động kết bạn với nó, bảo rằng anh luôn muốn có một cậu em trai.

    Thaadas là bản sao của vua Iammax. Anh thích kiếm thuật, chiến lược và là một đứa trẻ đầy tham vọng. Hai đứa con với hai tính cách trái ngược nhau. Và sự phân biệt rõ ràng cũng từ đó diễn ra. Khi mà một lần nọ, Atithael trông thấy vua Iammax luyện kiếm với Thaadas. Nét mặt của ông là của một người cha đầy tự hào, đầy sự tin tưởng và hy vọng vào hoàng tử nhỏ. Cái nét mặt mà vua Iammax không bao giờ trao cho nó, ngay cả khi vô tình thấy nó ngồi vẽ.

    Nó nhận ra rằng, con người nó không phải là điều vua cha muốn.

    Thaadas bảo với Atithael rằng, điều khiến vua cha tự hào nhất là một đứa con trai giỏi trận mạc và đầy bản lĩnh.

    Mười tuổi, và sau khi chứng kiến cách vua Iammax đối xử với Thaadas, Atithael nghe theo lời anh trai. Nó bị thuyết phục rằng cha nó sẽ không bao giờ nhìn lấy nó dù chỉ một lần nếu Atithael tiếp tục theo đuổi đam mê vẽ vời. Nó nhận ra cuộc sống của hai mẹ con nó sẽ luôn như cũ nếu nó cứ là con người của nó hiện giờ.

    Nó phải thay đổi.

    Từ đó, Atithael hỏi Thaadas chuyện luyện tập kiếm thuật và chiến lược chung với anh. Và Thaadas đáp rằng anh muốn có một người bạn học cùng, nên không ngần ngại chỉ dạy nó. Có vẻ như một phần nào đó trong Atithael, nó thực sự là con của vua Iammax vương quốc Aglaeca. Nó học rất nhanh và theo như Thaadas nhận xét, Atithael rất có tiềm năng.

    Thời gian trôi khi mà nó dành ít thời gian cho nghệ thuật, và nhiều hơn cho việc rèn luyện thể lực và chiến lược.

    Thời gian trôi khi mà cái thằng nhóc mơ mộng hiền lành ngày một nhạt phai, để cho cái tính cách đầy tham vọng trở thành một chiến binh giỏi để vua cha chấp nhận ngày một mạnh hơn.

    Thời gian trôi...

    Để mà hình ảnh con chim ruồi nhỏ bé mỏng manh trong tâm trí Atithael dần biến mất hẳn.

    Ngày Raguel bay đi mất, Atithael còn không nhớ.


    4. "Atithael biết hắn đang hấp hối bởi một điều còn tồi tệ hơn cái chết. Sự phản bội."

    Bộ tộc Thanos nằm ở vành đai Aglaeca. Vùng đất thuộc bộ tộc ấy trù phú giàu tài nguyên. Con người nơi đó khắc khổ nhưng vô cùng cứng cỏi.

    Vì sự giàu có về tài nguyên và tinh thần ấy, Thanos nằm trong tầm ngắm của vua Iammax. Nhưng bộ tộc Thanos hoàn toàn không có ý định muốn quy phục vị vua của Aglaeca.

    Mười năm Aglaeca và Thanos giằng co nhau. Mười năm Thaadas nghe lời Atithael mà chọn đường lối ngoại giao để thương thuyết với tộc Thanos. Nhưng như cha mình, cuối cùng thì Thaadas lại nghiêng về ý định muốn dùng vũ lực để xâm chiếm hơn nên những vụ thương thuyết ít khi nào thành công.

    Về Atithael, dưới sự hướng dẫn của Thaadas, hắn trở thành một người lính trẻ nhưng đầy tiềm năng trong quân đội Aglaeca, và nhanh chóng thăng chức dần trở thành một vị sĩ quan và phụ tá riêng của Hoàng tử Thaadas. Vua Iammax dù ít thể hiện ra nhưng bắt đầu chú ý tới sự hiện diện của đứa con hoang.

    Nhưng ít nhiều gì, Atithael không phải Thaadas, hay vua Iammax.

    Trong suốt mười năm căng thẳng với bộ tộc Thanos, Atithael đã chứng tỏ rằng hắn có thể trở thành một người hoàn toàn khác với anh và cha hắn.

    Khi mà hắn kết bạn với người mà anh và cha hắn xem là kẻ thù.

    Khi Thaadas biết chuyện, anh bảo hắn.

    Người ấy sẽ ghim dao vào lưng em sau khi trao cho em một cái ôm thân thiện.

    Sự phản bội.

    Atithael từng nghĩ tới chuyện người ấy sẽ phản bội hắn. Hắn không muốn tin nhưng điều ấy đã xuất hiện trong đầu. Không biết là để bảo vệ hắn hay không muốn quyết định liên quan tới Thanos lung lay, Thaadas không cho hắn có mặt ở những buổi thương thuyết nữa.

    Năm Atithael hai mươi sáu tuổi, hắn trở thành một vị tướng của quân đội Aglaeca. Mẹ hắn mất ngay sau ngày hắn trở thành tướng quân. Không hiểu là do hắn thực sự chứng tỏ được bản thân, hay vì mẹ hắn qua đời, mà vua Iammax bắt đầu nói chuyện với Atithael, và giao chuyện bộ tộc Thanos cho hắn.

    Thời điểm ấy, ông bệnh nặng, bác sĩ bảo ông sắp qua đời.

    Thời điểm ấy, Iammax bắt đầu có lòng tin ở Atithael hơn Thaadas, và bắt đầu lắng nghe ý kiến của hắn, về chuyện hợp tác với Thanos để chống lại Obscurit, một vương quốc hùng mạnh đang bành trướng lúc bấy giờ.

    Thời điểm ấy, tình bạn giữa Atithael và Thaadas kết thúc.

    Khi mà Thaadas từ chối cuộc gặp thương thuyết với tộc Thanos, dùng danh Hoàng tử mà ra lệnh Atithael phải dẫn quân đánh bộ tộc ấy. Khi mà Thaadas trở nên ganh tị với lòng tin Iammax dành cho Atithael. Khi mà Thaadas dần trở nên đa nghi và tin rằng Atithael sẽ giành ngôi vua sau khi Iammax qua đời.

    Khi mà Atithael phải cưỡi ngựa chiến cầm quân tấn công bộ tộc của người bạn thân, phá hủy một liên minh mà có thể có để chống lại Obscurit. Khi mà giữa chiến trường, Atithael bị đâm lén sau lưng bởi một người sĩ quan phe hắn với lời thì thầm bên tai.

    "Hoàng tử Thaadas và Obscurit gửi lời chào tạm biệt."

    Atithael biết hắn đang hấp hối bởi một điều còn tồi tệ hơn cái chết.

    Sự phản bội.


    5. "Hắn là một chiến binh không còn ý chí chiến đấu. Một kẻ tha hương mất nhà và là một người đàn ông vỡ nát."

    Atithael nghe tin bộ tộc Thanos bị Obscurit tràn qua.

    Lúc này, hắn mới chắp nối sự việc mà nhận ra. Chính anh trai hắn, người bạn thời thơ ấu và là thầy dạy của hắn, đã bắt tay với Obscurit để xâm chiếm Thanos, hẳn là với điều kiện Aglaeca sẽ phục tùng Obscurit.

    Hắn cũng biết, chuyện Thaadas muốn xâm chiếm Thanos là phụ, mà muốn giết hắn là chính.

    Có lẽ anh ta sẽ tức tối lắm, khi mà biết Atithael còn sống. Sau khi bị đâm lén, Atithael loạng choạng và ngã xuống một con sông gần ấy. Số phận đẩy đưa hắn tới một ngôi làng nhỏ tên Lightshed. Ở đó, có hai vợ chồng già cưu mang hắn.

    Bị phản bội bởi chính người anh trai mà hắn tin tưởng nhất, bản thân thì đã dẫn quân xâm chiếm quê hương người bạn thân, mẹ thì cũng đã mất rồi, ở Aglaeca không còn ai chào đón Atithael, hắn không còn mục đích gì để vươn tới.

    Ngày ngày ở Lightshed, hắn sống một cách trầm lặng, phụ giúp hai vợ chồng già như một cách báo ơn, không suy nghĩ gì tới tương lai, không muốn làm gì hết ngoài sống một cuộc đời buồn tẻ.

    Hắn là một chiến binh không còn ý chí chiến đấu. Một kẻ tha hương mất nhà và là một người đàn ông vỡ nát.

    Cho tới một hôm, lính Obscurit tràn qua ngôi làng Lightshed. Nếu còn một điều mà Atithael chọn sống cho nó, thì điều ấy là lời thề hiệp sĩ luôn giúp đỡ kẻ cô thế mà hắn đã tự hứa với lòng khi mà còn là cái thằng nhóc mộng mơ.

    Ngày ấy, hắn cầm kiếm, giữ chân lính Obscurit để dân làng kịp thoát.

    Ngày ấy, hắn chiến đấu nhưng không phải để sinh tồn.

    Lý do mà hắn sống sót qua ngày ấy, có lẽ là lúc hắn bị lính Obscurit đánh bất tỉnh và chờ chết, một số người làng đã quay lại cứu hắn.

    Những người dân hiền lành, vô hại nhưng mạnh mẽ lạ thường.

    Giống như những chú chim ruồi mỏng manh.

    Giống như Raguel.

    Bây giờ, Atithael đang ngồi trên tàu tị nạn chung với những người làng Lightshed, thẳng hướng Oldeoak, một vương quốc hùng mạnh đang chống đỡ lại Obscurit.

    Nhưng tới đó rồi, hắn sẽ làm gì đây?

    Raguel, chú chim ruồi màu chanh nhỏ bé năm xưa ơi, Ati sẽ làm gì đây khi mà Ati không còn mục đích gì để sống?
    Mordin
    Mordin
    Squire
    Squire


    Jag vill berätta för världen om oss. Första målet, din syster

    Tổng số bài gửi : 238
    Join date : 2013-08-13
    Đến từ : The Four Paws Shop

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Mordin Mon Mar 10, 2014 12:12 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 GarishaChapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Estella

    II.

    Thả thằng bé xuống trạm xe. Hắn nhờ những mối quan hệ giúp trong chừng nó.

    Rồi nhanh chóng cái bóng đen to lớn biến mất hút vào bóng đêm.

    Hắn quay về nhà. Hắn quay về để giải quyết một mối nợ.

    Giải quyết một lần cho mãi mãi.

    Giải quyết Aglaeca.

    ----------
    Hai năm trước

    Mười năm khói lửa.

    Mười năm cho chàng trai trở thành người đàn ông gánh vác cả bộ tộc.

    Mười năm cho một người bạn trở mặt đâm ngược sau lưng.

    Ngày đại thắng của Thanos là ngày Atithael chết.

    Ngày vui của toàn thể bộ tộc là ngày ngài Thanos đeo tang chiếc mặt nạ trắng cho một tình bạn đã mất.

    Và phu nhân Ursula là người duy nhất để mắt đến sự khác lạ. Cuộc hôn nhân của cả hai là một vở kịch lớn của Thanos và người mật thám tài giỏi của ngài, Ursula. Ursula cần một chức phận. Còn Thanos cần một đứa con.

    Cả hai người bạn quyết định trao đổi.

    Và kết quả của cuộc hôn nhân là hai đứa bé trai kháu khỉnh.

    Solar và Estella.

    "Anh đã mềm lòng, Thanos. Cậu ấy không đáng để anh làm thế"

    Thanos không đáp lời. Chỉ im lặng. Như từ chối tin rằng cậu ấy có thể làm thế. Rồi bất chợt một câu hỏi cuả một phút yếu lòng bật ra nơi đầu môi.

    "Tại sao cậu ấy lại làm thế với anh?"


    Gương mặt vẫn chai sạm một màu của đá núi. Nhưng trong đáy mắt tựa đêm sâu.

    Là căm phẫn. Là chua xót.


    Và hơn hết. Là thất vọng.


    -----------------

    Ngay khi chận chiến cuối cùng kết thúc với chiến thắng thuộc về Thanos. Gần như toàn bộ quân của Thanos đã thương vong hơn quá nửa. Trong đó bao gồm cả Ursula và đứa con trai lớn Solar.

    Nhưng đó là kết thúc.

    Một kết thúc cho chiến tranh mười năm đằng đẵng.

    Thanos nhầm


    Vì ngay khi ngài đặt chân trở về nhà.

    Tất cả chỉ còn lại ngọn lửa cuồn cuộn nuốt chửng lấy cánh rừng xanh.

    Nuốt chửng lấy từng mái nhà.

    Nuốt chửng lấy từng con người chỉ để lại từng tiếng rên vang vọng.

    Và ngay sau đó, là một cuộc tập kích.

    Dẫn đầu là Thaadas.

    Và đó là ngày tàn cho đất Thanos.


    --------------------

    III.

    "Mi... là ai?"

    "Garisha Thanos"

    "Láo. Tên khốn ấy đã chết."

    "Đúng. Và bây giờ đến lượt ngài. Thaadas."


    Thanh kiếm thiên ngự cắm ngập sâu trong cuốn họng của vị vua đương thời.

    Dòng máu đỏ chảy nhuộm bộ giáp đen.

    Gương mặt sạm đen khắc sẹo vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lẽo.

    "Thanos gửi lời tạm biệt."


    --------------

    Rời khỏi Aglaeca.

    Hắn để lại không gì hơn là một ngọn lửa lớn thiêu trụi tất cả về với tro tàn.

    Mười năm khói lửa.

    Mười năm cho món nợ máu thực sự kết thúc.


    Duex Machina
    Duex Machina
    Squire
    Squire


    Everyday a question mark

    Zodiac : Virgo
    Chinese zodiac : Rat
    Tổng số bài gửi : 249
    Join date : 2013-07-30
    Age : 28

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Duex Machina Fri Mar 14, 2014 12:10 pm

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Joshua

    Khi ta quay về Slothos, nơi đó không còn nữa.

    Nếu ta còn ở lại Slothos, thì hẳn số phận của ta cũng không khác gì những con người xấu số nằm vươn vãi khắp thị trấn điêu tàn.

    Ngôi nhà mà ta ở cũng đã cháy rụi, người thân cũng không còn. Ta đứng giữa lòng thị trấn, ngẩng đầu lên trời mà tự hỏi mình nên làm gì đây. Ta tự thấy mình may mắn, khi mà rời khỏi Slothos để tới một thị trấn cách đó vài ngày đi đường để lập hợp đồng mua bán hộ cho một người bạn bị bệnh. Nhưng có thật sự là may mắn, khi mà giờ đây ta chợt nhận ra mình là người sống sót duy nhất của thị trấn Slothos.

    Ta thấy mệt quá.

    Ta nằm xuống giữa lòng thị trấn, đôi mắt lim dim ngủ. Thật lòng thì ta không biết nên cảm thấy thế nào. Buồn khổ ư? Mất mát ư? Giận dữ ư?

    Ngày cha mẹ ta mất cách đây ba năm, ta đã không còn nghĩ mình có thể cảm thấy được gì nữa.

    Cái đói làm ta thức giấc, nhận ra trời đã ngã đêm. Ta thu gom được những gì còn sót lại trong thị trấn, rồi chậm rãi đi dọc theo bờ sông cách đó không xa. Slothos ven sông, và ta từng được hay rằng chỉ cần vài tiếng đi đường là sẽ tới bến cảng.

    Cảng biển tràn ngập người đi lánh nạn. Chen chúc nhau lên những con thuyền căng buồm tìm tới Oldeoak, một vương quốc hùng mạnh.

    Ta không quan tâm lắm.

    Lên thuyền, là ta lại nhắm mắt ngủ chờ ngày cập cảng.
    Donquixote Doflamingo
    Donquixote Doflamingo
    Squire
    Squire


    Don Black

    Zodiac : Leo
    Chinese zodiac : Horse
    Tổng số bài gửi : 205
    Join date : 2013-06-29
    Age : 34
    Đến từ : Thành phố Cleardell

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Donquixote Doflamingo Wed Mar 19, 2014 9:47 am

    Chapter 0: Escape to Oldeoak

    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Zack

    ...Nhật kí lang bạt... Vậy là mình lại ở đây , trên con tàu của người chạy nạn, thái độ dửng dưng và bình thản của tôi không phải xuất phát từ lòng dũng cảm hay sự thờ ơ mà là do đã quá quen thuộc với tình cảnh này. Tôi là Zack, kẻ lang bạt, người sống rày đây mai đó , tôi chạy nạn từ khi còn trong bụng mẹ và bắt đầu chạy một mình khi lên 15 tuổi. Tôi và cha mẹ đã bị tách nhau ra khi ở  Pandora, một thành phố khá giàu có nhưng tôi không thấy lo lắng cho họ vì họ là những 'bậc thậy trốn chạy' ,chỉ một lần cha tôi không chạy thoát được là ở Dresssora , nơi ông gặp mẹ tôi và từ đó không thể thoát khỏi người phụ nữ ấy, nhờ thế mà có tôi. Nơi cuối cùng tôi đặt chân đến là Glassglow và như thường lệ, Không mất quá lâu để đoàn quân giáp đen ùa đến...

    - Không biết rồi số phận chúng ta sẽ ra sao ? - một hành khách chung chuyến tàu đưa ra câu hỏi, đó cũng là câu hỏi chung của nhiều người.

    - Chúng ta sẽ cập cảng ở Blue Heaven, vương quốc Oldeoak, tin tôi đi , tôi biết mình đi đâu. - Zack.

    Sponsored content


    Chapter 0 - Escape to Oldeoak - Page 6 Empty Re: Chapter 0 - Escape to Oldeoak

    Post by Sponsored content


      Current date/time is Sat Nov 23, 2024 11:03 pm